Tiêu Vân Chước đi theo Mạnh Vịnh Tư cùng nhau vào cửa.
Quy mô của Hầu phủ Vĩnh Hoài thật ra nhỏ hơn so với Tiêu gia một chút.
Năm đó lúc Tiên Hoàng ban cho tổ phụ cái chết, cũng không thu lại phủ Quốc Công, cũng hy vọng tương lai thế hệ sau của Tiêu gia có thể sinh ra được một nhân vật như ông cố, chấn chỉnh lại danh dự gia đình.
Chỉ có điều mặc dù Tiêu gia lớn nhưng lại không so được khí thế với Mạnh gia, hạ nhân bên trong Mạnh gia nhiều hơn một chút, người nào người nấy đều quy củ hơn so với nhà nàng, chỉ với quần áo mà họ mặc trên người, chất liệu và hoa văn cũng tốt hơn, mà những năm này Tiêu gia mạo xưng là trang hảo hán, trang trí trong nhà, tiếp khách bằng hữu đều dựa theo thói quen của ông cố mà làm, bao nhiêu cũng có chút nhập không đủ xuất, cho nên chi phí dùng trong nhà khó tránh khỏi có hơi keo kiệt một chút.
Thời gian Tiêu Vân Chước trở về mặc dù không dài, nhưng chuyện của nhà mình nhìn thấy cực thấu đáo.
Rất nhanh, nàng đã đến viện tử của phu nhân Mạnh gia.
Tiêu Vân Chước vừa bước vào, phía đối diện đã có một mảnh sứ trắng bay tới.
Mạnh Vịnh Tư giật mình, nàng ấy đưa tay muốn ngăn cản đồ vật bay qua, nhưng lại bắt hụt, mắt thấy mảnh sứ vỡ này sắp xẹt qua mặt Tiêu Vân Chước, Mạnh Vịnh Tư chỉ cảm thấy mình hơi thở của mình sắp ngưng lại rồi.
Còn chưa kịp kêu lên kinh hãi, ngón tay của Tiêu Vân Chước đã vững vàng kẹp lấy mảnh sứ vỡ.
"Nguy hiểm thật!" Mạnh Vịnh Tư vội vàng tiến lên nhận lấy mảnh sứ vỡ này: "May mà ngươi phản ứng nhanh, nếu không mặt ngươi... nếu như bị huỷ, vậy thì ta không bồi thường nổi..."
Tướng mạo của nữ tử rất quan trọng, Mạnh Vịnh Tư vừa nghĩ tới suýt nữa huỷ cả đời của người khác, trong lòng vô cùng sợ hãi.
"Không sao, sợ cái gì." Tiêu Vân Chước bình tĩnh cười một tiếng.
"Lá gan của ngươi thật là lớn." Mạnh Vịnh Tư nhịn không được nói một câu, một khắc sau, thấy đệ đệ bị đám nha hoàn nô tài đè xuống, lúc này mới yên tâm dẫn Tiêu Vân Chước tiếp tục đi vào trong, lại hỏi hạ nhân: "Mẫu thân của ta đâu?"
"Cô nãi nãi đến phủ, đã mời phu nhân qua đó rồi." Hạ nhân vội vàng nói.
Mạnh Vịnh Tư sầm mặt lại.
Sự uất ức của nàng ấy không có chỗ nào để bộc phát, cho nên ở trước mặt Tiêu Vân Chước cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Cô nãi nãi này là muội muội của tổ phụ ta, chuyện của nhà ta, bà ta đều muốn tham gia vào. Phụ thân ta nhẹ dạ, mấy lần suýt bị bà ta thuyết phục. Lần này bà ta đến, tất nhiên là lại nghe nói đệ đệ ta bệnh tình nguy kịch, muốn khuyến khích để phụ thân ta sớm ghi thứ huynh vào dưới danh nghĩa của mẫu thân ta."
"Dựa theo pháp luật của triều ta, trừ phi là trưởng tử trưởng tôn đều đã c.h.ế.t thì tước vị mới có thể đến lượt thứ tử mà? Huyết mạch không cho phép lẫn lộn, cho dù là ghi tên thì cũng vô dụng." Tiêu Vân Chước vẫn hiểu pháp luật.
"Đúng vậy, bọn họ không phải chỉ là cảm thấy, đệ đệ ta. . . Thân thể yếu, chưa chắc có thể bình an lớn lên. . ." Trên mặt Mạnh Vịnh Tư hiện lên vẻ đau thương.
Đệ đệ này của nàng ấy thân thể quả thực không tốt lắm.
Vốn dĩ là đứa dễ bị dọa sợ, từ lúc ra đời cho đến bây giờ, chưa từng bị hoảng sợ quá năm lần. . .
Tiêu Vân Chước nhìn một cái, nhìn thấy Mạnh tiểu công tử đang đùa nghịch cáu kỉnh.
Trong mắt nó giống như thấy được thứ gì đó đáng sợ, điên cuồng kêu la, sau đó ra sức muốn nắm lấy tất cả mọi thứ trong tay, đập ra xung quanh.
Nhưng tất cả những chuyện này, sau khi Tiêu Vân Chước xuất hiện, tình hình có chỗ chuyển biến tốt đẹp.
Tâm trạng của thằng bé đã bắt đầu từ từ bình ổn hơn một chút, trên mặt là nước mắt nước mũi, bắt đầu ngơ ngơ ngác ngác khóc lớn, giống như là phát tiết sự sợ hãi và bất mãn của chính mình.
Thằng nhóc này tinh thần hỗn loạn, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Cũng ví như hiện tại, Tiêu Vân Chước có thể nhìn thấy rõ ràng, một nữ quỷ mặc y phục màu đỏ đang từ từ chuyển quanh đầu.
Tựa hồ là ngửi thấy mùi vị đặc thù phát ra từ trên người nàng, lại dần dần dữ tợn nhẹ nhàng tới chỗ nàng.
Tiêu Vân Chước đứng đó, không nhúc nhích.