Trước đó Chung Yến Sanh cố tình gạt chân Bùi Hoằng té rất đau, trong lúc đỡ hắn ta, cậu đã lén nhìn ngăn bí mật cất giữ thuốc Ô Hương.
Ngăn đó nằm ngay bên cạnh lão Hoàng đế, nơi nguy hiểm nhất nhưng cũng là nơi an toàn nhất, chắc là để tiện lấy dùng bất cứ lúc nào.
Đức Vương rõ ràng không biết chuyện lão Hoàng đế đang sử dụng Ô Hương. Khi thấy lão Hoàng đế, gã ra hiệu cho người phía sau mang thuốc lên, nước mắt đầm đìa: “Phụ hoàng, thân thể của ngài thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không? Nhi thần đã tìm gặp các danh y khắp nơi, lấy cơ thể thử thuốc, đã sắc ra được thứ thuốc này. Nếu không ngại thì phụ hoàng thử một chút? Long thể quý trọng, muôn ngàn lần không thể sơ xuất!”
Tinh thần lão Hoàng đế đã khá lên nhiều, thấy cả hai người đều mang thuốc tới, lão phẩy tay ra hiệu Điền Hỉ đặt thuốc sang bên cạnh, rồi vỗ vỗ tay Đức Vương, mặt mày trông hết sức hiền từ: “Trẫm đã khỏe hơn nhiều, Lão Ngũ và Tiểu Thập Nhất có lòng rồi.”
Đã lâu rồi không thấy lão Hoàng đế tỏ ra hiền hòa như vậy, Đức Vương bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trước khi Chung Yến Sanh vào cung, lão Hoàng đế đối xử với gã rất tốt. Nhưng sau khi cậu vào cung, dường như vận rủi cứ đeo bám gã, giống như oan hồn của Thái tử chẳng bao giờ tan biến vậy.
Gã nắm lấy cơ hội, tiến lên ân cần hỏi han lão Hoàng đế.
Ban đầu lão Hoàng đế còn kiên nhẫn trả lời hai câu, nhưng khi thấy gã cứ lặp đi lặp lại những lời cũ rích thì dần trở nên bực bội, bắt đầu đáp cho có lệ.
Đức Vương vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu lão Hoàng đế. Hỏi thăm sức khỏe xong xuôi, gã lại dè dặt nhắc đến chuyện nhà mình: “Phụ hoàng có muốn gặp tiểu hoàng tôn không? Thế tử nghe nói gần đây ngài không được khỏe, cứ đòi đến thăm ngài.”
Gã đang nói đến đứa con trai trưởng của phủ Đức Vương, cũng là một trong những hoàng tôn của lão Hoàng đế.
Nhắc đến Thế tử của Đức Vương, ánh sáng trong mắt lão Hoàng đế dần tắt đi, không biết đang nghĩ gì mà lão bỗng dưng nhìn về phía Chung Yến Sanh.
Đức Vương vẫn đang lải nhải, không biết đã vô tình để lộ mục đích của mình: “Thế tử cũng đến tuổi định thân rồi, nhi thần cả gan xin phụ hoàng ban cho một hôn sự, nhi thần thấy cháu gái của Thừa tướng không tệ…”
“Cháu gái của Thừa tướng mới bảy tuổi!”
Lão Hoàng đế bực bội ngắt lời Đức Vương, rồi quay đầu gọi: “Tiểu Thập Nhất.”
Chung Yến Sanh không dám nhìn ngăn bí mật trên đầu giường, hàng mi dày rủ xuống che giấu cảm xúc trong mắt: “Bệ hạ.”
Trong phòng ngủ luôn u tối, dễ khiến người ta nhìn nhầm. Nhưng lúc này, tất cả rèm cửa đều được kéo lên, thậm chí còn thắp nến vào ban ngày, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt yên tĩnh của Chung Yến Sanh khiến cậu trông vừa tuấn tú vừa dịu dàng.
Nhìn vào khuôn mặt ngây thơ vô tội đó, lão Hoàng đế thầm thở phào nhẹ nhõm, nói với cậu: “Lại đây, để trẫm nhìn kỹ một chút. Mấy hôm trước tinh thần trẫm không được tốt, chưa kịp nhìn kỹ ngươi.”
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn bước tới bên giường, để tránh bị lão Hoàng đế kéo tay nói chuyện, cậu cúi đầu làm như rất sợ Đức Vương, cố ý rút tay vào trong tay áo, ra vẻ nhút nhát.
Không cho kéo.
Thấy Chung Yến Sanh tỏ ra sợ hãi mình, trong mắt Đức Vương toát lên vẻ đắc ý.
Vài ngày trước, vì biết Chung Yến Sanh còn sống trở về, Đức Vương ngồi trong phủ tức muốn chết, cuối cùng dưới sự an ủi của các mưu sĩ, gã tự suy luận ra một kết luận: Tên giả mạo yếu đuối ngu ngốc này sao có thể tự mình dấn thân vào hang ổ bọn cướp?
Chắc chắn là nhờ vào khuôn mặt ưa nhìn của cậu, cầu xin Định Vương giúp tiêu diệt bọn cướp rồi.
Đại ca Thái tử mất sớm đó của gã, khi còn sống quả thực là một tiên nhân hạ phàm, rực rỡ như ánh mặt trời, không ai sánh bằng. Nếu không bị ép đến phát điên, nghĩ không thông mà chọn cách mưu phản, thì ngôi vị Hoàng đế này cũng không đến lượt gã.
Nếu nói thật lòng, Đức Vương vẫn rất kính nể người anh Thái tử mà gã ít khi tiếp xúc ấy.
Nhưng đã qua gần mười chín năm rồi, thật sự rất xa xôi.
Dù tên giả mạo này có giống ai, ở trước mặt gã chẳng phải vẫn run rẩy sao?
Lão hoàng đế vốn định kéo tay Chung Yến Sanh để trò chuyện, thấy cậu không đưa tay ra, cũng không tiện đưa tay vào trong tay áo cậu, như vậy không hợp lễ nghi hoàng gia.
Lão Hoàng đế đành tiếc nuối bỏ qua cách nắm tay tâm sự ấy, quan sát kỹ thiếu niên cao ráo đứng bên mép giường, cười nói: “Thanh niên đúng là lớn nhanh, trẫm nhớ khi mới tìm được ngươi, ngươi còn bé xíu, giờ đã cao hơn một chút rồi. Qua năm sau ngươi sẽ mười chín tuổi đúng không?”
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn đáp: “Vâng, bệ hạ.”
“Mười chín tuổi, cũng không còn nhỏ nữa.”
Chung Yến Sanh không hiểu lão nói vậy là có ý gì, chớp chớp mắt.
“Nhìn Ngũ ca của ngươi, mười chín tuổi đã có con rồi.”
Lão Hoàng đế vỗ vai Đức Vương, thái độ hiền từ như một người cha già đang nói chuyện trong nhà: “Mến mộ người khác là chuyện thường, Tiểu Thập Nhất có ai trong lòng không?”
Chẳng phải Đức Vương đang ngầm cầu xin lão Hoàng đế ban hôn cho con trai gã sao? Sao đề tài này lại quay sang cậu rồi?
Chung Yến Sanh bỗng cảm thấy rợn người.
Năm mười chín tuổi cha cậu đã chống lại hôn nhân được sắp đặt và chọn mẹ cậu, vì Đức Vương nhắc đến hôn sự của Thế tử nên lão muốn thử lòng cậu sao?
Đúng như dự đoán, lão Hoàng đế tiếp tục nói: “Nếu có thì hãy nói với trẫm, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.”
Đức Vương thấy lão Hoàng đế không quan tâm đến chuyện hôn sự của con trai mình mà lại quan tâm đến Chung Yến Sanh, bèn bĩu môi đầy bất mãn.
Ngươi còn có mặt mũi bĩu môi!
Ngươi đang đẩy rắc rối về phía ta đấy!
Chung Yến Sanh thầm tuyệt vọng trong lòng, rất muốn đấm cho gã một cú, nắm tay trong tay áo đã siết chặt, cổ họng hơi nghẹn lại: “Nhi thần… tạm thời chưa có ý định đó.”
“Như vậy sao được?” Lão hoàng đế tỏ vẻ không đồng tình: “Nam nhi trước thành gia sau lập nghiệp. Trẫm đã già rồi, sợ rằng không còn thấy được ngày ngươi thành gia lập nghiệp mất.”
Đức Vương không nhịn được xen vào: “Phụ hoàng, về hôn sự của Thế tử…”
Lão Hoàng đế mỉm cười cắt ngang: “Lão Ngũ, để Đức Vương phi xem trong Kinh thành có cô nương nào đến tuổi thích hợp, cũng nên chuẩn bị hôn sự cho Tiểu Thập Nhất rồi.”
Đức Vương buồn bực vô cùng, mặt mày ủ rũ: “Nhi thần đã hiểu.”
Câu chuyện xoay chuyển liên tục, khiến Chung Yến Sanh không có cơ hội xen vào từ chối, mồ hôi lạnh đã toát ra khắp lưng.
Chọn vợ sao?
Nếu Tiêu Lộng nghe được chuyện này, hắn sẽ lập tức dẫn người đột kích vào cung ngay giữa đêm mất!
Tuy rằng lão Hoàng đế nói bằng giọng điệu ôn hòa nhưng thái độ lại rất cứng rắn, căn bản không cho chút thời gian nào để thương lượng. Chung Yến Sanh đã cố gắng chen miệng từ chối hai lần, nhưng đều bị lão hời hợt đẩy ra, đáy lòng càng trở nên bứt rứt.
Điểm yếu trên người cậu và Tiêu Lộng đều nằm trong tay lão Hoàng đế, không thể hành động nông nổi được.
Chung Yến Sanh không muốn ở lại trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc khiến đầu óc lơ mơ này nữa. Sau khi từ chối thất bại, cậu muốn trở về điện Minh Huy trước để gửi tin cho Tiêu Lộng, tránh cho hắn hành động bừa bãi.
Nhưng lão Hoàng đế đã uống Ô Hương, cả cơ thể lẫn tâm trạng đều nhẹ bỗng. Lão giữ Chung Yến Sanh và Đức Vương lại trò chuyện hăng say suốt buổi chiều, còn giữ hai người ở lại dùng bữa. Trong bữa ăn, lão còn liên tục dặn dò Đức Vương để Đức Vương phi giúp chọn lựa cô nương thích hợp.
Đức Vương cố gượng cười đáp lại, dùng cơm xong thì rời khỏi điện Dưỡng Tâm với vẻ mặt u ám.
Chung Yến Sanh định đi cùng gã, nhưng lại bị lão Hoàng đế gọi lại: “Tiểu Thập Nhất, đi theo trẫm đến thư phòng.”
Chung Yến Sanh đành chuyển hướng, đi theo lão Hoàng đế vào thư phòng.
Khi còn khỏe mạnh thì lão Hoàng đế có thể xem tấu chương. Khi không khỏe, mọi việc sẽ được giao cho Nội các và các Vương gia xử lý. Tấu chương sau khi xử lý xong sẽ được gửi đến đây.
Lão hoàng đế mở một tấu chương ra, thở dài: “Mắt trẫm đã mờ, không còn nhìn rõ nữa. Tiểu Thập Nhất, đọc cho trẫm nghe đi.”
Chung Yến Sanh mím môi, không dám để lộ sự nôn nóng trong lòng, nhận lấy tấu chương nhìn qua một lần, mí mắt giật vài cái.
Đó là tấu chương của Đô Sát Viện dâng lên vạch tội Tiêu Lộng.
Việc Đô Sát Viện tố cáo Tiêu Lộng không phải là chuyện mới mẻ gì.
Từ khi Tiêu Lộng nổi danh khi còn trẻ, số tấu chương của Đô Sát Viện về hắn đã bắt đầu tăng lên. Đặc biệt là từ năm ngoái, khi Tiêu Lộng thường xuyên về Kinh, tác phong làm việc của hắn không tuân theo quy tắc, cương quyết và ngang ngược, số tấu chương tố hắn tăng gấp nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị lão Hoàng đế bỏ qua không bàn tới.
Lão hoàng đế càng thờ ơ, các Ngự sử càng cảm thấy lão đang bao che cho Tiêu Lộng, nên càng dâng tấu hăng say hơn.
Chung Yến Sanh lướt qua nội dung trên tấu chương, cảm thấy bực bội trong lòng, nhỏ giọng đọc hết nội dung trên đó.
Tấu chương chỉ trích Tiêu Lộng không giao binh quyền, có tâm địa phản loạn.
Chung Yến Sanh mở tấu chương tiếp theo ra, vẫn là tấu chương vạch tội Tiêu Lộng.
Ngón tay cậu khựng lại, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Sao lại trùng hợp thế này? Hay là, lão ta cố ý?
Cậu lại nhỏ giọng đọc: “Thần thấy Định Vương Tiêu Lộng lạm quyền, kiêu căng ngạo mạn, cuối cùng sẽ trở thành nghịch tặc, là mối họa lớn của quốc gia, người người căm phẫn. Thần ngày đêm lo sợ, cầu xin bệ hạ sớm trừ bỏ mối họa này…”
Thật nực cười.
Nếu không phải nhờ ca ca của cậu canh giữ biên cương thì đám Man di đã sớm đánh vào Kinh thành rồi. Lúc đó đám người này còn có thời gian rảnh ở nhà viết mấy thứ này chỉ trích Tiêu Lộng sao?
“Tiểu Thập Nhất.” Lão hoàng đế mỉm cười, đột nhiên lên tiếng: “Ngươi cảm thấy những tấu chương này nói đúng hay sai?”
Chung Yến Sanh thầm kinh ngạc trong lòng, cố gắng che giấu lửa giận trong mắt. Dù chỉ là giả vờ, cậu cũng không muốn thừa nhận những điều mà những tấu chương đó nói, nhưng cũng không thể để lộ suy nghĩ thật của mình, bèn nói: “Nhi thần không biết.”
“Ồ?” Lão hoàng đế cảm thấy thú vị: “Tấu chương đã viết rõ ràng như vậy, sao lại không biết?”
Chung Yến Sanh chớp mắt, chậm rãi nói: “Đúng hay sai không phải do nhi thần nói, cũng không phải do những Ngự sử của Đô Sát Viện quyết định, mà là do Bệ hạ đánh giá. Bệ hạ nói đúng là đúng, Bệ hạ nói sai thì là sai.”
Câu trả lời này khiến lão Hoàng đế vô cùng hài lòng.
Lão Hoàng đế đột nhiên cười lớn, tiếng cười khàn khàn và già nua của lão không thoải mái phóng khoáng, trái lại giống như tiếng của một con quạ già, khiến người khác không khỏi cảm thấy rợn người.
Cười đủ rồi, lão Hoàng đế nói: “Tiểu Thập Nhất, ngươi nghĩ thế nào về Định Vương?”
Kể từ khi trở lại Kinh thành, Hoắc Song đã báo cáo với lão Hoàng đế về mối quan hệ “tồi tệ” giữa Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng trong suốt hai tháng qua.
Nhưng lão già này quả nhiên không dễ dàng xóa tan nghi ngờ.
Cho tới bây giờ Chung Yến Sanh vẫn chưa dám đối diện với ánh mắt của lão.
Đôi mắt đó không giống như những người già thông thường, không mang vẻ hiền hòa, mà dưới con ngươi xám xịt là sự tính toán và ánh nhìn u ám như rắn độc.
Từ lần đầu tiên gặp lão Hoàng đế, cậu đã có một cảm giác sợ hãi từ bản năng của động vật nhỏ, cả người không lúc nào thoải mái.
Nhưng bây giờ, trong thư phòng chỉ có cậu và lão, Chung Yến Sanh không còn cách nào khác phải đối diện với ánh mắt đó, đôi mắt đen láy của cậu trong veo sáng ngời, thể hiện sự chân thành không che giấu: “Nhi thần thấy hắn rất tệ, tính cách rất xấu.”
Chung Yến Sanh biết rằng với khả năng của mình, nói dối trước mặt lão Hoàng đế là điều vô cùng khó khăn.
Vì vậy, mỗi khi phải đối diện nói chuyện với lão, cậu luôn tỏ vẻ chân thành hơn bao giờ hết.
Dù sao thì Tiêu Lộng cũng thật sự xấu tính, còn hay cáu kỉnh nữa.
Đôi mắt trong veo đến mức có thể nhìn thấu mọi thứ ấy không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào khác.
Lão hoàng đế chậm rãi cười một tiếng: “Trẫm nghe nói trên đường đi, các ngươi không mấy khi nói chuyện với nhau, có phải đã cãi vã hay bị bắt nạt rồi không?”
Chung Yến Sanh gật đầu.
