Quản gia vốn dĩ định nói, dựa vào tuổi tác của Tiêu cô nương đã là bằng hữu của đại thiếu gia, vậy cũng coi như là vãn bối của lão gia.
Trưởng bối tặng quà gặp mặt cho vãn bối là điều nên làm.
Nhưng lại nghĩ tới, Tiêu gia có quan lại, tự xưng trưởng bối thì cậy quyền tự cho mình nên đã sửa lại.
Quản gia Hồ gia gọi một câu "Tiêu cô nương" cũng khiến cho nàng có chút không quen, hôm đó mặc dù là nàng tự giới thiệu, nhưng qua nhiều năm như vậy, cách xưng hô kỳ lạ này vẫn là lần đầu được nghe.
Quản gia tiến lên trước, lại móc ra mười lượng bạc, giao cho nàng.
Vân Chước nhận lấy thỏi bạc.
Nhưng Hồ Thăng giao phí chạy việc cũng không ít, trước khi c.h.ế.t hắn lấy được đám hàng kia có chất lượng không tệ, trong đó vòng tay vàng khảm nạm bảo thạch có tầm mười đôi, một đôi ước chừng có thể bán được ba đến năm trăm lượng, lược bạc khảm ngọc, cây trâm, trâm cài tóc thậm chí là khóa vàng cũng không ít, lại thêm các loại bảo thạch ngọc trai còn chưa qua đánh bóng.
Tính ra thì, cũng không ít hơn so với những ngân phiếu mà nàng đưa cho Hồ gia.
Đương nhiên, đã bỏ ra hơn phân nửa, bây giờ số còn dư lại giá trị khoảng chừng hơn hai vạn lượng.
Khoản tiền này quả thực là rất nhiều, chỉ là... Chỗ cần dùng tiền cũng không ít.
Ví dụ như ở trên đường tiêu những thứ kia, phần lớn là lấy danh nghĩa của Hồ Thăng, quyên góp cho những huyện lệnh, nhóm lý trưởng đó, sửa cầu lót đường làm việc thiện.
Nàng đã từng gặp Quỷ Hồn, những vị khách giàu có như Hồ Thăng cũng không phải là không có, nhưng lúc nàng độ hồn, khó tránh khỏi cũng sẽ gặp được một vài tên nghèo vô cùng, những người đó không chỉ không trả nổi thù lao, thậm chí còn khiến cho nàng ngủ thiếp đi!
Nàng cũng biết, làm giao dịch, khó tránh khỏi có lúc thâm hụt tiền.
Nàng có thể làm, chính là muốn từ trong hàm răng gạt ra một ít, dự trữ lại, chờ đến khi âm khí trong thân thể nàng được trừ khử, không cần lo lắng đoản mệnh, thì sẽ đi tìm nơi phong cảnh xinh đẹp để dưỡng lão!
Lúc này, Hồ gia đưa tới nhiều đồ như vậy, nàng cẩn thận suy nghĩ, nàng dự định sẽ trả lễ.
Trong chốc lát, Tiêu Vân Chước đến nhà kho tìm trong bọc hành lý, lấy bùa chú do mình góp nhặt được ra.
"Những thứ này, thay ta đưa cho chủ nhân nhà ngươi." Tiêu Vân Chước lấy ra mấy tờ.
Ở đây có tầm mười loại bùa chú chiêu tài, trợ vận, giải tai hóa sát, trấn trạch An gia, hộ thân bình an vân vân, đều là những thứ tốt ôn hòa vô hại, nếu như thường xuyên đeo ở bên người, tất có chỗ tốt.
Quản gia vội vàng nhận lấy, nói lời cảm tạ, lúc này mới rời đi.
"Đại tiểu thư, nhiều y phục và vải vóc như vậy, đủ dùng tầm mười năm!" Người đi rồi, lúc này Đông Trì mới vui vẻ nói ra.
Tiêu Vân Chước có hơi phiền muộn.
Đồ thì nhiều, nhưng dù sao cũng là người khác tặng cho, lại là vải vóc hiếm có, cũng không dễ đổi thành tiền bạc! Một đống như thế, mặc cũng không mặc hết, chỉ có thể để đó...
"Lấy trước ra vài cuộn mang đến chỗ tổ mẫu, còn lại thì mang vào cất kỹ." Tiêu Vân Chước nghĩ một chút, sau khi trở về Kinh Thành, khó tránh khỏi sẽ lui tới với người khác nhiều hơn một chút, tặng cho người thân và bằng hữu bên cạnh cũng không tệ.
"Vậy... Phu nhân và biểu tiểu thư thì sao..." Đông Trì do dự nhắc nhở một chút.
"Mẫu thân và biểu muội nào có vừa mắt đồ của ta? Không cần vẽ vời cho thêm chuyện ra." Tiêu Vân Chước dứt khoát nói.
Đông Trì hơi bận tâm, phu nhân dù sao cũng là trưởng bối, nàng ấy sợ đại tiểu thư biểu hiện quá thẳng thắn, tương lai sẽ truyền ra danh tiếng không chịu giáo huấn, vậy thì khó tìm chồng.
"Đại tiểu thư, người... có cần nịnh nọt phu nhân hay không? Ở trong viện tử này người cũng không chịu nhiều ủy khuất, nhưng tương lai thì sao? Hôn nhân đại sự, phụ mẫu nếu có mệnh hệ gì, nếu như bởi vì phu nhân không thích, mà hủy cả một đời của người thì phải làm sao bây giờ?" Giọng nói của Đông Trì hơi thô, lại có chút thấp, cố ý ép cho dịu dàng một chút, sợ sẽ hù đến đại tiểu thư đáng thương trước mắt.