Nơi Này Không Có Thiện Nam Tín Nữ

Chương 4: Chị J


2 tuần

trướctiếp

 

Hà Tri Nam trước đây có nghe loáng thoáng, hình như chị J ly hôn cách đây khoảng 5 năm, sau khi độc thân thì bạn trai thay hết người này đến người khác, tuổi tác thì người sau nhỏ hơn người trước, toàn là “tiểu thịt tươi”, sau lưng bị gọi là “Tiêu Á Hiên khu vực thương mại trung tâm”.

Cù Nhất Bồng có thói quen ngủ sớm, dậy sớm, mỗi sáng thức dậy đều pha một tô mì ăn liền làm bữa sáng. Còn Hàn Tô thì ngược lại, Hàn Tô có thói quen thức khuya, dậy muộn, không ăn sáng. Đó là do tính chất công việc của Hàn Tô.

Dù hai người đã sống chung được nửa năm, nhưng thời gian ở cùng một mái nhà lại rất ít. Hàn Tô quá bận rộn, thường xuyên phải đi công tác và tăng ca. Cù Nhất Bồng có thể hiểu được, cô ấy vừa mới tốt nghiệp Thạc sĩ, đi làm chưa được một năm, tràn đầy nhiệt huyết, cầu tiến, khao khát được tạo dựng một mảnh trời riêng trong lĩnh vực của mình, giống như một chú nai con tràn đầy sức sống. 


Chỉ tiếc, trong nhà lại nuôi một chú nai con, còn bản thân thì chẳng có khu rừng nào.

Lại một lần nữa “phòng không chiếc bóng”, trước khi đi ngủ, Cù Nhất Bồng nhận được lời mời tham gia nhóm chat từ người bạn thời thơ ấu, anh bấm đồng ý.

Ban đầu anh cứ tưởng là nhóm kết bạn, nhưng không ngờ trong nhóm toàn là đàn ông “thẳng”, người thì đăng ảnh, người thì chia sẻ bài viết, bàn tán về những kỹ năng tán gái. Cù Nhất Bồng luôn coi thường những kỹ năng này, nhưng không biết tại sao lại nhớ đến dáng vẻ của Hà Tri Nam tối nay, không nhịn được mà kiên nhẫn đọc một số “bí kíp”.

Mười một giờ rưỡi, Cù Nhất Bồng nhắn tin cho Hàn Tô: “Chúc bé yêu ngủ ngon.”, giống như gửi một thông báo thường lệ, sau đó tắt đèn đi ngủ. Lúc này Hàn Tô đang đi công tác ở Hồng Kông, cô biết, phải đến nửa tiếng sau Hàn Tô mới trả lời tin nhắn.

Sáng thứ Sáu hôm đó, Hà Tri Nam cảm thấy hơi hụt hẫng.

Nhưng dù sao cũng phải tiếp đón khách hàng, cô vẫn đặc biệt ăn mặc chỉn chu, mặc một chiếc váy liền ôm sát màu xanh của Theory, tóc búi cao gọn gàng, để lại hai lọn tóc mái dài uốn xoăn rủ xuống trước tai.

Đầu tuần, sau khi Hà Tri Nam gửi email mời họp theo danh sách của sếp, Cù Nhất Bồng vẫn chưa phản hồi xem có đồng ý tham gia hay không. Hộp thoại của hai người cũng không xuất hiện thông báo mới.

Tôn Hàm Hàm khuyên Hà Tri Nam đang lo lắng hãy bình tĩnh quan sát. Dù sao thì, “đã tốn công sức xin Wechat của cậu rồi, chắc chắn sẽ không im hơi lặng tiếng đâu nhỉ?”

Buổi thảo luận được ấn định vào lúc 1 giờ chiều, cả buổi sáng Hà Tri Nam bận rộn sắp xếp hội trường, in danh sách đăng ký, đặt bữa trưa cho sếp, đến cơm trưa cũng không có thời gian ăn.

“Chiều nay có gặp được em không?”

Điện thoại rung lên, cùng lúc đó, trái tim Hà Tri Nam cũng rung lên khi nhìn thấy tên người nhắn tin trên màn hình. Cô suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, miệng vẫn còn đang ngậm miếng bánh mì sandwich mà cô thực tập sinh vừa mua.

“Chiều nay anh đến à?”, Hà Tri Nam hỏi lại.

“Cả tuần nay anh đi công tác, xin lỗi vì không trả lời email mời. Bây giờ đăng ký tham gia có còn kịp không em?”

“Số lượng khách mời đã đủ rồi…”, Hà Tri Nam giả vờ tiếc nuối. Nhìn thấy tên của Cù Nhất Bồng chuyển thành “đối phương đang nhập…”, Hà Tri Nam sợ anh ấy sẽ bỏ cuộc nên vội vàng ngắt lời: “Nhưng không sao, có em ở đây!”, sau đó cô nhịn không được mà thêm một câu ngọt ngào, “Anh cứ đến thẳng đây đi!”

“Cảm ơn em nhiều nhé, Tri Nam. Lát nữa gặp.”