Ban ngày cậu không thèm để ý đến Tiêu Lộng, nhưng ban đêm Tiêu Lộng lại trèo cửa sổ vào bắt nạt cậu.
“Từ nhỏ Định Vương thiếu sự chăm sóc, không học kinh sách nhiều. Trẫm thương cho hoàn cảnh của nó, từng đưa nó vào cung để dạy dỗ. Nhưng vì chín năm ở Mạc Bắc nên tính cách đã định hình, hoang dã khó thuần phục, thích tỏ vẻ hung hăng, càng lớn càng hành xử không có khuôn phép.”
Lão Hoàng đế chậm rãi nói: “Sớm muộn cũng tự hại mình.”
Nghe những lời lão Hoàng đế nhận xét về Tiêu Lộng, khi nghe đến câu cuối, mí mắt Chung Yến Sanh giật mạnh.
Ý của lão Hoàng đế là gì?
Nghe giọng điệu này, chẳng lẽ lão định ra tay với Tiêu Lộng?
Cũng đúng, trong chuyến đi phủ Bảo Khánh, lão Hoàng đế đã phái người thông đồng với Man di để hãm hại Tiêu Lộng chết trong rừng không thấy mặt trời. Trên thực tế, lão gần như đã thành công. Sau khi chứng đau đầu của Tiêu Lộng tái phát, hắn còn bị thương và lạc mất đám Triển Nhung, mơ hồ trốn vào sâu trong núi. Nếu vết thương không được chữa trị kịp thời còn gặp phải thích khách, hậu quả sẽ rất khó lường.
Có lẽ vì cơ thể dần suy yếu, lão Hoàng đế càng nóng lòng muốn thu hồi quyền lực về tay mình.
Kết hợp với sự nghi ngờ của lão đối với mình, đáy lòng Chung Yến Sanh lại chìm xuống.
Hôn ước giữa Tiêu Lộng và cậu, chắc chắn lão Hoàng đế đã biết.
Nếu lão già này đã thăm dò cậu, thì có lẽ cũng sẽ thăm dò thái độ của Tiêu Lộng. Buổi chiều, lão Hoàng đế mượn chuyện Đức Vương nhắc đến hôn sự của Thế tử để chuyển chủ đề lên người cậu, nói không chừng là vì mục đích này.
Có lẽ lúc này, tin tức “Thập Nhất Hoàng tử sắp bàn chuyện hôn sự” đã lan truyền ra ngoài.
Với cái miệng của Đức Vương thì dám lắm!
Lần đầu gặp mặt gã đã gắp lửa bỏ tay cậu, lần này lại tiếp tục gây rắc rối.
…Hy vọng Tiêu Lộng không làm ra hành động gì thái quá.
Nhưng Chung Yến Sanh không dám chắc.
Tiêu Lộng hành động theo ý thích, nếu không phải vì cố kỵ thứ trên đầu, có lẽ hắn đã sớm lật đổ lão Hoàng đế rồi. Nhưng nếu sự việc có liên quan đến Chung Yến Sanh, chỉ sợ Tiêu Lộng sẽ không giữ được sự kiên nhẫn như vậy.
Cậu càng ngày càng muốn trở về báo tin cho Tiêu Lộng.
Chung Yến Sanh thì gấp, nhưng lão Hoàng đế lại không vội. Sau khi để cậu đọc xong vài bản tấu chương vạch tội Tiêu Lộng, lão lại lấy ra những tấu chương khác, cười nói: “Nào, Tiểu Thập Nhất, trẫm sẽ dạy ngươi cách đọc tấu chương.”
Hoàng đế đích thân dạy Hoàng tử đọc tấu chương, đây là một vinh dự cực lớn, gần như đồng nghĩa với việc được lựa chọn, ngay cả Đức Vương cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ này. Nếu để cho kẻ mới vừa bực dọc kia biết, có lẽ gã sẽ giận đến mức đập đồ mất.
Điền Hỉ lặng lẽ dâng trà, không để lộ chút cảm xúc nào, chỉ liếc nhìn khuôn mặt Chung Yến Sanh.
Người cuối cùng nhận được đãi ngộ như vậy… là Thái tử tiền nhiệm Bùi Hi.
Được lão Hoàng đế ban cho “vinh dự” như vậy, khiến Chung Yến Sanh không thể mở miệng từ chối.
Nếu cậu từ chối thì sẽ là không biết điều.
Tấu chương trên bàn chất cao như núi nhỏ, tất cả đều đã qua tay Nội các và Tiêu Lộng, một số còn có Tiêu Lộng phê chuẩn.
Khi nhìn thấy những nét chữ quen thuộc ấy, lòng Chung Yến Sanh đầy mâu thuẫn, không biết nên cảm thấy yên lòng hay lo lắng nhiều hơn.
Đến khi trời tối, thấy lão Hoàng đế đã dần thấm mệt, Chung Yến Sanh tưởng rằng cuối cùng lão cũng chịu thả mình về rồi.
Nào ngờ lão Hoàng đế gác lại tấu chương, bất thình lình bật ra một câu: “Tiểu Thập Nhất và trẫm đã xa cách nhiều năm, trẫm thật sự không nỡ rời xa. Trong phòng ngủ có một cái giường nhỏ, trước đây từng có người ở, đêm nay Tiểu Thập Nhất cứ ngủ ở đó, ở lại điện Dưỡng Tâm cùng trẫm đi.”
Chung Yến Sanh suýt nữa nhảy dựng lên phản đối, nhưng cố gắng kiềm chế bản thân, miễn cưỡng đáp lại. Ngón tay trong ống tay áo nắm chặt đến đau nhói, rồi quay sang gọi: “Phùng Cát, ngươi trở về điện Minh Huy, lấy giúp ta bộ y phục để ngày mai thay.”
Để cho Phùng Cát truyền lời cũng được.
Phùng Cát đứng đợi ngoài thư phòng suốt buổi chiều, nghe thấy giọng Chung Yến Sanh thì đoán được ý cậu, đáp lại một tiếng. Chưa kịp quay người đi, lão Hoàng đế đã nói: “Không cần phiền như vậy, trong điện tự nhiên có chuẩn bị.”
Lão già này định nhốt cả cậu và Phùng Cát ở điện Dưỡng Tâm?
Ngay cả Phùng Cát cũng không thể rời đi, Chung Yến Sanh cố gắng đè nén sự bất an, nhẹ nhàng hít một hơi: “…Vâng, đa tạ Bệ hạ.”
Bị giữ lại hết lần này đến lần khác, cậu đã có thể chắc chắn là lão cố ý.
Trước đây Tiêu Lộng từng nói với cậu rằng hắn đã cho người điều tra thân phận của cậu, nhưng bị lão Hoàng đế phát hiện, tất cả manh mối đều bị xoá bỏ.
Bây giờ nhìn lại, dù lão đã xóa sạch manh mối, nhưng lão vẫn nghi ngờ Tiêu Lộng biết được thân phận của Chung Yến Sanh, muốn xem phản ứng của Tiêu Lộng.
Đến giờ này rồi, không biết Tiêu Lộng đã nghe được tin tức chưa.
Chung Yến Sanh lo lắng trong lòng, bị giam cùng Phùng Cát ở điện Dưỡng Tâm, không có cơ hội truyền tin ra ngoài. Sau khi tắm rửa, cậu ở trong phòng ngủ, ngồi trên chiếc giường nhỏ ngẩn ngơ một hồi, trong lòng rối bời không thôi.
Đúng lúc này, Điền Hỉ dẫn người vào phòng, cười híp mắt: “Căn phòng này của Bệ hạ đã lâu không ai ở, nô tài sợ tiểu Điện hạ không quen nên đã cho người trải giường mềm hơn.”
Thấy Điền Hỉ, Chung Yến Sanh chậm rãi chớp mắt, không nói gì mà đứng dậy để người hầu đổi giường. Mấy cung nhân nhanh nhẹn thay xong, Điền Hỉ ra hiệu họ lui ra ngoài rồi đích thân rót cho Chung Yến Sanh một chén trà nóng: “Bệ hạ giữ tiểu Điện hạ ở lại điện Dưỡng Tâm cũng vì nhớ ngài. Nếu tiểu Điện hạ cảm thấy không quen ở đây cứ việc nói ra.”
Con ngươi Chung Yến Sanh đảo một vòng, rồi nhìn ông: “Điền Hỉ công công, ta có chuyện muốn hỏi ông.”
