Hà Tri Nam xem qua vòng tròn bạn bè của Cù Nhất Bồng, rất ít khi cập nhật, chủ yếu là chia sẻ lại một số tin tức ngành nghề, không thấy chút dấu vết cuộc sống đời thường nào.
Cô mở khung chat của hai người, suy nghĩ một lúc ở trang chuyển khoản, quyết định đổi thành "gửi lì xì", phần chữ từ "Rất vui được gặp bạn" đổi thành "Cảm ơn anh zai" rồi lại đổi thành "Chúc mừng phát tài, vạn sự như ý" được cài đặt sẵn trên Wechat... Muốn mập mờ một chút, nhưng cũng phải dè dặt, lại phải toát lên vẻ đáng yêu và tự nhiên.
Cuối cùng, khi Cù Nhất Bồng đi ra khỏi trung tâm thương mại mới nhận được thông báo Wechat, là lì xì Hà Tri Nam gửi đến.
"Cảm ơn anh nhiều nhé, anh Cù :)"
Cù Nhất Bồng khẽ mỉm cười. Anh không vội trả lời.
Anh chú ý đến Hà Tri Nam là vào hai tháng trước, tại một hội nghị thị trường của Văn phòng luật sư A, anh giỏi nhớ mặt người, gần như liếc mắt một cái đã nhận ra Hà Tri Nam là hàng xóm ở tòa nhà số 10, khu chung cư mà anh đang thuê.
Văn phòng luật sư A là văn phòng luật sư hàng đầu trong nước, có uy tín lớn trong lĩnh vực tài chính quốc tế. Các luật sư hợp danh thường xuyên tổ chức các hội nghị nghiên cứu về chính sách mới nhất, mời khách hàng hoặc khách hàng tiềm năng đến tham dự. Bề ngoài là chia sẻ, giải thích chính sách, nhưng thực chất là khai thác thị trường tiềm năng, nhằm mục đích thiết lập mối quan hệ tốt đẹp lâu dài với khách hàng.
Trương Trạch Duệ, sếp của Hà Tri Nam, là một luật sư hợp danh nổi tiếng của Văn phòng luật sư A. Còn Hà Tri Nam là một trong những thư ký hành chính của anh ấy.
Mức lương của thư ký văn phòng luật sư, Cù Nhất Bồng nắm rõ như lòng bàn tay: Luật sư hợp danh hào phóng thì trả 6 nghìn tệ một tháng, keo kiệt thì chưa đến 3 nghìn tệ cũng có.
Cho dù lương của Hà Tri Nam có tăng gấp đôi cũng không đủ tiền thuê nhà ở Bạch Ngọc Gia Viên, tuyệt đối không thể tự mình dọn vào khu chung cư này được.
Cù Nhất Bồng am hiểu một trong những quy luật ngầm của giới văn phòng ở khu vực thương mại trung tâm và phố Tài chính: Những cô nàng hành chính và thư ký làm thêm, ăn ngon mặc đẹp, có xe, có nhà, có hộ khẩu, giá trị bản thân ít nhất cũng phải từ chục triệu tệ trở lên mới là "bông hoa phú quý" thực sự; còn những cô nàng nhân viên văn phòng, tinh anh, tốt nghiệp trường danh tiếng, ăn mặc sang trọng, ngược lại chỉ là những kẻ tay trắng đến Bắc Kinh lập nghiệp.
Nhận mức lương cao thì đã sao? Lương của anh mãi mãi không theo kịp giá nhà, cũng không mua nổi hộ khẩu.
Anh đi bộ về đến cửa hàng thú cưng dưới khu chung cư để đón chú chó corgi đã gửi nhờ ông chủ trông nom, từ xa đã nhìn thấy Hà Tri Nam bước vào khu chung cư, bóng lưng của một cô gái ngoài 20 tuổi hết sức bình thường, biến mất sau cánh cửa tầng 10, Bạch Ngọc Gia Viên.
Cô ấy không tính là xinh đẹp, nói chuyện hơi ngập ngừng, trang điểm rồi vẫn có thể nhìn ra làn da bình thường, lông mày thưa thớt.
Nhưng gọng kính cũ kỹ của cô là Tiffany, áo mặc ở nhà là Moncler.
Phần lớn nhân viên văn phòng ở khu Quốc Mậu chỉ chọn Tiffany khi mua mặt dây chuyền và nhẫn kim cương, hiếm ai chạy thẳng đến cửa hàng Tiffany để mua gọng kính. Moncler có hẳn một quầy hàng ở tầng hầm trung tâm thương mại, là thương hiệu áo phao đắt đỏ và sành điệu trong lời kể của Hàn Tô.
Cù Nhất Bồng nhớ lại mùa đông năm ngoái, khi đi du lịch Nhật Bản cùng Hàn Tô, mỗi người mua một chiếc áo phao Moncler, giá gần 30 nghìn tệ, ngoài xót tiền ra chỉ có thể tự an ủi bản thân may mà còn có tiền thưởng cuối năm.
Cái gọi là sự khác biệt về giai cấp chính là ở chỗ, thứ mà bản thân ta trân trọng mua về, trong mắt người khác, chỉ là món đồ gia dụng tiện tay mua khi dạo phố.
Cù Nhất Bồng mở khung chat, nhận lấy lì xì. Gửi lại cho Hà Tri Nam một biểu tượng cảm xúc.