"Hay là, ta cũng tới đàn một khúc đi, hôm nay gặp Oanh cầm sư, rất là quen mặt, có lẽ ngươi và ta có chút duyên phận cũng không biết chừng?" Tiêu Vân Chước nhìn nàng ấy một cái, vừa cười vừa nói.
Oanh cầm sư đối diện với cặp mắt kia, chẳng biết tại sao, có một loại cảm giác kỳ quái.
Tiêu Vân Chước cởi áo choàng trên người mình xuống, lộ ra cơ thể uyển chuyển hơn rất nhiều.
Nhưng Oanh Nhứ vừa nhìn một cái, lại nhìn thấy lệnh bài treo bên hông Tiêu Vân Chước, đồng tử nàng ấy co rụt lại, sắc mặt hơi thay đổi, không chỉ không ngăn cản Tiêu Vân Chước, ngược lại lập tức nói: "Xin cô nương dùng cây đàn Cửu Tiêu này thử một chút, được không?"
Lời này vừa nói ra, Khương Nguyên không thể tin nổi nhìn về phía Oanh cầm sư.
Người khác dùng đàn, cho dù không phải do mình mang, thì cũng là Thăng Ba Lâu chuẩn bị, vì sao Oanh Nhứ lại để cho Tiêu Vân Chước thử Cửu Tiêu? !
Tiêu Vân Chước cũng không khách khí, nàng đi tới trước Cửu Tiêu, nhìn thấy trên cây đàn này khắc phù văn mà người của Thần Ẩn Môn mới có thể đọc hiểu, một góc của cây đàn còn có chữ “Ẩn” rất nhỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT