Tiêu Văn Việt cảm thấy bộ dáng của nàng có vẻ buồn cười, vừa ngây thơ lại hồn nhiên, nếu hắn thật sự làm chuyện xấu thì nàng có thể làm gì được?
Tuy nhiên, muội muội này của hắn từ nhỏ đã bị lưu truyenne bên ngoài, đã phải chịu biết bao nhiêu khổ cực, thấy nàng đáng thương như vậy, hắn cũng không ngại giả vờ tử tế để trong lòng nàng được dễ chịu hơn.
Bởi vậy Tiêu Văn Việt cũng không hề phản bác, nói tiếp: “Nếu bây giờ muội đã giúp đỡ tổ mẫu quản gia rồi thì ta nghe muội là được, chỉ là…quản lý việc nhà cũng không dễ dàng, muội sẽ không thầm tính toán trích thêm tiền trợ cấp cho bản thân đấy chứ? Đương nhiên, cho dù muội có làm như vậy thì ta cũng không thèm để ý, trước kia khi mẫu thân vẫn còn thì mỗi tháng cũng cho ta thêm không ít bạc, mấy thứ này…kỳ thật ta cũng không dùng được mấy, chỉ đáng thương cho muội, đưa cho muội là được rồi…”
Nói xong, Tiêu Văn Việt quay người rời đi, hắn chẳng qua chỉ là ít đi chút bạc mà thôi, lại không ngờ Tiêu Vân Chước lại đang nhìn mình với ánh mắt cảm kích.
Hắn biết trước khi đại ca tham gia khảo thí, hắn cũng được phân một phần tiền tiêu vặt hàng tháng.
Có khi nào hắn kém hơn đại ca đâu?
Chẳng qua bọn họ cũng không hiểu tại sao muội muội lại thiếu tiền đến như vậy, mà rõ ràng người bên ngoài đưa bạc cho nàng cũng không ít mà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play