Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn Vệ Lăng.

Người có hôn ước với Tiêu Lộng chính là cậu sao?

Khi đó Tiêu Văn Lan cứ thần bí nói với cậu rằng Tiêu Lộng rất ghét cuộc hôn nhân này, Tiêu Lộng cũng rất phản đối, nói hắn không quan tâm đến nó.

Nếu Tiêu Lộng biết được thân phận của cậu, biết rằng người đã được hứa hôn mà hắn rất ghét chính là cậu thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?

Và cả thứ đáng nghi có vẻ là cổ độc trên người cậu, nếu thật sự có liên quan đến Tiêu Lộng, chẳng phải sự ra đời của cậu chính là gánh nặng của Tiêu Lộng sao?

Chung Yến Sanh bỗng dưng không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì, chẳng biết là nên vui hay nên sợ, cứ quấn quýt xoay vòng vòng tại chỗ một hồi.

Thấy Chung Yến Sanh đột nhiên im lặng, còn lo lắng mà xoay vòng, trên mặt đầy vẻ ưu sầu, Vệ Lăng lập tức căng thẳng trong lòng.

“Tiểu chủ tử đang lo lắng về chuyện này sao?”

Vệ Lăng trầm giọng nói: “Hôn ước này chỉ là lời hứa giữa Điện hạ và lão Định vương, nếu ngài không muốn, không ai có thể ép buộc ngài. Thuộc hạ nguyện dùng cái chết để bảo vệ, cũng không để Định vương khinh nhờn ngài!”

Chung Yến Sanh nhìn thấy điệu bộ của ông như thể nếu cậu nói không muốn, ông thật sự có thể rút kiếm đi tìm Tiêu Lộng sống mái, lập tức sợ hết hồn, vội ngăn cản: “Đừng, đừng, không cần phải như vậy, không nghiêm trọng đến thế!”

Nghe Vệ Lăng nói như vậy khiến nỗi buồn phiền trong lòng Chung Yến Sanh cũng vơi đi ít nhiều, nhưng cậu lại nhớ đến một chuyện khác.

Tổ tiên của Định Vương Tiêu gia đã từng kết hôn với công chúa hoàng thất, hoàng thất lại luôn bày ra vẻ mặt thân thiết, ra vẻ anh em chí cốt với Tiêu gia. Tuy rằng Tiêu Lộng không lớn tuổi, nhưng vai vế rất cao. Cảnh Vương Đức Vương gặp Tiêu Lộng đều phải gọi một tiếng Vương thúc.

Với thân phận giả hiện tại, cậu phải gọi Tiêu Lộng là Vương thúc.

Vậy thì chẳng phải Tiêu Lộng cũng là Vương thúc của cha cậu sao…

Nếu xét theo vai vế, thì thật ra Tiêu Lộng là ông trẻ của cậu?

A… Lớn quá đi mất.

Chung Yến Sanh không dám nghĩ tiếp nữa.

Dựa vào biểu hiện trong gian nhà chính và trên giường, Tiêu Lộng dường như hơi để ý đến chuyện tuổi hắn lớn hơn cậu, mặc dù cậu chẳng bận tâm lắm.

“Tiểu chủ tử?”

Vệ Lăng thấy Chung Yến Sanh lại lạc vào cõi tiên, cẩn thận mở miệng: “Mặc dù Điện hạ từng có quan hệ tốt với lão Định vương, nhưng hiện nay vị Định Vương Điện hạ này tính tình khá thất thường và kỳ quặc. Về thân phận của ngài, có cần phải giữ kín không?”

Chung Yến Sanh do dự một lúc: “Trước hết đừng nói.”

Nói cho Tiêu Lộng biết thân phận của cậu, tức là nói cho Tiêu Lộng biết đối tượng hôn ước mà hắn ghét đó chính là cậu.

Cậu phải tìm một cơ hội tốt để thú nhận với Tiêu Lộng.

Nếu Tiêu Lộng thật sự không thích hôn ước này, thì cậu sẽ nói rõ ràng với Tiêu Lộng, hủy bỏ hôn ước.

Dù sao cũng không ảnh hưởng gì, Tiêu Lộng đã làm những việc đó với cậu, chẳng lẽ sẽ vì chuyện này mà bỏ cậu sao?

Chung Yến Sanh bồn chồn trong lòng, cậu không tự tin lắm, không chắc chắn về thái độ của Tiêu Lộng.

Dù sao sau gáy của cậu vẫn có thứ đó, nếu thật sự liên quan đến Tiêu Lộng, thì Tiêu Lộng đối xử tốt với cậu như vậy, có thể… không liên quan gì đến bản thân cậu.

Rốt cuộc đó là thứ gì, còn phải đợi Lâu Thanh Đường điều tra rõ.

Chung Yến Sanh suy nghĩ kỹ, quyết định dứt khoát.

Nếu Tiêu Lộng vì hôn ước mà không quan tâm đến cậu nữa… thì lần tới bệnh đau đầu tái phát, cậu sẽ không để Tiêu Lộng ôm cậu gặm nữa.

Vệ Lăng cung kính đáp lại, không nhận ra thiếu niên bên cạnh đang tràn đầy tâm sự bí mật.

Trước đây Tiêu Lộng luôn dính lấy Chung Yến Sanh như con chó sói bảo vệ thức ăn, không cho người khác lại gần. Nhiều lần Vệ Lăng muốn nói chuyện riêng với Chung Yến Sanh đều phải nuốt lại, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội nói hết.

“Vừa rồi thuộc hạ về phòng tìm được một thứ, muốn giao cho tiểu chủ tử.”

Chung Yến Sanh tỉnh lại: “Là gì?”

“Thuộc hạ chưa từng mở ra.” Vệ Lăng cụp mắt: “Lúc… thuộc hạ dẫn người chạy khỏi Đông Cung, đây là thứ duy nhất mang ra được từ đám cháy.”

Tim Chung Yến Sanh đập mạnh.

Mang ra từ Đông Cung, vậy có lẽ thứ này liên quan đến cha mẹ cậu?

Chung Yến Sanh lập tức quên sạch mọi chuyện trước đó, vội vàng tiến lên hai bước: “Mang ta đi xem!”

Chỗ ở của Vệ Lăng cách đây một đoạn. Trên đường đi, ông báo cáo tình hình của mình: “Lúc đầu cùng thuộc hạ trốn về phía Nam có hơn mười người. Những năm qua có vài người mất, chỉ còn lại khoảng chừng mười người. Mấy ngày nay trong rừng không yên ổn, ngoại trừ thuộc hạ, những người khác đều dẫn người đi tuần tra rừng. Ban ngày thuộc hạ ra ngoài dẫn Lâu đại phu về có để lại lời nhắn, bọn họ cũng rất muốn được gặp mặt tiểu chủ tử một lần.”

Chung Yến Sanh vừa định nói chuyện, Vệ Lăng lại nhỏ giọng tiếp lời: “Bọn ta luôn trốn tránh, chẳng làm nên trò trống gì, thật đáng hổ thẹn. Nếu không phải đầu năm đại hàn, chết rét vô số, quan phủ vẫn thờ ơ, bọn ta cũng sẽ không đi mở kho phát lương, để lộ tung tích, buộc phải trốn vào rừng…”

Chung Yến Sanh cảm thấy ông quá khiêm tốn: “Ông có thể xây dựng trại Thủy Vân trong thời gian hơn nửa năm thế này đã là rất tốt rồi.”

Còn khiến lũ quan phủ bị xoay như chong chóng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, phải báo cáo lên triều đình kia mà.

Vệ Lăng vẫn cảm thấy rất hổ thẹn: “Nửa năm qua, bọn thuộc hạ đã cướp vài chuyến hàng của các thương nhân giàu có qua lại, rồi mang hàng hóa theo con đường khác trong núi đi đổi lấy bạc. Số bạc ấy, một phần thuộc hạ dùng để củng cố trại Thủy Vân, chỉnh đốn quân bị, huấn luyện thuộc hạ, một phần dùng để an ủi bá tánh, giúp họ có cơm no áo ấm. Số còn lại, ta giao cho hai huynh đệ giỏi làm ăn mang xuống núi, hiện tại cũng dần khá hơn. Về sau, nếu tiểu chủ tử cần bạc thì cứ nói với thuộc hạ.”

Chung Yến Sanh gật đầu lia lịa.

Vệ Lăng hiển nhiên không nói dối, ông không ham hưởng thụ, đường đường là Đại đương gia của trại Thủy Vân mà phòng ốc giản dị đến mức mộc mạc.

Trên bàn đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ, bề mặt chạm khắc mây lành và phượng hoàng tinh xảo. Dù đã qua nhiều năm nhưng có lẽ chiếc hộp luôn được lau chùi thường xuyên, bảo quản rất tốt.

“Đây là chiếc hộp trong phòng nương nương.”

Vệ Lăng nhắm mắt, dường như trước mắt lại bùng lên cơn hỏa hoạn ngày đó ở Đông Cung, Thái tử phi nằm trong biển lửa và vũng máu đã không còn hơi thở. Trong lúc vội vàng ông chỉ kịp mang theo thứ này: “Thuộc hạ chưa từng mở ra.”

Cũng không dám mở.

Chung Yến Sanh nhìn cái hộp đó, chớp chớp mắt, đầu ngón tay đặt trên nút khóa một lúc lâu, mới cẩn thận mở khóa hộp.

“Két” một tiếng nhẹ, thứ bên trong hộp hiện ra trước mắt, như mang đến một giấc mộng cũ vừa đắng chát vừa ngọt ngào.

Trong hộp không có thứ gì giá trị liên thành hay tinh xảo tuyệt mỹ.

Hai tờ chữ viết tay, nét chữ hơi khác nhau, một nét chữ lưu loát ngay ngắn, một nét chữ thanh tú nhã nhặn, còn có một số đồ chơi trẻ con, quả cầu gốm phát ra âm thanh, khóa Lỗ Ban, bảng trượt, thậm chí còn có một cái trống bỏi… Những thứ vụn vặt này chất chứa niềm vui và tình yêu thương của Thái tử và Thái tử phi lần đầu làm cha mẹ. Ngay cả khi đứa trẻ chưa ra đời, họ đã không nhịn được mà đặt những thứ này vào trước.

Những cảm xúc ấy dường như gắn vào những món đồ nhỏ, đột ngột xông lên mặt cậu.

Cổ họng Chung Yến Sanh nghẹn ngào, cậu ngẩn ngơ một lúc lâu mới đưa tay mở cái hộp nhỏ khác trong hộp.

Bên trong là một chiếc khóa trường mệnh khắc chữ “Trường tuế vô ưu” cùng hoa văn cát tường, cầu chúc cho đứa trẻ đeo khóa trường mệnh không bệnh không tật, lớn lên bình an.

Vệ Lăng không ngờ bên trong lại là những thứ này, nếu là một chiếc hộp đầy ắp vàng bạc châu báu đã chẳng khiến ông sững sờ đến thế. Ông ngây người rất lâu, quỳ “phịch” xuống một tiếng, đầu cúi thấp, cổ họng nghẹn ngào thốt ra mấy từ: “Thuộc hạ… hổ thẹn.”

Sau khi chạy thoát khỏi Đông Cung, hơn mười năm qua, tất cả ám vệ đều chưa bao giờ thoát khỏi trận cháy lớn đó.

Trong vô số đêm trằn trọc khó ngủ, tất cả bọn họ đều nghĩ, nếu họ nhận được tin sớm hơn, đến Đông Cung sớm hơn, chạy tới sớm hơn… có lẽ nương nương sẽ không bị hoảng sợ mà sinh non, người trong Đông Cung sẽ không bị tàn sát hết sạch, nương nương cũng sẽ không phải mất máu qua đời sau sinh mà không có đại phu bên cạnh.

Bọn họ hổ thẹn với Thái tử Điện hạ và Thái tử phi, cũng hổ thẹn với tiểu chủ tử.

Chỉ một lát sau, Vệ Lăng nghe thấy tiếng sột soạt nho nhỏ. Ngay sau đó, bả vai được thiếu niên vỗ nhẹ an ủi, giọng nói ấm áp mềm mại rơi vào tai như có sức mạnh xua tan băng tuyết trong lòng: “Không cần phải vậy, ông đã tận lực rồi.”

Hốc mắt Vệ Lăng đỏ lên, không ngẩng đầu. Chung Yến Sanh cũng không ép ông đứng dậy, ôm chặt cái hộp nhỏ trong lòng, mân mê theo những đường hoa văn, hỏi ông: “Vệ Lăng, cha và mẹ ta, là người như thế nào?”

Vệ Lăng không chút do dự: “Thái tử Điện hạ quang phong tĩnh nguyệt, tài hoa xuất chúng. Nếu không phải vì… thì chắc chắn là minh quân ngàn đời. Nương nương cũng tài hoa tuyệt thế, tính tình nhân hậu. Được phụng sự cho Điện hạ và nương nương là vinh hạnh của thuộc hạ.”

Dừng một chút, Vệ Lăng nói: “Mắt của tiểu chủ tử, rất giống với Điện hạ.”

Chung Yến Sanh vô thức đưa tay chạm vào mắt mình.

Khi ở trong cung, lão Hoàng đế thường hay nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

Rốt cuộc trong lòng lão Hoàng đế nghĩ gì mà không những không giết cậu, lại còn muốn giữ cậu bên cạnh. Lão thông qua đôi mắt của cậu… để nhìn Thái tử tiền nhiệm, hay có lẽ là nhìn người luôn quanh quẩn trong tâm trí lão nhiều năm không nguôi, người trông tương tự với Thái tử tiền nhiệm – Thái tử Khang Văn?

Sự ấm áp vừa bao trùm lấy cơ thể vừa rồi lập tức bị cơn buồn nôn thay thế. Chung Yến Sanh rùng mình, đột nhiên rất muốn nhanh chóng trở về bên cạnh Tiêu Lộng, đứng dậy: “Đa tạ ông, Vệ Lăng, ta muốn về trước.”

Vệ Lăng nhìn ra sự ỷ lại của Chung Yến Sanh vào Tiêu Lộng, lại bày ra vẻ muốn nói nhưng lại thôi, mới gật đầu: “Vâng, thuộc hạ cũng nên đi thu xếp người và vật tư trong trại để rút lui.”

Chung Yến Sanh “Ừm” một tiếng: “Cẩn thận một chút.”

Khi Chung Yến Sanh ôm chiếc hộp nhỏ trở về thì trời đã tối, nhưng hiếm khi cậu không cảm thấy sợ hãi. Đến gần phòng nghỉ tạm, cậu mới phát hiện Tiêu Lộng đang dựa vào thân cây ngoài phòng. Ánh trăng sáng ngời soi lên khuôn mặt lạnh lùng, trông có vẻ không vui lắm.

Cậu chỉ rời đi chưa tới nửa giờ, cũng không biết Định Vương Điện hạ phái người tìm từ đâu ra một bộ y phục mới, là phong cách quen thuộc, màu sắc rực rỡ hết sức nổi bật trong màn đêm, càng làm gia tăng vẻ tuấn tú vốn có của hắn.

Chung Yến Sanh ôm chiếc hộp chạy nhanh đến trước mặt hắn, mắt sáng lên: “Ca ca, anh đang đợi em ạ?”

Mặt Tiêu Lộng thối ra: “Còn biết trở về? Còn tưởng hai người đang âm mưu giết hại bổn vương.”

“Em mới đi có một lát thôi mà.”

Giọng Tiêu Lộng chua lè: “Dù sao bổn vương cũng lớn tuổi rồi, em không biết người lớn tuổi thường hay suy nghĩ lung tung sao?”

“…”

Chung Yến Sanh không thèm để ý đến cái tính tình thất thường này của hắn, cậu dụi đầu vào lòng hắn, như con chim nhỏ thích lấy đầu cọ vào người khác: “Em đến chỗ Vệ Lăng lấy ít đồ.”

Bình thường Chung Yến Sanh nói nhẹ nhàng đã bị nói là nhõng nhẽo, giờ thì thật sự đang nũng nịu, cọ một cái khiến lòng người ta nhũn ra. Cái mặt lạnh như tiền của Tiêu Lộng không kiềm chế được nữa, hừ nhẹ một tiếng: “Cái gì, quan trọng hơn bổn vương đang chờ trong phòng sao?”

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn đáp: “Di vật của cha mẹ em.”

Tiêu Lộng im lặng một lúc, đưa tay ôm cả người cậu vào lòng.

“Họ để lại cho em rất nhiều thứ.”

Chung Yến Sanh thuận theo dựa vào, ôm chiếc hộp chặt đến mức phát đau: “Em rất vui.”

Chung Yến Sanh cọ trong lòng Tiêu Lộng một lúc mà đầu tóc rối bù. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, cũng chẳng biết là nước mắt hay ánh sáng trong đôi mắt ấy nữa: “Ca ca, anh nói xem, họ rất thích em đúng không?”

Tiêu Lộng nhìn vào đôi mắt ấy, vuốt tóc cậu một cái, giọng dịu dàng: “Ngoan, không ai lại không thích em cả.”

Chung Yến Sanh vốn định hỏi “Vậy còn anh thì sao?”, nhưng ánh mắt Tiêu Lộng lại quá đỗi dịu dàng, hỏi ra lại giống như đang hỏi thừa.

Cậu nghiêng đầu đối mắt với Tiêu Lộng một lát, đột nhiên kiễng chân lên, bất ngờ hôn phớt lên má Tiêu Lộng.

Đôi môi mềm mại lướt qua gò má lạnh lẽo, mịn màng như lụa.

Tiêu Lộng ngây người.

Rất hiếm khi Định Vương Điện hạ có lúc như thế này, Chung Yến Sanh thừa dịp hắn sững sờ, cúi đầu khom người, linh hoạt chui ra khỏi vòng tay hắn. Cậu nhẹ nhàng lùi về sau mấy bước, nhắc nhở: “Ca ca, Triển Nhung hình như có việc tìm anh.”

Triển Nhung vội vã chạy đến, thấy hai người đang ôm nhau thì lập tức hóa thành tượng đá, ngồi xổm tại chỗ không dám nhúc nhích, giả vờ như không tồn tại. Một lúc sau hắn ta đột nhiên bị gọi tên, giật mình đứng bật dậy: “Chủ tử, nhân lực đã sắp xếp xong, người của trại Thủy Vân rải khắp rừng núi, đã tìm ra nơi ẩn náu của mấy tên thích khách, tối nay có thể tung lưới bắt hết bọn chúng. Thuộc hạ đến hỏi xem ngài có sắp xếp gì khác không…”

Chung Yến Sanh gây họa xong thì chui tọt vào trong phòng, Tiêu Lộng không thể không ở lại xử lý mấy chuyện phiền phức.

Những ngày qua Tiêu Lộng không tỉnh táo, không rõ tin tức bên ngoài, giờ Triển Nhung mới có thời gian báo cáo. Mới nói được mấy câu thì da đầu hắn ta đã tê rần, cuối cùng không nhịn được da gà nổi khắp người, nói: “Chủ tử, thuộc hạ có làm sai điều gì, ngài muốn phạt thuộc hạ thuộc hạ cũng cam lòng nhận, nhưng có thể, đừng cười với thuộc hạ được không…”

Tiêu Lộng nhướng mày một cái, đưa tay chạm môi, mới phát hiện khóe miệng hắn đang cong lên, từ lúc nào đã nở nụ cười rồi.

Giống như thiếu niên ngây ngô mới biết yêu vậy.

Triển Nhung đã nhiều lần thấy nụ cười đầy quái gở và lạnh lùng Tiêu Lộng, đối mặt với nụ cười… tràn đầy gió xuân của hắn, thật sự có hơi rợn người.

Tiêu Lộng đang có tâm trạng tốt, vuốt ve gò má bị Chung Yến Sanh hôn, thản nhiên nói: “Không tập trung chức trách, nhìn bổn vương làm gì, không cần mắt nữa sao?”

Dáng vẻ quen thuộc trở lại, Triển Nhung thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Người trong trại đang chuyển đi trong đêm, thuộc hạ đã gửi thư ra ngoài, sẽ có người tiếp ứng, quân lính và thị vệ trong núi cũng bị dẫn tới… Đêm nay có lẽ sẽ khá bận rộn.”

Tiêu Lộng ấn ấn huyệt thái dương, vừa tỉnh lại đã phải giải quyết một đống việc.

Nhưng hắn lại không nỡ để đứa nhỏ nghịch ngợm vừa chui vào phòng kia mệt nhọc, mấy ngày qua cậu đã trải qua biết bao lo lắng sợ hãi, mặt cũng gầy đi, sờ trên đùi cũng không nhiều thịt bằng hôm ở hang động.

Giường trong trại lại cứng, mới quỳ một lúc mà đầu gối Chung Yến Sanh đã đỏ lên, còn đá hắn mấy cái.

Cả người mong manh yếu ớt.

Phải sớm giải quyết hết phiền phức, đưa đứa nhỏ này về nơi mềm mại thoải mái.

Tiêu Lộng nhìn về hướng căn phòng, bước theo Triển Nhung ra ngoài: “Đi.”

Triển Nhung sững sờ một lúc: “Ngài muốn đích thân chỉ huy sao?”

“Tốc chiến tốc thắng.” Tiêu Lộng lười biếng nói: “Dựa vào lũ ăn hại các ngươi mà mong tiêu diệt hết lũ khỉ trong núi trước khi trời sáng, thà thả Đạp Tuyết ra cắn chết chúng trong một đêm thì hơn.”

Có Tiêu Lộng đích thân ra tay, mọi chuyện đêm nay quả nhiên nhanh hơn rất nhiều.

Những thích khách ẩn nấp trong rừng vẫn đang lãng vãng tìm kiếm tung tích của Chung Yến Sinh và Tiêu Lộng, chờ cơ hội để ám sát hai người, đã nhanh chóng bị tóm gọn.

Bọn họ lần theo thác nước tới gần hướng của trại Thủy Vân, nhưng địa hình bên ngoài trại Thủy Vân cực kỳ phức tạp, lòng vòng hai ngày vẫn ở nguyên chỗ cũ, cuối cùng bị người của trại Thủy Vân phát hiện. Khi bị Hắc Giáp Vệ và thủ hạ của Vệ Lăng bắt giữ, đám người này vừa săn được mồi đang chuẩn bị ăn.

Triển Nhung hỏi: “Chủ tử, có cần hỏi cung không?”

“Không cần, lưỡi chúng đều bị cắt rồi.” Tiêu Lộng tra xét xong hai người, thản nhiên nói: “Giết hết đi.”

Trước khi trời sáng, mấy trăm người ở trại Thủy Vân đã sơ tán gần hết, chỉ còn lại vài người. Chung Yến Sanh không đợi được Tiêu Lộng về, quấn chăn mỏng miễn cưỡng ngủ một hồi. Khi mở mắt ra lần nữa, Hắc Giáp Vệ và quân cướp đã dính đầy máu tanh, kéo theo mấy thi thể trở về.

Chung Yến Sanh ôm chiếc hộp, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mới ngó đầu ra định hỏi thăm tình hình với ám vệ coi chừng, bỗng dưng bị một chiếc áo choàng trùm lên đầu.

Tiêu Lộng đã rửa tay sạch sẽ, nắm tay cậu kéo ra ngoài: “Bẩn, đừng nhìn.”

Dù bị che mắt nhưng mùi máu tanh nồng nặc thì không cách nào giấu được, cảnh tượng bên ngoài thế nào cũng đoán được đại khái.

Chung Yến Sanh im lặng để hắn nắm tay mình, vòng qua xác thích khách trên mặt đất đi ra ngoài: “Chuẩn bị đốt trại rồi ạ?”

Trên người Tiêu Lộng vẫn còn vương hơi lạnh trong rừng pha lẫn mùi máu nhàn nhạt: “Ừm.”

“Vậy để mấy người Vệ Lăng rời trại Thủy Vân trước đi.”

Chung Yến Sanh suy nghĩ một chút, nói, “Có lẽ họ không thích nhìn thấy hỏa hoạn lắm đâu.”

“Được.” Tiêu Lộng đáp. “Một lát nữa bầy khỉ khác sẽ bị dẫn đến.”

Chung Yến Sanh phải suy nghĩ một hồi mới nhận ra hắn đang nói đến quan binh phủ Bảo Khánh, mấy binh lính Ngũ Quân Doanh và Hoắc Song.

“Ca ca, sau khi gặp họ, chúng ta phải chuẩn bị hồi Kinh đúng không?”

Bàn tay nắm lấy tay cậu không tính là ấm áp nhưng thon dài và mạnh mẽ. Tiêu Lộng dẫn cậu vòng qua một đống xác khác, tiến gần lối ra trại, lại “Ừm” một tiếng: “Phải về rồi.”

Trên đầu Chung Yến Sanh được trùm một chiếc áo choàng mỏng. Phía sau bùng lên ánh lửa, gió nóng thổi ào ào qua tai, qua ánh lửa có thể thấy bóng dáng cao lớn phía trước, cậu mím môi.

Về Kinh rồi thì ngoài mặt họ không thể nắm tay nhau như vậy nữa, lão Hoàng đế sẽ không cho phép họ tự do ra vào cung đình.

Cậu phải tranh thủ trước khi về Kinh, bổ sung cho xong mấy bức tranh của mình, dạy ca ca cách ngủ với cậu.

Tiêu Lộng đột ngột dừng bước, quay đầu như là không nhịn nổi nữa, hỏi: “Lúc nãy sao lại hôn trộm bổn vương?”

Trông cây ngay không sợ chết đứng đến mức khiến Chung Yến Sanh suýt nghĩ rằng người trước đó hôn mình đến nghẹt thở không phải là hắn, cậu ngẩn ra, ấm ức nói: “…Anh cũng hôn em nhiều lần rồi mà.”

Sau lưng là ánh lửa rực trời, gió mạnh đột nhiên thổi tới làm chiếc áo choàng trên đầu Chung Yến Sanh bay lên, để lộ khuôn mặt đẹp đẽ. Chẳng biết từ lúc nào Tiêu Lộng đã tiến lại gần, nheo mắt nhìn cậu. Trong ánh lửa lập lòe, khuôn mặt tuấn tú trông như yêu ma. Ngay sau đó hắn nắm lấy cằm cậu, rồi cúi đầu xuống hôn: “Em nói đúng, thêm một lần nữa cũng không nhiều.”

Khi Hoắc Song dẫn thị vệ và hai tướng lĩnh Ngũ Quân Doanh đến nơi, ngọn lửa đã không còn dữ dội như lúc đầu.

Trời vừa tờ mờ sáng, sương mù dày đặc, Chung Yến Sanh được Tiêu Lộng ôm lên một tảng đá lớn ngồi ngoan ngoãn, môi đỏ hồng, trên người còn khoác áo choàng của Tiêu Lộng để giữ ấm. Cậu buồn chán đung đưa chân, chiếc khóa trường mệnh “Trường tuế vô ưu” trên cổ cũng lắc lư theo.

Tiêu Lộng khoanh tay đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn nhóm người tìm đến thở hổn hển quỳ xuống: “Thuộc hạ đến muộn, khiến tiểu Điện hạ và Định Vương Điện hạ lâm vào hiểm cảnh, tội đáng muôn chết!”

Tiêu Lộng hờ hững: “Một lũ vô dụng, đến trễ hơn chút nữa là ổ cướp cũng bị đốt sạch rồi.”

Mọi người bị hắn nhìn chằm chằm mà tê rần cả đầu, không dám lên tiếng.

Khu rừng này kéo dài qua nhiều ngọn núi, rất lớn và sâu, đường bên trong lại quanh co, hơn ngàn người tìm kiếm trong rừng mấy ngày cũng không tìm thấy hai vị Điện hạ đang mất tích thì thôi, đến cả bóng dáng bọn cướp cũng không thấy được. Cuối cùng vẫn là Hắc Giáp Vệ đi trước một bước, liên lạc được với Tiêu Lộng, giải quyết hang ổ của bọn cướp này.

Vất vả chạy từ Kinh thành đến đây, cuối cùng chẳng làm được gì, mọi chuyện đều do Tiêu Lộng và tiểu Điện hạ giải quyết.

Mặt mũi biết vứt đi đâu!

Chung Yến Sanh tốt tính hòa giải: “Cũng không thể trách các ngươi, mấy ngày nay ta và Định Vương Điện hạ ẩn trong ổ cướp, khó khăn lắm mới liên lạc được với Hắc Giáp Vệ, trà trộn vào ổ cướp đánh tan bọn chúng từ bên trong. Nếu các ngươi mang quân đến, ngược lại sẽ làm rút dây động rừng. Nơi này dễ thủ khó công, không dễ tấn công vào, cũng nhờ các ngươi tạo ra động tĩnh lớn trong rừng mới thu hút sự chú ý của họ.”

Câu cuối cùng không biết là mắng hay khen, nhưng nhìn chung lời của tiểu Điện hạ vừa dịu dàng lại vừa thân thiện, khiến mấy vị tướng lĩnh đang xấu hổ giận dữ cũng vớt vát lại được chút thể diện, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn: “Đa tạ tiểu Điện hạ khoan dung!”

Chung Yến Sanh đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được những lời này, thấy họ không nghi ngờ gì mới thầm cảm thấy hài lòng.

May mà cậu thông minh phối hợp với Tiêu Lộng, một người đóng vai ác một người đóng vai tốt, phối hợp không chê vào đâu được!

Hoắc Song là người hiểu rõ tình hình nhất trong nhóm này, phối hợp làm ra biểu cảm “thì ra là vậy”, đứng dậy nói: “Việc dọn dẹp tiếp theo xin giao cho mấy vị tướng quân. Xe ngựa đón hai vị Điện hạ đã chờ sẵn ngoài rừng rồi, mời.”

Vệ Lăng và những người khác không thể lộ diện, đã ẩn mình trở lại bóng tối, chờ lệnh của Chung Yến Sanh.

Chung Yến Sanh liếc nhìn vào khu rừng u ám, gật đầu một cái. Khi cậu muốn nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, Tiêu Lộng lập tức đưa tay ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng đặt cậu xuống đất.

Vừa đặt chân xuống đất, mặt Chung Yến Sanh lập tức không còn chút biểu cảm: “Đa tạ Vương thúc, mấy ngày qua đã làm phiền Vương thúc rồi.”

Tiêu Lộng cũng cười khách sáo với cậu: “Bổn vương lớn hơn tiểu Điện hạ nhiều, đó là điều nên làm.”

“……”

Người lớn tuổi rất hay so đo sao?

Lúc đi theo người dẫn đường xuống núi, Chung Yến Sanh lén lút nhìn Tiêu Lộng mỗi khi có người ngoài xuất hiện là lạnh mặt.

Tối qua trước khi Tiêu Lộng mang thi thể để ngụy trang về, cậu đã hỏi ám vệ bên ngoài, vài ngày nữa là đến Trung Thu, cũng là sinh nhật của Tiêu Lộng.

Sinh nhật của cậu hôm đó, Tiêu Lộng tặng cậu khúc xun và một màn bắn pháo hoa sắt rất hoành tráng. Còn sinh nhật của Tiêu Lộng, cậu chỉ tặng một cuốn sách tranh nhỏ, còn dự định vẽ những bức tranh không đứng đắn trong đó… Nghe không ổn lắm nhỉ?

Nhưng cậu vẽ cả hai rất đẹp mà.

Cậu giỏi nhất là vẽ tranh, chỉ có thể nghĩ đến việc tặng cái này cho Tiêu Lộng.

Nhân tiện lúc đó sẽ thú nhận thân phận với Tiêu Lộng, nói cho Tiêu Lộng biết, cậu biết hắn không thích những thứ ràng buộc, nên hôn ước sẽ thuận theo ý hắn, không còn giá trị nữa.

Chắc chắn ca ca sẽ rất vui.



Tác giả: 

Điều Điều: Nghiêm túc chuẩn bị bất ngờ cho Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng được Điều Điều hôn lên mặt: Tối nay không rửa mặt = = +

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play