Tiêu Vân Chước nhìn bức hoạ được trưng bày đẹp đẽ, vô cùng hài lòng, ánh mắt lườm nhị ca đang nằm trên giường, vẻ mặt yếu đuối, hơi ngẩng đầu lên, cảm thấy chuyện mình làm được thực sự không tồi!
Ánh mắt Tiêu Văn Việt hơi ngây ngốc, nhìn bức họa kia…
Dở khóc dở cười, lại có thêm cảm giác bất lực.
Bức hoạ này… Vẽ vô cùng tốt, liếc một chút đã có thể nhìn ra người trong bức họa là ai.
Nàng nói nàng phác hoạ vội vàng, nhưng lại có thể khiến cho người ta không tìm ra được khuyết điểm, trong bức hoạ là đại ca đang cau mày tức giận nhìn hắn, chính là hình ảnh trước đó vài ngày, đại ca tìm hắn tính sổ ngay trước mặt Tiêu Vân Chước!
Giống như là người sống sờ sờ đang đứng ở cuối giường.
"Muội còn biết vẽ tranh?" Tâm lý chênh lệch của Tiêu Văn Việt có cảm giác lớn hơn: "Đại ca học hành vất vả nhiều năm như vậy, kỹ năng vẽ tranh vẫn như cũ xấu đến kinh người, muội lại giỏi hơn hắn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play