Điền Hỉ đáp: “…Nô tài phải trở về hầu Bệ hạ uống thuốc rồi ngủ, xin phép tiểu Điện hạ.”
Chung Yến Sanh không để ông đi, bước nhanh hai bước nắm chặt lấy Điền Hỉ đang cố chạy trốn, hạ giọng hỏi: “Phòng này trước đây ai đã ở?”
“Ôi chao, tiểu Điện hạ.” Điền Hỉ nghe câu hỏi này mà đau đầu, không hiểu sao tiểu Điện hạ hiền lành lại cứ hỏi những câu hóc búa như vậy, bất đắc dĩ đáp: “Xin ngài tha cho cái mạng già này của nô tài đi.”
Nhìn phản ứng của Điền Hỉ, Chung Yến Sanh đã đoán được, buông tay nói: “Vậy ông đi đi.”
Điền Hỉ thấy Chung Yến Sanh dễ dàng tha cho mình, mặt mũi lập tức nghiêm lại, nhìn cậu một cái, không còn cười nữa: “Dù người trước đây ở trong phòng này là ai, nơi này vẫn là chỗ ở của Bệ hạ. Tiểu Điện hạ được hoàng ân chiếu cố, đừng suy nghĩ nhiều, lo lắng sẽ tổn hại sức khỏe.”
Chung Yến Sanh cảm thấy Điền Hỉ như đang cố cảnh báo mình điều gì đó, thầm giật mình: “Điền Hỉ công công, ta chỉ hỏi thêm một câu thôi.”
Điền Hỉ không dám nghe thêm câu hỏi nào của cậu nữa, lần này đã chuẩn bị sẵn, không đợi Chung Yến Sanh kịp bắt lấy, ông đã nhanh chóng cúi người né tránh. Thật khó cho một lão thái giám tuổi ngoài sáu mươi mà lại nhanh nhẹn đến vậy, thoáng cái đã chạy không thấy tăm hơi.
Chung Yến Sanh không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua cho Điền Hỉ, ngồi trở lại giường với tâm trạng u sầu.
Chưa đến giờ đốt sưởi, nhưng ban đêm lạnh vô cùng. Phùng Cát mang hai cái túi sưởi về cho Chung Yến Sanh. “Tiểu Điện hạ, ngài có muốn đi ngủ chưa?”
Chung Yến Sanh gạt đi những suy nghĩ trong đầu, qua loa gật đầu đồng ý.
Ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải trở về điện Minh Huy, nhờ người truyền tin ra ngoài.
Nhưng không ngờ sáng hôm sau, Chung Yến Sanh vẫn không thể trở về điện Minh Huy. Vừa mới thức dậy, lão Hoàng đế đã phái người gọi cậu đến hầu thuốc.
Chung Yến Sanh thầm mắng người, cảm thấy vô cùng khó chịu, cố gắng kiềm chế cơn giận để không úp chén thuốc lên đầu lão, hầu hạ lão uống thuốc cho xong. Cậu còn tưởng sau đó mình sẽ được thả về, kết quả lão Hoàng đế lại bắt cậu ở lại điện Dưỡng Tâm đọc tấu chương suốt cả ngày.
Hôm qua, Bệ hạ đã ra lệnh cho Đức Vương phi tuyển chọn những quý nữ đến tuổi trong Kinh thành để làm hôn sự cho Chung Yến Sanh, rồi ngay sau đó lại giữ cậu ở lại điện Dưỡng Tâm dạy bảo trò chuyện. Tin tức lan truyền ra ngoài, ai nấy đều đoán rằng Bệ hạ đang có ý định lập Trữ quân.
Bất kể bên ngoài có lời đồn gì, Chung Yến Sanh vẫn lo lắng đến chết đi được.
Vào buổi tối ngày thứ ba, lão Hoàng đế lại ho khan, muốn uống Ô Hương nên phải tránh Chung Yến Sanh, mới phẩy tay cho phép cậu quay về điện Minh Huy.
Bị giam trong điện Dưỡng Tâm hơn hai ngày, Chung Yến Sanh và Phùng Cát hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài, không biết ngoài kia đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù có lẽ đã hơi muộn, nhưng Chung Yến Sanh vẫn lo lắng Tiêu Lộng sẽ làm điều gì bốc đồng. Cậu vội trở về phòng, căn phòng tối đen như mực. Cậu mò mẫm tìm lửa thắp nến, mở miệng gọi: “Hoắc Song!”
Gọi một tiếng, nhưng không thấy Hoắc Song xuất hiện.
Chung Yến Sanh sững sờ, động tác cũng dừng lại, cậu lại ra ngoài gọi thêm một tiếng: “Hoắc Song?”
Hoắc Song vẫn không lên tiếng đáp lại.
Lúc này, Chung Yến Sanh mới nhận ra xung quanh yên tĩnh một cách bất thường, có một luồng khí lạnh quen thuộc thoảng qua.
Chỉ trong nháy mắt, lồng ngực quen thuộc áp sát lưng cậu, mạnh mẽ kéo cậu về phía sau. Lực tay quá mạnh khiến Chung Yến Sanh mất thăng bằng, ngã ngồi lên đùi người kia. Cậu như một con chim sẻ nhỏ bé bị chó dữ tha trong miệng, cả người đều bị bóng dáng cao lớn kia bao phủ.
Trong căn phòng tối đen, người đang ôm cậu lạnh như băng, chậm rãi hỏi: “Gọi ai đó?”
Trên mái nhà, Hoắc Song đang tức giận trợn mắt nhìn Triển Nhung vừa ngăn y vào phòng.
Triển Nhung nhún vai: “Ta đang cứu mạng ngươi đó.”
Bên trong, Chung Yến Sanh sững người một lúc, kinh ngạc không thôi: “Tiêu Hàm Nguy, anh điên rồi hả? Lỡ như bác Vương treo cổ trên xà ngang trong thư phòng anh thì sao!”
Thân phận của Tiêu Lộng là gì mà dám lẻn vào trong cung, hơn nữa còn vào tận địa bàn của lão Hoàng đế!
Bác Vương chắc chắn sẽ giận đến mức treo cổ thật đấy!
Mùi hương ẩm ướt, mềm mại quen thuộc thoảng qua mũi. Tiêu Lộng cúi đầu, hít một hơi thật sâu: “Ông ấy sợ ta treo cổ trước.”
Chung Yến Sanh nghẹn lời.
Gương mặt Tiêu Lộng không biểu cảm gì, tay siết chặt eo cậu thêm một chút, giọng nói lạnh lẽo: “Nghe nói tiểu Điện hạ đang bàn chuyện hôn sự?”
Chung Yến Sanh không nói gì mà xoay người trong lòng hắn, vô cùng thành thạo nới lỏng cổ áo của mình ra: “Liếm đi.”
Nghĩ một lát, cậu vén mái tóc đen dài sang một bên, để lộ chiếc cổ nhỏ gầy trắng như như tuyết, nghiêng đầu bình thản hỏi: “Hay anh muốn liếm chỗ này?”
Tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn và chủ động như vậy, ngược lại khiến Tiêu Lộng không nói nên lời. Hồi lâu sau, Tiêu Lộng mới nói: “Ta không đến đây vì việc này.”
Hắn giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của Chung Yến Sanh, đôi mắt lạnh lùng, vẻ mặt đầy âm u: “Lão già đó muốn chết, chi bằng đêm nay tạo phản luôn.”
Có vẻ như hắn giận đến điên rồi, Chung Yến Sanh thở dài, kéo đầu Tiêu Lộng vùi vào ngực mình, khích lệ hắn: “Đừng kiềm chế bản tính của anh nữa, muốn liếm thì cứ liếm đi.”
“……”
“Không liếm à?” Hơi thở Chung Yến Sanh ấm áp, đôi môi đỏ mọng, nghiêng đầu làm bộ muốn đi.
Ngay khoảnh khắc vừa định rời đi, một bàn tay đã đặt lên cổ ép cậu trở lại, không cho phép kháng cự. Chỉ một chốc sau, bên cổ đã truyền đến cảm giác ướt át quen thuộc.
–
Tác giả:
Tiêu Lộng: Ta tới nói chính sự, không phải tới liếm thức ăn.
Điều Điều: Kéo cổ áo ra.
Tiêu Lộng: Thật sự không phải.
Điều Điều: Để lộ cổ.
Tiêu Lộng: …(Thành thật liếm).
Điều Điều: Tiêu Lộng bé xíu, nắm gọn trong lòng bàn tay.
Cho tui liếm một miếng với (che miệng).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT