Chung Yến Sanh ở cùng Tiêu Lộng trong gian nhà chính một lúc lâu, tâm trạng dần ổn định lại.

Khi đứng dậy từ trên đệm cói, cậu nghiêm túc suy nghĩ, đợi Tiêu Lộng tỉnh táo lại, sau khi hỏi rõ mọi chuyện, cậu sẽ đưa Tiêu Lộng đến gặp cha mẹ, xem rốt cuộc Tiêu Lộng coi mình là gì của hắn.

Bây giờ Tiêu Lộng đang không tỉnh táo cho lắm, bên ngoài còn có rất nhiều người, nếu ai đó nhận ra trạng thái của Tiêu Lộng không ổn thì không hay chút nào. Chung Yến Sanh không dám dẫn Tiêu Lộng ra ngoài, bèn dứt khoát ngồi trong gian nhà chính đợi Vệ Lăng đưa Lâu Thanh Đường về.

Vệ Lăng là thống lĩnh ám vệ Đông Cung, những thuộc hạ được huấn luyện bởi ông đều rất giỏi ẩn nấp, lại quen thuộc tình hình và địa thế trong núi, biến hóa tài tình, vì vậy quân lính của phủ Bảo Khánh luôn không làm gì được họ.

Đêm trước trong rừng núi náo nhiệt như vậy, Vệ Lăng đã phái người ẩn nấp theo dõi khắp nơi, chắc hẳn việc tìm Lâu Thanh Đường không làm khó họ.

Đạp Tuyết nhìn ra Chung Yến Sanh đang không vui lắm. Ngay khi cậu ngồi xuống, nó lập tức chạy lạch bạch đến, dụi cái đầu đầy lông mềm mại lên đùi cậu, ngậm đuôi mình, đặt vào tay cậu.

Bộ lông dày và mềm mại chạm vào lòng bàn tay, Chung Yến Sanh không nhịn được mà cười, đưa tay xoa xoa cái đầu to của Đạp Tuyết: “Cảm ơn ngươi, Đạp Tuyết.”

Tiêu Lộng ngồi bên cạnh cậu, lạnh lùng nhìn Đạp Tuyết đang nũng nịu nịnh nọt, tặc lưỡi một cái.

Chung Yến Sanh nghe thấy âm thanh không hài lòng của hắn, biết đầu óc hắn đang không được bình thường, lại còn đi ghen với Đạp Tuyết, nên không thèm ngẩng đầu, đưa cái tay không trống không ra, hào phóng nói: “Cho anh chơi.”

Từng ngón tay đưa tới vừa dài vừa mảnh, xương cổ tay nhỏ gầy, dường như chỉ cần bóp nhẹ một cái là sẽ gãy, như thể được tạc từ ngọc. Đầu ngón tay hơi ửng hồng, làn da mỏng manh như đang đang tỏa hương lan thơm ngát.

Sự khó chịu của Tiêu Lộng chỉ xuất hiện vài giây ngắn ngủi, rồi khó mà cưỡng lại việc nắm tay Chung Yến Sanh. Hắn giữ trong lòng bàn tay mà nhào nặn, rồi lại nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn của cậu.

Thơm quá đi, muốn cắn một cái.

Nhìn lướt qua bài vị ở giữa đại sảnh, mắt Tiêu Lộng toát lên vẻ chịu đựng và đau khổ.

Đang ở trước mặt cha mẹ người ta, không cắn được.

Chung Yến Sanh hồn nhiên không biết mình vừa tránh được một kiếp nạn, ôm lấy con mèo lớn ấm áp trong lòng xoa một hồi. Cậu tạm thời để đầu óc mình trống rỗng một lúc, lúc này mới cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi. Cậu nghiêng đầu một cái, thuận thế dựa vào người Tiêu Lộng muốn nghỉ ngơi.

Mười tám năm trước đây cộng lại cũng không suy nghĩ nhiều như bây giờ.

Giống như được một con mèo nhỏ xinh đẹp mềm mại đột nhiên dựa vào người mình, Tiêu Lộng ngừng thở, không nhúc nhích cúi xuống nhìn Chung Yến Sanh trông như rất mệt mỏi mà nhắm mắt lại.

Cậu đã khóc rất lâu, hàng mi đen nhánh dính ướt thành từng cụm lộn xộn, từ mí mắt đến chóp mũi đều ửng đỏ như cánh hoa đào, làn da trắng sứ hiện lên vẻ mong manh dễ vỡ, đẹp đến không tưởng được.

Cậu còn chưa hết cảm lạnh, nhưng so với mệt mỏi về thể chất, sự đột ngột biến đổi trong suy nghĩ và cảm xúc còn làm cậu kiệt sức hơn.

Giọng Tiêu Lộng trầm thấp mà nhẹ nhàng: “Ngủ một lát nhé?”

Cái đầu tựa trên vai hắn lắc nhẹ.

“Hay ăn chút gì đó?”

Lại lắc lắc.

Chung Yến Sanh nhắm mắt lại, cảm nhận hương thơm quen thuộc trên người Tiêu Lộng, lòng bình yên, giọng khàn khàn mang chút giọng mũi: “Không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi cùng em một lát là được.”

Có lẽ vì trước khi rời đi, Vệ Lăng đã dặn dò bọn cướp không được tùy ý làm phiền. Hai người không ra khỏi gian nhà chính, người bên ngoài cũng không dám tùy tiện đi vào. Xung quanh chìm vào yên tĩnh.

Chung Yến Sanh dựa vào vai Tiêu Lộng, hô hấp dần đều đều, lúc sắp sửa thiếp đi thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mắng chửi lanh lảnh.

“Tiêu Hàm Nguy! Con mẹ nó, hắn đâu rồi, ngươi thả ta ra!”

Chung Yến Sanh giật mình tỉnh giấc.

Cậu còn chưa kịp ngồi dậy đã bị cái tay đang xoa tóc mình ấn xuống. Tiêu Lộng đưa tay bịt tai cậu lại, giọng điềm tĩnh: “Không cần quan tâm.”

Đó rõ ràng là giọng của Lâu Thanh Đường!

Chung Yến Sanh lập tức tỉnh táo lại, dở khóc dở cười đẩy tay Tiêu Lộng ra: “Đừng có tự lừa mình dối người nữa, đã tìm thấy Lâu đại phu rồi, mau để y xem bệnh cho anh.”

Tiêu Lộng nhíu mày, dường như không mấy bằng lòng.

Chung Yến Sanh phát hiện, sau khi Tiêu Lộng hỏng đầu, dường như hắn chỉ thích ở cùng cậu, không thích bị người khác quấy rầy… Đạp Tuyết xem như là được khoan hồng rồi.

Nếu là người khác, Tiêu Lộng không muốn gặp thì thôi, nhưng Lâu đại phu thì chắc chắn phải gặp, không thể để hắn làm theo ý mình nữa.

Chung Yến Sanh vừa ngồi thẳng dậy thì Lâu Thanh Đường đang bị trói chặt đã bị Vệ Lăng lôi vào gian nhà chính. Vệ Lăng nói: “Thưa tiểu chủ nhân, người mà ngài yêu cầu đã mang về rồi.”

Lâu Thanh Đường rất sợ chết, hiểu rõ rừng núi nguy hiểm, đêm trước sau khi theo Chung Yến Sanh vào rừng, y không dám rời xa đám bảo tiêu.

Quen biết Tiêu Lộng nhiều năm, y biết cái mạng của Định Vương kiên cường đến mức nào. Hôm trước bị trọng thương hôn mê, hôm sau đã có thể bò dậy đá người ta. Vỏn vẹn mấy tên cướp và thích khách không thể làm gì được hắn, chỉ có thể bị chứng đau đầu hành hạ thôi.

Nhưng y không ngờ Chung Yến Sanh cũng sẽ mất tích.

Y và đám bảo tiêu tìm kiếm trong rừng suốt hai ngày, sứt đầu mẻ trán, còn nghi ngờ không biết có phải mình nguyền rủa thành công, rằng tên họ Tiêu kia đã đau đầu đến chết rồi, nếu không thì sao lại để tiểu mỹ nhân một mình gặp nguy hiểm?

Lâu Thanh Đường lo lắng muốn chết. Ở trong rừng sâu mấy ngày, ăn không ngon ngủ không yên, trạng thái mệt mỏi, đầu óc cứ lơ mơ. Y muốn đi ra suối rửa mặt, mới rời xa đám bảo tiêu một chút đã bị bịt miệng trói lại.

Ban đầu Lâu Thanh Đường không dám lên tiếng, y không rõ thân phận của Vệ Lăng, sợ làm ông nổi giận thì sẽ giết mình. Khi đến trại Thuỷ Vân, y mới nhận ra đây có thể là hang ổ của bọn cướp mà họ đang tìm kiếm, hoảng sợ đến cùng cực.

Cho đến khi thấy một đám Hắc Giáp Vệ và Triển Nhung đang ngồi nghỉ ngơi bên ngoài gian nhà chính, Lâu Thanh Đường mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó là gào lên, giận muốn nổ phổi.

Y còn tưởng Tiêu Lộng cử người đến bắt mình, không ngờ người trói y, ném y xuống đất lại gọi Chung Yến Sanh là “tiểu chủ nhân”.

Lâu Thanh Đường nghẹn họng, nhìn chằm chằm vào Chung Yến Sanh không một vết xước đang ngồi trên ghế.

Nhớ lại lúc Tiêu Lộng gọi mình là chủ nhân, Chung Yến Sanh thật sự không thể nghe được ba từ này nữa, tai đỏ lên: “Vệ Lăng, ông đừng gọi ta là tiểu chủ nhân nữa… Mau cởi trói cho Lâu đại phu đi.”

Vệ Lăng đáp một tiếng trầm ổn, dùng mũi dao khều một cái, cắt đứt dây thừng trên người Lâu Thanh Đường.

Lâu Thanh Đường cũng không vội đứng dậy, ngồi dưới đất xoa xoa cổ tay bị trói đau. Y nhìn Tiêu Lộng, rồi lại nhìn Chung Yến Sanh, chép miệng: “Bây giờ ta mới hiểu thế nào là quạ trên đời đều đen như nhau, gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Chung tiểu công tử, ngươi nhiễm thói hư tật xấu rồi.”

Chung Yến Sanh không ngờ Vệ Lăng lại trói cổ người ta đến đây, nghe y trêu như vậy thì áy náy xin lỗi: “Xin lỗi Lâu đại phu, ngươi không sao chứ?”

“Ta có sao hay không không quan trọng,” Lâu Thanh Đường nhìn chằm chằm vào Tiêu Lộng không nhìn y lấy một lần. Là một đại phu, y lập tức nhận ra điều không ổn: “Định Vương nhìn có vẻ có sao hơn ta nhiều.”

Chung Yến Sanh không muốn gây ồn ào trong gian nhà chính làm phiền cha mẹ, bèn đứng dậy hỏi: “Vệ Lăng, có căn phòng trống nào không? Chúng ta qua đó nói chuyện.”

Vệ Lăng gật đầu, rất hiểu ý, đổi cách gọi: “Tiểu chủ tử theo thuộc hạ.”

Thấy Lâu Thanh Đường vẫn ngồi dưới đất, Chung Yến Sanh tưởng y bị lôi kéo nãy giờ không còn sức, muốn kéo y dậy. Nhưng vừa đưa tay ra, Lâu Thanh Đường lại rụt người sợ hãi, nhanh chóng bò lùi về sau mấy bước: “Đừng đừng đừng, cảm ơn ý tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng đến gần ta lúc này nha Chung tiểu công tử. Định Vương Điện hạ nhà ngươi trong trạng thái này có thể ăn thịt người đấy.”

Xem ra trước đây Tiêu Lộng cũng từng mất trí vì chứng đau đầu?

Chung Yến Sanh nhớ lại lúc mình bị Tiêu Lộng bắt vào hang động, Tiêu Lộng đầy tính xâm lược, hành động như một con thú, hiểu tại sao Lâu Thanh Đường lại phản ứng như vậy, an ủi y: “Không sao đâu, bây giờ Định Vương Điện hạ rất ngoan, không cắn ai hết.”

Suy nghĩ một chút, cậu làm mẫu, nắm tay lại đấm nhẹ vào ngực Tiêu Lộng: “Ngươi xem nè, anh ấy còn không phản kháng.”

Lực tay của cậu rất nhẹ, như đang gãi ngứa. Ống tay áo quét qua để lại một mùi hương ẩm ướt, mềm mại cọ vào ngực và mũi khiến người ta ngất ngây. Tiêu Lộng hơi nhướng mày, đôi mắt mờ sương càng trở nên sâu thẳm u ám, không nhìn rõ là gì.

Lâu Thanh Đường: “…”

Đó mà là đánh hả? Đó là phần thưởng đấy!

Đổi lại là người khác dám làm vậy, tay đã bị bẻ gãy thành ba đoạn rồi.

Lâu Thanh Đường muốn nói lại thôi, Vệ Lăng cũng muốn nói lại thôi.

Chung Yến Sanh rút tay lại, cảm thấy Lâu Thanh Đường không còn sợ hãi như vậy nữa, có thể khám bệnh cho Tiêu Lộng được rồi, bèn yên tâm nói: “Làm phiền ông dẫn đường, Vệ Lăng.”

Khi họ bước ra khỏi gian nhà chính, những người bên ngoài đã đi gần hết, chỉ còn lại Hắc Giáp Vệ đang yên lặng đợi tại chỗ.

Hoắc Song đã rời khỏi trại Thuỷ Vân. Người đã đi rồi, Triển Nhung cũng không cảm thấy mất mặt nữa, không cần che mặt nên tháo khăn xuống. Thấy Lâu Thanh Đường bị bắt vào một lúc rồi mọi người cùng đi ra, bèn tiến lại hỏi: “Sao Lâu đại phu cũng đến đây?”

Lâu Thanh Đường vỗ vai hắn ta, ra hiệu bằng ánh mắt: “Đừng hỏi nhiều.”

Triển Nhung như hiểu ra, mặt nghiêm lại, trở lại nhiệm vụ chính, yên lặng bảo vệ bên cạnh Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng và Đạp Tuyết một trái một phải đi theo Chung Yến Sanh. Hắn cứ cúi mắt xuống nhìn chằm chằm Chung Yến Sanh như đang nhìn con mồi yêu thích nhất, hoàn toàn không để ý đến âm thanh xung quanh.

Cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài gian nhà chính đã biến mất, bọn cướp rất tin tưởng Vệ Lăng, ông vừa ra lệnh một cái thì tất cả đều quay về vị trí.

Chỉ là khi nhìn Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng, ánh mắt mọi người đều hết sức phức tạp.

Đến giờ họ vẫn chưa rõ thân phận của Chung Yến Sanh, chỉ biết rằng người bên cạnh Chung Yến Sanh chính là Định Vương Điện hạ trong truyền thuyết.

Nhưng hôm qua, vị Định Vương Điện hạ này vẫn là nam sủng mắt xanh trị giá ba mươi vạn lượng được đồn thổi khắp trại đó.

Dám nói Định Vương Điện hạ là nam sủng của mình, mà Định Vương Điện hạ còn im lặng phối hợp, tiểu công tử này quả thật là gan không nhỏ! Quá là dũng cảm!

Ngay cả Đại đương gia cũng nghe theo lệnh của cậu!

Chung Yến Sanh bị ánh mắt tôn sùng của mọi người nhìn đến mức rợn cả da gà, vội vàng tăng tốc rời khỏi nơi này.

Vệ Lăng dẫn họ đến gian nhà bí mật nhất trong sơn trại, mở cửa một căn phòng, nói: “Căn phòng này chưa từng có ai ở, tiểu chủ tử có thể tạm nghỉ ngơi tại đây, mời.”

Chung Yến Sanh gật đầu, kéo Tiêu Lộng vào phòng: “Vệ Lăng, Triển Nhung, các ngươi cứ canh ngoài cửa, không cần vào trong.”

Tiêu Lộng không nói gì thì lệnh của Chung Yến Sanh là lớn nhất, Triển Nhung dừng bước đáp: “Vâng.”

Vệ Lăng cũng đáp lại, rồi đóng cửa cho bọn họ.

Lâu Thanh Đường quan sát Tiêu Lộng suốt đường đi, vào trong phòng mới thở dài: “Thật không thể tin nổi, Chung tiểu công tử, ngươi thực sự có thể kiểm soát được Định Vương Điện hạ, ngươi không biết khi hắn nổi điên thì đáng sợ thế nào đâu.”

Chung Yến Sanh nhỏ giọng: “Ta biết.”

Tối đó Tiêu Lộng đã đè cậu xuống đống rơm phát điên một hồi, cậu cũng không biết làm sao mà Tiêu Lộng lại khôi phục được một chút ý thức.

Lâu Thanh Đường nhìn vẻ mặt cậu, cười nham hiểm: “Ta dám cá, Định Vương Điện hạ nổi điên mà ngươi thấy chắc chắn không giống với chúng ta thấy.”

Định Vương lúc nổi điên mà họ thấy là một kẻ khát máu tàn bạo, không nhận ra ai, mấy người cũng không giữ nổi hắn.

Chung Yến Sanh bị y chọc cho đỏ bừng cả tai, luôn cảm giác như Lâu Thanh Đường đã đoán ra điều gì đó: “Đừng trêu ta nữa, trước hết xem tình trạng của Định Vương Điện hạ thế nào đi.”

Lâu Thanh Đường là người làm ăn, không bao giờ để mình chịu thiệt thòi. Sau khi bị người của Chung Yến Sanh bắt trói, ăn hành một lần, bây giờ dùng miệng trả thù được thì hài lòng trở lại việc chính: “Trước khi ta khám cho Định Vương Điện hạ, Chung tiểu công tử, ta có thể nhờ ngươi làm một việc không?”

Chung Yến Sanh nhớ đến những câu chuyện trong sách, sau khi nhân vật chính bị thương tìm đến thần y thì bị gây đủ loại khó dễ, lập tức căng thẳng: “Làm, làm gì?”

Lâu Thanh Đường: “Ngồi vào lòng hắn.”

Chung Yến Sanh: “…”

Lâu Thanh Đường nói: “Ây da, ánh mắt gì thế, ta nghiêm túc đấy. Nếu ngươi không ngồi vào lòng để giúp hắn bình tĩnh, ta sợ chỉ cần chạm vào cổ tay hắn một cái thôi thì tay ta sẽ gãy mất.”

Chung Yến Sanh cảm thấy Lâu Thanh Đường không đứng đắn, không đáng tin cho lắm, nhưng hiện giờ chỉ có Lâu Thanh Đường mới hiểu rõ bệnh tình của Tiêu Lộng. Cậu đành cắn môi, do dự một lúc rồi quyết định tin tưởng, ngoan ngoãn ngồi lên đùi Tiêu Lộng.

Cậu xấu hổ khi phải dựa vào lòng Tiêu Lộng trước mặt Lâu Thanh Đường, nên chỉ dè dặt ngồi trên mép đầu gối hắn, không dám dồn trọng lượng xuống.

Kết quả là vừa chạm vào, eo lập tức bị siết chặt, cậu giật mình kêu lên một tiếng. Ngay sau đó bị chân của Tiêu Lộng đẩy nhẹ một cái, cậu ngã ngồi lên đùi hắn, cả người bị ôm vào lòng, mang theo hơi thơm thoang thoảng.

Vóc người cậu nhỏ gầy mang nét đặc trưng của thiếu niên, trong khi Tiêu Lộng đã là một người đàn ông cao lớn hoàn toàn trưởng thành, giống như một con báo săn mạnh mẽ dễ dàng bắt được con chim sẻ nhỏ không lớn bằng lòng bàn tay. Hắn ung dung giam chặt cậu trong lòng, hài lòng nheo mắt lại, vùi đầu vào sau gáy cậu hít hà.

Đạp Tuyết nằm bên cạnh giương mắt nhìn Chung Yến Sanh, hâm mộ vẫy đuôi liên tục.

Lâu Thanh Đường cũng không ngờ Tiêu Lộng lại lưu manh như vậy, trợn mắt há mồm một lúc lâu, không dám nhìn hai người này nữa, ho khan vài tiếng: “Tốt lắm, bây giờ có thể bắt mạch cho hắn rồi.”

Đùi Tiêu Lộng chắc nịch mạnh mẽ, Chung Yến Sanh dễ xấu hổ, không dám nhúc nhích lấy một cái, tai đỏ bừng, không dám lên tiếng.

Có Chung Yến Sanh trong lòng, Tiêu Lộng quả nhiên đàng hoàng hơn nhiều. Hắn để Lâu Thanh Đường bắt mạch mà chỉ hơi nghiêng đầu lạnh lùng liếc y một cái, nhưng không làm gì khác hơn.

Chỉ một lát sau, Lâu Thanh Đường rút tay lại, nhíu mày.

Chung Yến Sanh hơi căng thẳng: “Thế nào rồi? Tình trạng của ca ca thế nào? Đúng, đúng rồi, eo anh ấy còn có một vết thương rất nặng, hôm qua còn chảy máu, trông rất đau.”

“Không sao.” Lâu Thanh Đường nói bằng giọng điệu châm chọc: “Bây giờ hắn đang thoải mái, chắc chắn không cảm thấy đau.”

Chung Yến Sanh: “…”

Có, có thể nói chuyện đàng hoàng được không!

Lâu Thanh Đường sờ cằm, chậm rãi nói: “Tình trạng của hắn hiện tại không thể nói là tệ, ổn định hơn lúc trước phát bệnh đau đầu rất nhiều, nhưng cũng không thể nói là tốt, trước đây chưa từng xuất hiện tình trạng này.”

Chung Yến Sanh bị Tiêu Lộng cọ cổ cảm thấy hơi nhột, nghiêng đầu tránh đi một chút, cố gắng nghiêm túc thảo luận về bệnh tình của Tiêu Lộng: “Vậy phải làm sao mới có thể làm cho anh ấy tỉnh lại? Châm cứu sao? Hay là phải uống thuốc?”

“Bệnh đau đầu của Định Vương Điện hạ nhà ngươi đã bắt đầu phát tác từ năm mười bốn tuổi, mỗi năm đều nặng thêm.” Lâu Thanh Đường lắc đầu nói: “Những phương pháp này đã không còn tác dụng với hắn từ lâu rồi.”

Tim Chung Yến Sanh đau thắt lại.

Mười bốn tuổi đã bắt đầu đau… Nhưng bên ngoài chưa từng có tin đồn, chắc hẳn ngoài những lúc không thể chịu đựng nổi trước mặt binh sĩ thân tín, còn những lúc khác Tiêu Lộng đều nhẫn nhịn.

Phải chịu đau như vậy, chẳng trách vết thương trên eo hắn nặng đến thế mà khi bôi thuốc lại không có chút phản ứng, thì ra hắn đã chịu đựng nỗi đau mà người thường khó mà chịu đựng từ lâu rồi.

Lâu Thanh Đường thấy mắt cậu đỏ lên, gãi gãi mũi: “Bản lĩnh Định Vương Điện hạ nhà ngươi lớn lắm, ngươi cũng đừng đau lòng cho hắn quá làm gì, coi chừng bị ăn không còn một mẩu xương.”

Chung Yến Sanh dùng giọng mũi nghẹn ngào “Ừm” một tiếng, không để lời y vào lòng: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Nếu Tiêu Lộng không tỉnh lại được… cậu sẽ mang Tiêu Lộng theo bên mình.

Hiện tại cậu cũng có một chút sức mạnh bảo vệ mình rồi, trước đây là Tiêu Lộng bảo vệ cậu, sau này cậu cũng sẽ bảo vệ Tiêu Lộng.

Lâu Thanh Đường suy nghĩ một lúc: “Tình trạng này của hắn đã bao lâu rồi, hai ngày này có tỉnh lại không?”

“Đêm hôm trước khi gặp anh ấy, tình trạng lúc đó rất tệ, sau đó… có tỉnh lại một lúc, rồi bọn ta gặp truy binh, nhảy xuống vách đá rơi vào nước, ca ca vì bảo vệ ta mà đầu bị va đập, lúc tỉnh lại thì đã bị như vậy rồi.”

Chung Yến Sanh cố gắng lược bỏ những cảnh xấu hổ trong hai ngày này: “Sáng nay anh ấy cũng tỉnh lại một lúc, rồi đột nhiên mất ý thức.”

Lâu Thanh Đường là thương nhân, giỏi nhất là tìm ra lỗ hổng trong lời người khác để mưu lợi cho mình, nhìn một cái đã thấu: “Không thành thật lắm nha Chung tiểu công tử, hình như ngươi bỏ qua rất nhiều thứ không nói, trước mặt đại phu đừng che che giấu giấu, còn muốn cho Định Vương ca ca của ngươi tỉnh lại không?”

Chung Yến Sanh: “…”

Có thể làm bạn với chó xấu xa, quả nhiên chẳng phải người tốt lành gì.

Chung Yến Sanh oán hận lẩm bẩm vài câu trong lòng, há miệng một cái, nhưng vẫn không nói ra được.

Sao cậu có thể mở miệng nói được rằng hôm đó Tiêu Lộng đưa cậu về hang, liếm cậu, cắn cậu, nghĩ rằng cậu bị rắn độc cắn, hút vết thương trên đùi cậu, thậm chí còn…

Còn có ngày hôm qua, cậu bị Tiêu Lộng ép buộc dùng tay… chạm vào thứ kia, hắn còn liếm vết thương cho cậu, cắn ngực cậu đến đỏ tấy.

Đến giờ phút này, lòng bàn tay Chung Yến Sanh dường như vẫn còn cảm giác kỳ lạ khi đó.

Dường như tràn đầy sinh lực, cũng tràn đầy khát khao.

Thấy Chung Yến Sanh đỏ cả cổ, Lâu Thanh Đường lập tức ngậm miệng.

Tốt lắm, lại ngoài dự đoán của y, tên họ Tiêu này còn cầm thú hơn y tưởng.

Hai người rơi vào trạng thái im lặng trong chốc lát. Người bệnh bị thảo luận dường như không nghe thấy một câu, chỉ đắm chìm vào việc ngửi mùi của Chung Yến Sanh, tư thế y như con Đạp Tuyết nằm dưới đất, như một con thú dữ lười biếng vậy.

Lâu Thanh Đường lại ho khan vài tiếng, không truy hỏi chi tiết từ Chung Yến Sanh nữa: “Vậy trước khi hắn tỉnh lại đã làm gì?”

Vô cùng hàm ý bỏ qua hai chữ “với ngươi”.

Chung Yến Sanh ngẩn người một lúc, nhớ lại.

Trong hang động, trước khi Tiêu Lộng tỉnh lại đã mút vết thương cho cậu và… chẳng lẽ lúc đó nếm phải máu của cậu? Hay là…

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Tiêu Lộng nhìn chằm chằm vào cậu, yết hầu ở cổ lăn xuống, như thể đang nuốt cái gì đó.

Mặt Chung Yến Sanh đỏ đến mức cả người như muốn nổ tung.

Sao có thể chứ!

Chung Yến Sanh muốn cuộn mình lại thành một cục nhỏ: “Tiếp xúc gần gũi, với ta?”

Thôi được rồi, hãy chấm dứt đề tài này đi.

Lâu Thanh Đường ân cần cắt đứt hướng chẩn đoán này: “Xem ra sự tồn tại của ngươi thật sự có lợi cho bệnh đau đầu của hắn. Để ta suy nghĩ thêm.”

“Đúng rồi.” Chung Yến Sanh nhỏ giọng bổ sung: “Hình như anh ấy, rất thích mùi trên người ta, còn cả máu.”

Lâu Thanh Đường nhìn Tiêu Lộng dính chặt lấy Chung Yến Sanh như con chó lớn không chịu buông tay: “Nhìn cũng biết.”

“Có lẽ máu của ta có lợi cho anh ấy?” Tay Chung Yến Sanh đặt lên mạch đập bên cổ, hôm đó Tiêu Lộng luôn hôn ở đó, dường như rất muốn cắn bể cuống họng cậu.

“Lần đầu tiên ca ca tỉnh lại, có lẽ là vì nếm được một chút máu của ta.”

Thật ra Chung Yến Sanh cũng không chắc đó là Tiêu Lộng đang hung hăng muốn tấn công hay là do khát khao máu của cậu.

Lâu Thanh Đường suy nghĩ một chút: “Chỉ có thể thử xem, còn nước còn tát. Ta kết hợp những phương thuốc đã dùng trước đây, viết lại một đơn thuốc mới, ngươi cắt cho ta một bát máu…”

“Không được.”

Tiêu Lộng vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, đôi mắt xanh lạnh lùng như hồ băng nhìn chằm chằm Lâu Thanh Đường: “Không được.”

Chung Yến Sanh quay đầu, dỗ dành hắn: “Bọn em chỉ muốn anh nhanh khỏi, lấy chút máu thôi mà, không sao đâu.”

Mặc dù cậu rất sợ lấy máu, bị bầm tím còn đau rất lâu, nhưng nếu muốn Tiêu Lộng tỉnh lại thì dùng máu của cậu có vẻ là cách nhanh nhất.

“Không được.”

Tiêu Lộng lạnh lùng lặp lại: “Không cho phép, làm tổn thương bản thân.”

Lâu Thanh Đường nháy mắt: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Chung Yến Sanh hiểu ý y là “Vậy chúng ta lén lấy máu”, gật đầu định đứng dậy, nào ngờ Tiêu Lộng đương không tỉnh táo nhưng chẳng dễ lừa chút nào, tay hơi dùng lực kéo Chung Yến Sanh ngồi lại trên đùi, mặt không thay đổi: “Từ bây giờ, không được đi đâu hết.”

Chung Yến Sanh: “…”

Lâu Thanh Đường: “…”

Lâu Thanh Đường biết lúc phát bệnh Tiêu Lộng khó đối phó thế nào, chẳng biết phải làm sao: “Sáng nay hắn tỉnh có uống máu của ngươi không?”

Chung Yến Sanh lắc đầu: “Cái này thì không.”

Ăn cái khác.

Dù Triển Nhung đã tìm cho họ áo lụa mềm, nhưng hiện tại vẫn còn hơi đau.

Lâu Thanh Đường buộc phải lặp lại chủ đề nhạy cảm vừa rồi: “Vậy các ngươi, ừm, có làm cái gì đó tiếp xúc gần gũi không?”

Mặt Chung Yến Sanh đỏ bừng.

Lâu Thanh Đường trưng vẻ mặt kỳ quặc, dài giọng “Ồ” một tiếng: “Xem ra Định Vương Điện hạ khá là kén chọn, máu có thể không cần nhưng tiếp xúc gần gũi là bắt buộc. À, có phải ngươi để hắn chạm vào rồi lại không cho hắn lại gần, làm hắn tái đi tái lại không?”

“…”

Lâu Thanh Đường nhịn cười: “Chúng ta vừa để hắn nghe thấy việc lấy máu của ngươi, chắc chắn sẽ canh chừng ngươi như vàng ngọc, sẽ không cho phép đâu. Trước mắt cứ dùng cách khác đi, nếu không được thì hãy dùng máu.”

“Cách gì?”

Chung Yến Sanh bắt đầu tin tưởng Lâu Thanh Đường hơn một chút xíu.

Lâu Thanh Đường: “Đợi ta một chút, ta đi kê đơn thuốc.”

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tiêu Lộng chờ Lâu Thanh Đường kê thuốc. Thừa lúc y quay người mở cửa đi tìm Vệ Lăng lấy đồ, Chung Yến Sanh đẩy đầu Tiêu Lộng một cái, nhỏ giọng phàn nàn: “Anh làm cổ em đỏ cả rồi.”

Giọng Tiêu Lộng lười biếng: “Vậy, cọ ở đâu?”

Như một con chó lớn vừa hư vừa ngoan: “Em bảo ta cọ ở đâu, ta sẽ cọ ở đó.”

Đây là vấn đề cọ ở đâu hả?

Chung Yến Sanh cảm thấy nói ở đâu cũng kỳ cục, mở miệng rồi lại không biết nói lý thế nào, ấm ức: “Anh không cọ em không được hả?”

Tiêu Lộng quả quyết trả lời: “Không được.”

Lâu Thanh Đường kê thuốc xong nhanh chóng trở lại. Lúc nghe thấy tiếng bước chân, Chung Yến Sanh nghi ngờ quay đầu: “Nhanh như thế đã xong rồi, Lâu đại phu… trên tay ngươi là gì vậy?”

Lâu Thanh Đường ra ngoài một lúc, không mang đơn thuốc trở về, mà thay vào đó là một sợi dây thừng to bằng ngón tay không biết lấy từ đâu ra, đưa cho Chung Yến Sanh: “Thuốc của ngươi đây.”

Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn y.

Là cậu hiểu sai ý nghĩa của từ “thuốc” sao?

Lâu Thanh Đường nghiêm mặt, giải thích cho Chung Yến Sanh: “Vì hai lần hắn tỉnh lại đều do tiếp xúc thân mật với ngươi, chi bằng ngươi chủ động thử tiếp xúc thân mật với hắn, càng lâu càng tốt, hôn mạnh cọ mạnh đều được.”

Nói rồi lắc lắc sợi dây thừng: “Yên tâm, ta tính toán rất chu đáo. Để đảm bảo điều trị thuận lợi, sợ hắn mất kiểm soát nên cố tình lấy một sợi dây cho ngươi. Lát nữa ta dạy ngươi mấy cách trói, ngươi cứ trói hắn nhiều vòng vào, đừng để hắn thoát được.”

“…”

Ngươi chu đáo quá rồi.

Chung Yến Sanh chết lặng: “Cảm ơn, hay là để ta đánh ngất Tiêu Lộng, chúng ta đi lấy máu.”

Mới vừa nãy còn kiên quyết phản đối, Tiêu Lộng nhìn sợi dây thừng một lát, phản ứng hoàn toàn trái ngược với Chung Yến Sanh, như thể người bị trói không phải là hắn vậy, trông đầy vẻ nhao nhao muốn thử, giọng hưng phấn: “Được.”



Tác giả:

Tiêu Lộng: Thần y!

Sau Tiêu Văn Lan, Lâu Thanh Đường trở thành người mất uy tín tiếp theo trong lòng Điều Điều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play