Phụ thân có bao giờ nghĩ tới, mẫu thân có một chuyện làm rất kỳ lạ không?" Tiêu Vân Chước cười nhìn ông ấy.
Tiêu Trấn Quan khẽ cau mày.
"Lúc đại ca biết con muốn làm pháp sự, đầu tiên là ngăn cản, sau đó con liên tục cam đoan sẽ không quấy rầy tổ mẫu, hắn mới nới lỏng tay, người biết con muốn làm pháp sự, cũng vội vàng hoảng hốt từ quân doanh nhanh chóng trở về, sợ con hại tổ mẫu... Mẫu thân thì sao?" Tiêu Vân Chước không chút khách khí châm ngòi: "Bà ta biết rõ con muốn làm chuyện 'hoang đường' như này, lại chẳng quan tâm, biểu hiện như thế sao lại là lo lắng cho tổ mẫu? Nhưng bà ta lại đi đưa tin cho cha, trách cứ con làm loạn... Hành động như thế, con nhìn thấu rồi, phụ thân nhìn thấu không?"
Tiêu Trấn Quan chấn động trong lòng.
Nữ nhi có ý tứ là, Khương thị hiếu thuận với lão thái thái là giả, cho nên không ngăn cản con bé động thủ, thậm chí không chừng còn đang chờ nàng giày vò lão thái thái đến chết?
Mà Khương thị cũng thật sự chán ghét nữ nhi, cho nên mới đưa tin khiển trách?
"Con đã nói đến mức này rồi, con tin người cũng có thể hiểu thấu một chút, thông suốt rồi, thì cũng đừng yêu cầu con làm một nữ nhi hiếu thuận, nếu như bất cứ việc gì cũng phải nói rõ ràng cho bà ta, con sợ da miệng mình có thể mài ra được cả hoả tinh." Tiêu Vân Chước cười lạnh một tiếng.
Nói xong, nàng đứng lên, không muốn nhiều lời với phụ thân.
Phụ thân có quan tâm nàng thì thế nào? Phu thê bọn họ ân ái nhiều năm, Khương thị còn là mẫu thân thân sinh ra nàng, ông ấy sẽ tin rằng Khương thị đích thân vứt đứa con đã sinh ra đi hay sao?
Cho dù có tin, bước tiếp theo thì sao?
Không nể mặt mũi, Tiêu Trấn Quan là trách Khương thị độc ác, hay là trách nữ nhii như nàng ghi hận chuyện cũ? Cho dù không trách nàng tiết lộ chân tướng, chỉ sợ cũng sẽ bắt nàng phải nhường một bước, răn dạy Khương thị vài câu, rồi lại bảo nàng đừng so đo.
Làm nữ nhi, cho tới bây giờ đều chỉ có cảnh nhượng bộ.
Bọn họ là cả nhà, mà nàng, chung quy là nửa đường mới quay lại, tất nhiên là không thể ngông cuồng dựa vào dăm ba câu mà khiến mối quan hệ trung thành vững chắc của nhà này sụp đổ.
Đương nhiên, người như nàng, từ trước tới giờ không muốn bản thân phải nuốt lấy uất ức, có một số việc, nàng chắc chắn sẽ nhắc đến, chỉ là thời cơ chưa tới.
Sự lạnh nhạt của Tiêu Vân Chước tới rất nhanh, trong lòng Tiêu Trấn Quan chợt lạnh.
"Nữ nhi nói mẫu thân không đúng, đối với người ngoài mà nói, quả thật có lỗi, cho nên con tự xin đến Từ Đường quỳ, cha, không có vấn đề chứ?" Tiêu Vân Chước quay đầu lại hỏi một tiếng.
Người phụ thân này của nàng nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng lại là người mềm lòng.
Có tài nhưng không có chí khí.
Đa số những người trên đời này, đều muốn rạng danh tên tuổi, muốn công danh bổng lộc, thì phải có một trái tim cứng rắn, không phải chỉ cứng rắn với bản thân mình, mà là đối với tất cả mọi người, cha nàng quá trọng tình nghĩa, bị trách nhiệm với vợ con giam cầm ở kinh thành, nên không thể vọng tưởng tới tương lai tươi sáng.
Nếu như cả đời này cũng không thể buông tay đánh cược một lần, vậy thì muốn khôi phục quang vinh của tổ tiên, thì chỉ là giấc mộng hão huyền.
Lúc này Tiêu Trấn Quan không ngăn cản nàng: "Nhìn con gầy vô cùng, cũng không cần quỳ quá lâu, trước giờ Tuất, trở về cùng hai đứa kia, rồi ăn tối với cha."
Tiêu Vân Chước cũng không từ chối, vô cùng vui vẻ rời đi.
Nhìn bóng lưng thoải mái của nàng, Tiêu Trấn Quan lại vô cùng nặng nề.
Có mấy lời nữ nhi nói kỳ quái, nhưng không thể nghi ngờ là một đứa thông minh, đánh giá Khương thị cũng không sai.
Ông ấy nhớ lúc mình còn chưa nhận chức, Khương thị thường xuyên âm thầm đau thương, ma ma bên cạnh bà ta nói cho ông ấy biết, là bởi vì lão thái thái hay giày vò, nói rằng lão thái thái không cho phép Khương thị gặp Dũ Nhi, còn chê Khương thị tài đức nông cạn... Khương thị không nỡ để ông ấy lo lắng, cho nên không nhiều lời trước mặt ông ấy.
Văn Dũ được lão thái thái nuôi dưỡng là sự thật, trong lòng ông ấy cũng có chút áy náy với thê tử, cho nên khi đó quả thật vỗ về bà ta để bà ta làm chủ...
Đương nhiên, ông ấy cũng không tin mẫu thân là kiểu người độc ác kia, cho nên mấy năm này, thật sự rơi vào thế khó xử, về sau mẫu thân không muốn nhìn thấy Khương thị nhiều, dần dần mới bình thường trở lại.