Vân Chước và tiểu tử trò chuyện với nhau, hồn quỷ của Hồ Thăng ở bên cạnh còn khẩn trương hơn so với nàng, trông mong đi vào trong nhìn quanh, sợ người nhà không cho Vân Chước vào cửa.
Nhưng điều khiến Hồ Thăng kinh ngạc là, tiểu tử nghe xong, lại không chút suy nghĩ, trực tiếp dẫn Vân Chước đi vào.
"Lão gia và phu nhân nhà chúng ta đã tìm công tử nhiều năm, lại không có nửa điểm tin tức, nếu như cô nương thật sự có thư do thiếu gia nhà ta tự viết, lão gia chắc chắn sẽ hậu tạ ngài!" Tiểu tử vẫn không quên nói ra.
Sắc mặt Vân Chước không thay đổi, cũng không kinh ngạc.
Từ tên của phường vải này đã có thể nhìn ra, cha mẹ của tiểu quỷ này có tình cảm với hắn.
Lúc này, cha mẹ Hồ gia đang tiếp khách, khi tiểu tử tới truyền lời, hai người vội vàng để quản gia tiếp tục thu xếp việc vặt, bản thân mình thì dẫn theo nữ nhi và nữ tế tương lai qua sảnh bên để gặp Vân Chước, hiển nhiên là không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tìm được nhi tử.
Chỉ là vừa nhìn thấy Vân Chước, trong mắt cha Hồ lóe lên mấy phần mất mát.
Tiểu cô nương này chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nào có thể là bạn của đứa con bất hiếu kia?
"Cô nương nói có thư của nhi tử ta?" Cha Hồ vẫn hỏi, nhi tử trong cơn tức giận, bỏ nhà đi mười năm, những năm gần đây ông ấy cũng nỗ lực cho người đi tìm, nhưng trời đất bao la giống như mò kim đáy biển.
Cho dù người trước mắt trông cũng không đáng tin, ông ấy cũng không làm được chuyện trực tiếp đuổi người đi.
"Hồ lão gia, Hồ phu nhân." Vân Chước khách khí gọi một tiếng, sau đó cũng không nhiều lời, trực tiếp móc từ trong n.g.ự.c ra một con dấu mà Hồ Thăng để lại trước khi chết: "Ta tới đưa di vật của Hồ Thăng."
"Di vật! ! !"
Cha Hồ hít vào một hơi, mẹ Hồ ở bên cạnh cũng lảo đảo một chút, suýt nữa không đứng vững, được nữ nhi và nữ tế đỡ.
Nữ tế tương lai của Hồ gia nhìn thoáng qua con dấu này, lập tức nói: “Hồ bá phụ, chất liệu của con dấu này hình như quả thật là lúc trước ngài chọn cho A Thăng!”
Cha Hồ sao có thể không nhìn ra?
Ông ấy vốn dĩ cho rằng lúc này lại có người muốn lừa gạt chút bạc ở chỗ ông ấy, không nghĩ tới, lại thật sự đưa tới tín vật của nhi tử!
"Trừ cái đó ra, còn có chút tiền bạc." Vân Chước cũng móc cả ngân phiếu ra, dựa theo ý của Hồ Thăng nói: "Hắn nói, năm đó trong đầu ông chỉ có tiền, nói hắn là đứa vô dụng phá của, nhưng bây giờ mười năm đã qua, cuối cùng hắn đã tích lũy được chút gia tài, chứng minh bản thân mình không phải tên phế vật như ông nói."
Vừa dứt lời, linh hồn của Hồ Thăng dường như cũng lờ mờ đi một chút.
Nhưng khuôn mặt của cha Hồ lại giống như mất đi huyết sắc, cả người trong nháy mắt đã già đi mấy phần.
"Con ta... thật sự mất rồi ư?" Cha Hồ có chút không dám tin.
Có lẽ, là con của ông ấy ghi hận ông ấy, cho nên mới cố ý mời người tới hù dọa ông ấy thì sao?
Không chừng đợi một lúc nữa nhi tử sẽ xuất hiện!
"Trong xấp ngân phiếu này, có một trang giấy bên trên viết nơi chôn hài cốt của hắn, hắn c.h.ế.t trong bụng sói, ta có cơ duyên gặp gỡ, thay hắn nhặt xác." Vân Chước ăn ngay nói thật.
"Chờ một chút! Ngươi không phải bằng hữu của A Thăng sao? Nó cũng đã c.h.ế.t rồi, sao có thể bảo ngươi đến đưa tin?" Cha Hồ vẫn rất thông minh, lập tức nghe ra được vấn đề trong đó, vội vàng mở miệng hỏi.
Nói như này, mẹ Hồ cũng có thêm mấy phần hi vọng, chỉ cảm thấy nhi tử vẫn còn sống.
Còn nữ tế Hồ gia ở bên cạnh thở dài: "A Thăng thật sự là lòng dạ độc ác, chỉ bởi vì chút mâu thuẫn nho nhỏ mà bỏ nhà nhiều năm như vậy, bây giờ thật vất vả mới có được tin tức, lại vẫn còn trêu người như vậy, làm sao có thể xứng đáng với sự khổ tâm của bá phụ bá mẫu cơ chứ... Nhưng bá phụ cũng đừng tức giận, bất luận thế nào, cuối cùng hắn cũng đã chịu xuất hiện, bất luận là ghi hận hay là xin tiền cũng được, ngài chỉ có một cậu nhi tử này, ngàn vạn lần đừng đẩy hắn ra ngoài nữa!"
Hồ Thăng thở dài, một luồng gió lạnh thổi tới.
Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, người trong nhà vẫn không tin hắn.