"Ngọc Nhi nói, ngươi không quen biết nhiều người, trong nhà chắc chắn vô cùng nhàm chán, cho nên mới lôi kéo ngươi đi ra ngoài chơi, lát nữa chúng ta đi mua đồ trang sức, lại đi xem son phấn! Lần trước ta đã muốn nói, ngươi xinh đẹp như vậy, sao lại mộc mạc thế chứ? Chỉ cần thay đổi cách ăn mặc một phen, nhất định có thể giống như tiên tử!" Mạnh Vịnh Tư vẻ mặt cao hứng.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tề Ngọc Nhi vội vàng gật đầu: "Ngươi cũng đã biết, mẹ ta mặc dù chưa từng gặp ngươi, nhưng trong lòng đã coi ngươi như cô nương ruột thịt, cả ngày ở trước mặt ta khen ngươi, nói ngươi không chỉ có ánh mắt tinh tường còn giỏi giang, đã có thể đi theo tổ mẫu trong nhà học quản gia rồi! Ta cũng sắp ghen ghét đến c.h.ế.t mất!"
Nói là ghen ghét, thật ra cũng vui vẻ.
Nhưng nàng ta cũng có chút khó nghĩ, Tiêu Vân Chước quản gia như thế nào, chỉ với cái miệng này của nàng. . . Vừa mở miệng, câu nào câu nấy đều không dễ nghe, tổ mẫu nhà nàng có thể chịu được sao?
Hai người bọn họ một trái một phải, Tiêu Vân Chước bị kẹp ở giữa, bị lắc đến sắp đứng không yên rồi.
Tiêu Vân Chước chọn trái chọn phải, chọn một bộ trang sức nhìn đơn giản nhất, rất không nỡ.
Những đồ trang sức này nhìn rất đẹp, rất thích, nhưng có thích đến đâu, cũng không sánh được với kim ngân đang bày ở trước mắt khiến cho nàng cao hứng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT