Sau khi Oanh đại nhân chết, thê tử cũng c.h.ế.t theo, để lại Oanh cầm sư lúc đó vẫn còn nhỏ tuổi.
Trước đó Oanh cầm sư được nhận vào nhạc tịch, sau khi bản án Oanh gia được lật lại, nàng có thể tự do, được một người bạn tốt của phụ thân nuôi dưỡng.
Nhưng người bạn này cũng chỉ muốn có thanh danh tốt mà thôi, trong lời nói cũng không đồng tình với tư tưởng và hành động của Oanh đại nhân năm đó, thậm chí còn khinh thường nữ tử, điều này khiến Oanh Nhứ khó có thể chấp nhận nên đã rời đi.
Kể từ đó, lang bạt kỳ hồ.
Cho nên tiếng đàn của Oanh Nhứ mới có thể có một loại cảm giác thấu hiểu, nếm trải hết mọi khổ đau thế tục.
“Mỗi lần nghe nửa sau mỗi cầm khúc của Oanh cầm sư đều có cảm giác khác nhau, thậm chí còn có thể khiến hàng trăm chim chóc nhảy múa, hình ảnh tuyệt mỹ, chỉ tiếc lúc này thời tiết còn lạnh nên không thể thấy được cảnh này.” Mạnh Vịnh Tư lại nhỏ giọng giới thiệu.
Tiêu Vân Chước gật đầu, tiếp tục lắng nghe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT