Vậy được rồi, đợi lát nữa rồi con lại đi.” Tiêu Vân Chước có chút hâm mộ nhìn Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến.
Hai người này thật tốt số.
Bóng lưng hai huynh đệ thê lương, nhưng tốc độ bước đi lại rất nhanh, chỉ trong chớp mắt mà bóng dáng hai người đã biến mất, mà Tiêu Vân Chước thì ngồi trước mặt lư hương để ngửi mùi.
Tiêu Trấn Quan lo lắng chờ xem kết quả chẩn trị của phủ y.
Vừa rồi lúc lão thái thái nôn ra m.á.u đen, Huệ ma ma lập tức đi gọi phủ y, lúc này trong phòng đang bận rộn nháo nhào. Sau khi Tiêu Trấn Quan đến cũng không dám bước vào can thiệp, sợ quấy rầy phủ y xem bệnh.
Một lúc sau, phủ y mới ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Trấn Quan, cũng hơi kinh ngạc.
Vị Tiêu tướng quân này cũng không thường xuyên về nhà.
“Lục đại phu, gia mẫu bây giờ thế nào rồi?” Tiêu Trấn Quan vô cùng lo lắng hỏi.
Ông ấy tới muộn, cũng không biết nữ nhi và hai tên khốn kiếp kia đã làm cái gì. Trước đó mỗi lần nhìn thấy Lục đại phu, dáng vẻ đều là lo lắng thở dài, nhưng hôm nay thái độ không giống như lúc trước, không biết là ý gì.
“Kỳ lạ! Thật sự kỳ lạ! Sau khi lão thái thái nôn ra một ngụm m.á.u tụ thì khí tức thông thuận hơn rất nhiều so với trước đây. Mấy ngày trước mạch tượng lão nhân gia suy yếu, giống như ngọn đèn leo lắt, nhưng hôm nay lại có sinh cơ, đã không còn đáng ngại nữa!” Phủ y nói xong, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương.
Hắn xích lại gần hít một hơi, sau đó lại nói: “Mùi thuốc này có tác dụng điều khí, mỗi ngày có thể xông một canh giờ, chẳng qua không được để quá gần, tránh cho lão thái thái bị sặc.”
“Ý của Lục đại phu là tình huống của gia mẫu khá hơn rồi sao? Không còn vấn đề nghiêm trọng nữa?” Tiêu Trấn Quan vội vàng xác định lại.
“Nghe nói mấy ngày nay trong nhà có tin vui, không chỉ đại tiểu thư đã về nhà mà hai vị thiếu gia cũng luôn trông chừng, chăm sóc lão thái thái, đây là chuyện tốt! Người lớn tuổi rất thích con cháu quây quần, nhìn tiểu bối, tâm tình cũng thoải mái hơn, bởi vậy khí tức đương nhiên thông thuận, càng có thêm ý chí cầu sinh. Cách làm việc của đại tiểu thư nhìn như hoang đường, nhưng nếu trong lòng lão thái thái có lòng tin thì tất nhiên là có hiệu quả!” Lục đại phu lập tức nói thêm.
Nói xong lại kê đơn thuốc.
Tình huống của lão thái thái đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng thuốc vẫn phải uống. Hơn nữa bệnh tình không giống như lúc trước nên đương nhiên thuốc cũng phải thay đổi theo.
Tiêu Trấn Quan nghe rõ ràng.
Ý của Lục đại phu chính là lúc trước lão thái thái tích tụ tại tâm, trong lòng không thoải mái nên mới sinh bệnh, gần đây có chuyện mừng khai thông nên chuyển biến tốt đẹp!
Nghĩ như thế, nội tâm Tiêu Trấn Quan áy náy không thôi.
Lão mẫu thân này của ông ấy, cả đời bị đè nén…
Lúc mẫu thân còn trẻ tuổi, vốn cũng là cô nương mà các nhà trong kinh thành đều muốn cầu hôn, lẽ ra có thể gả được cho một lương nhân, nhưng bởi vì trưởng bối hai nhà Tiêu Hoắc quen biết nhau, định ra hôn ước. Bà ấy lòng đầy chờ mong gả cho phụ thân ông ấy, kết quả là phụ thân ông ấy căn bản không thích nữ tử đoan trang giống như mẫu thân.
Ban đầu có trưởng bối đè ép, phụ thân coi như thành thật, nhưng đến khi trưởng bối vừa qua đời thì phụ thân bắt đầu làm ẩu.
Hoắc gia sớm đã có ý định để mẫu thân cùng cách trở về nhà, nhưng mẫu thân không buông bỏ được ông ấy nên mới phải tiếp tục ở lại chịu khổ tại Tiêu gia.
Mà những năm nay, thê tử ông ấy là Khương thị đối với lão thái thái cung kính có thừa nhưng thân cận lại không đủ, mà hai nhi tử một tay nàng nuôi nấng càng là như vậy, coi lão thái thái giống như mãnh thú hồng thủy. Bên người lão thái thái, ngoại trừ trưởng tử của ông ấy thì không còn ai khác.
Văn Dũ sắp tham gia khoa khảo, mấy ngày liền vùi đầu đọc sách, cũng khó có thể tận hiếu bên người lão thái thái.
Cả viện tử lớn như vậy mà lại trống rỗng, khó trách mẫu thân sẽ sinh bệnh.