Lão thái thái bị bệnh hơn hai tháng, ban đầu chỉ là tinh thần uể oải, ăn uống không trôi, về sau cứ dần dần ngủ nhiều ít tỉnh, cho tới bây giờ nói mấy câu cũng đã buồn ngủ vô cùng, thái y cũng nói là không chống đỡ được bao lâu.
"Vậy còn phải làm gì?" Tiêu Văn Dũ vô ý thức hỏi, sau khi mở miệng cũng hơi hối hận.
Muội muội cũng không phải đại phu, làm sao có thể hiểu về chuyện chữa bệnh chứ?
"Đại ca còn phải đi học, vẫn là sớm đi đi thôi, nơi này giao cho ta cho tiện, tổ mẫu nhớ ta nhiều năm, ta cũng nên ở lại đây hầu hạ chăm bệnh mới đúng." Nàng cũng không nói thẳng.
Những năm này nàng ở bên ngoài hành tẩu, rất nhiều người đều bởi vì tuổi tác diện mạo của nàng thậm chí là cả giới tính, nên không hề tín nhiệm nàng, giải thích cũng vô dụng.
Hơn nữa đại ca chính trực, vừa mới khuyên hắn cách xa nước không sẽ gặp hoạ, hắn cũng qua loa như vậy, bây giờ việc liên quan đến tính mạng của tổ mẫu, tất nhiên sẽ càng thêm phòng bị, đương nhiên, vận mệnh của đại ca gần đây cũng không tốt, vì phương pháp chữa bệnh cho tổ mẫu, hắn không nên dính vào mới tốt.
Ánh mắt Tiêu Văn Dũ mang theo mấy phần nghi ngờ.
Sau khi do dự một lúc, hắn mới nói: "Thân thể của tổ mẫu không chịu được giày vò..."
"Tổ mẫu cứ nghỉ ngơi là được, sẽ không làm người mệt nhọc." Vân Chước lập tức nói.
Tiêu Văn Dũ không biết muội muội muốn làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ ung dung này của nàng, sự nghi ngờ trong lòng cũng tản đi ít nhiều.
Trong phòng còn có nhóm ma ma giám sát, cũng sẽ không để muội muội quấy rầy đến tổ mẫu, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tĩnh dưỡng của tổ mẫu, những chuyện khác, muội muội làm gì cũng không quan trọng.
Chẳng được bao lâu, phủ y lại châm cho lão thái thái mấy kim, khí tức của lão thái thái ổn định hơn một chút, lúc này Tiêu Văn Dũ mới rời đi.
Tiêu Văn Dũ vừa đi, Vân Chước đã không khách khí.
"Trước đó mấy ngày tổ mẫu nhận được thứ gì hiếm có không? Hơn nữa thứ này còn có thể thường xuyên nhìn thấy?" Vân Chước trực tiếp hỏi Huệ ma ma bên cạnh tổ mẫu.
"Đại tiểu thư đang nghi ngờ có người hạ độc sao?" Huệ ma ma giật mình.
Sắc mặt ma ma mười phần ngưng trọng, lại nói: "Chắc là sẽ không, trong viện của lão thái thái đều là người cũ lâu năm, phản bội lão thái thái có thể nhận được chỗ tốt gì? Hơn nữa từ trước tới giờ bà ấy không quản chuyện gì, ai sẽ hạ độc hại bà ấy chứ? Không đáng?"
Huệ ma ma hiểu rõ lão thái thái nhất, nếu như thật sự là hạ độc, vậy thì chỉ có thể là Khương thị.
Năm đó Lão Thái Gia hồ đồ, nhất định phải là Khương thị làm con dâu, lão thái thái không ngăn cản nổi nên cũng đành chấp nhận.
Ai ngờ, sau khi Khương thị vào cửa thì kiêu căng vô cùng, thường xuyên khóc lóc, khi đó cứ đòi đại gia phải ở cùng...
Tân nương tử mới về, luyến tiếc lang quân còn có thể hiểu, nhưng Khương thị thành hôn đã hơn mấy tháng, cũng không muốn đại gia ra ngoài, đại gia là người đứng đắn, chưa bao giờ có tâm địa gian giảo, nhưng rơi vào tay Khương thị, gặp mấy người bạn cũng phải chịu sự chất vấn...
Nếu không phải về sau Lão Thái Gia bị ban chết, cửa nhà không ai gánh vác, Khương thị cũng sẽ không thả cho chồng ra ngoài rèn luyện!
Cách làm như vậy, quả thực là không phóng khoáng, lòng dạ hẹp hòi đến đáng thương!
Chuyện của hai vợ chồng bọn họ, lão thái thái chỉ khuyên vài câu, cũng không hỏi nhiều nữa, đối với Khương thị rõ ràng cũng rất hòa thuận, nhưng Khương thị ngược lại thì hay rồi, sau lưng lại luôn làm ra vẻ bị lão thái thái ức hiếp, khiến đại gia rơi vào tình thế khó xử.
Lão phu nhân không muốn con trai buồn bã, nên đã nhường một bước, cũng không khiến cho Khương thị hiểu ra phụng dưỡng, mà ngay cả mặt cũng hiếm thấy.
Về sau Khương thị sinh con, lão thái thái cũng vô cùng vui vẻ, vì để làm dịu mối quan hệ với con dâu, lại càng cho Khương thị rất nhiều đồ tốt!
Sau khi Khương thị ở cữ xong, lão thái thái nhắc tới chuyện giáo dục bọn nhỏ, hỏi Khương thị có tính toán gì không...
Bây giờ ở trong kinh thành người muốn mời danh sư cũng không ít, nếu có dự định, dù sao cũng phải chuẩn bị sớm!
Khi đó thái gia vẫn còn sống, Tiêu Gia Không vẫn giữ tước vị, nhưng thanh danh lại kém hơn bây giờ, nếu thật sự muốn mời danh sư, tiền bạc và quan hệ, có bên nào mà không cần phải sắp xếp?