“Cù Nhất Bồng.” Hà Tri Nam đặt điện thoại xuống, cắn một miếng sandwich, âm thầm đọc thõng tên anh trong lòng. Cô cảm thấy đây là cái tên hay nhất mà cô từng được nghe. Chắc chắn là hay hơn tên Cao Bằng gấp mười lần.

Ăn trưa qua loa xong, Hà Tri Nam và cô thực tập sinh phụ trách đón khách cùng nhau chạy vào nhà vệ sinh, nhanh chóng trang điểm lại.

Khách mời lần lượt đến tham dự, Hà Tri Nam và cô thực tập sinh dán mắt vào danh sách đăng ký, chỉ ước gì có thể mọc thêm tám cái tay để phát danh thiếp, tài liệu cho khách. Sếp Trương Trạch Duệ đứng ở một góc trò chuyện với khách hàng, còn “chị J” - luật sư lâu năm trong nhóm, giống như một con bướm, lượn lờ giữa các vị khách.

Trong mắt cô thực tập sinh dự định sau khi tốt nghiệp sẽ làm luật sư, chị J là một sự tồn tại vô cùng kỳ lạ trong nhóm của bọn họ.

Bắt đầu từ vị trí trợ lý luật sư, thông thường phải mất 7 năm mới được thăng chức lên làm cộng sự ở các công ty luật trong nước. Những người không thể kiên trì đến cùng, hoặc là bỏ ngang giữa chừng nhảy sang một công ty nhỏ hơn, hoặc là chuyển sang làm chuyên viên pháp chế cho bên A. Còn chị J, kể từ khi về nước, đã làm luật sư ít nhất 12 năm, nhưng vẫn chỉ là một luật sư cấp cao lơ lửng, thậm chí còn không có tư cách trở thành cộng sự dự bị.

Còn trong mắt Hà Tri Nam không màng danh lợi, chị J chỉ là một người phụ nữ phóng khoáng và quyến rũ, thân hình bốc lửa, nhìn qua có vẻ mạnh mẽ, chỉ là đôi mắt kia, lúc nào cũng thích liếc ngang liếc dọc, giống như bà dì ghẻ xuất thân không tốt nhưng liều mạng leo lên cành cao trong tiểu thuyết cung đấu.

Lúc Cù Nhất Bồng xuất hiện, Hà Tri Nam còn chưa kịp lóe sáng mắt lên thì đã thấy chị J như con bướm bay về phía Cù Nhất Bồng, hai người đứng trò chuyện rôm rả ngay cửa ra vào.

Trò chuyện một lúc lâu, chị J liền dẫn Cù Nhất Bồng vào phòng họp. Không biết tại sao Hà Tri Nam lại sốt ruột, vội vàng gọi: “Chị J, vị khách này còn chưa đăng ký kìa.” 


Thế nhưng Cù Nhất Bồng vẫn bị chị J kéo đi, đến bước chân cũng không dừng lại, chị J quay đầu lại, xua tay nói: “Ôi thôi khỏi cần đâu, đây là bạn của chị, anh Cù đây mà. Công ty Quản lý Quỹ XX, em tìm tên công ty trên danh sách rồi đánh dấu là được.”

“Chậc chậc chậc~”, cô thực tập sinh đứng bên cạnh Hà Tri Nam lắc đầu vẻ già dặn, tìm thấy tên Công ty Quản lý Quỹ XX rồi đánh dấu, sau đó thì thầm: “Nghe nói tháng trước chị J chia tay bạn trai nhỏ tuổi rồi.”

“Cái gì? Lại chia tay nữa rồi à?”, Hà Tri Nam trước đây có nghe loáng thoáng, hình như chị J ly hôn cách đây khoảng 5 năm, sau khi độc thân thì bạn trai thay người liên tục, tuổi tác thì người sau nhỏ hơn người trước, toàn là “tiểu thịt tươi”, sau lưng bị gọi là “Tiêu Á Hiên khu vực thương mại trung tâm”.

“Hình như là do bên nhà trai đòi chia tay. Cậu phi công trẻ đó là đàn anh khóa trên của em, cũng làm trong ngành tài chính. Bản thân chị J học vấn không cao, nhưng lại mắc bệnh cuồng trường danh giá, bạn trai của chị ấy phải là sinh viên tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, Bắc Đại hoặc Nhân Đại thì chị ấy mới chịu!”

Hà Tri Nam chỉ là một thư ký bình thường, không ảnh hưởng đến việc thực tập sinh có được nhận vào làm sau khi tốt nghiệp hay không, hơn nữa hai người phân công công việc rõ ràng, nên thực tập sinh cũng không kiêng dè gì cô. Vì vậy, khi nói chuyện, hai người không còn vẻ gượng gạo như những đồng nghiệp bình thường, mỗi lần buôn chuyện, chuyện gì nên nói hay không nên nói cuối cùng đều nói ra hết.

“Vậy tại sao người ta là sinh viên giỏi lại thích chị ấy chứ? Đàn ông không phải đều thích những cô gái trẻ trung xinh đẹp sao?”, Hà Tri Nam không tin.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp