Khi bị Tiêu Lộng hôn, Chung Yến Sanh cảm thấy miệng hắn có vị gì đó là lạ.
Nếu không phải phát hiện Tiêu Lộng bị thương, cậu còn muốn đạp hắn một cái nữa.
Cậu bịt miệng không lên tiếng, trong hang động dần trở nên yên tĩnh, lúc này mới chú ý đến những tiếng động nhỏ bên ngoài.
Như có người đi qua cái hang được che giấu sau những tán lá rậm rạp, một đốm lửa sáng ngời lóe lên ngoài hang, chắc là cầm đuốc hoặc đèn lồng.
Chung Yến Sanh được Tiêu Lộng che chắn ở phía sau. Cậu quan sát khuôn mặt anh tuấn đang nhìn chằm chằm về hướng cửa hang, vừa nghĩ đến chuyện cái đầu này vừa rồi còn ở giữa hai chân mình làm gì đó lại khiến tai cậu đỏ bừng, Chung Yến Sanh vội vàng cúi đầu nhìn vào phần vải trên eo hắn.
Không biết có phải ảo giác không, mà vết thâm đó dường như lại lan rộng thêm một mảng lớn… Vết thương ở eo Tiêu Lộng chắc chắn không nhỏ, mãi chưa được chữa trị, e là đang trở nặng rồi.
Thảo nào cậu ngửi thấy mùi máu nồng như vậy.
Nếu bên ngoài là người của Tiêu Lộng thì chắc chắn họ sẽ ra ám hiệu gì đó. Chung Yến Sanh nhận thấy mỗi khi người của Tiêu Lộng xuất hiện, dường như luôn có tiếng chim hót truyền tín hiệu.
Nếu không phải cận vệ của Tiêu Lộng hoặc Hắc Giáp Vệ, mà lại phát hiện ra hang động…
Chung Yến Sanh đột nhiên rùng mình.
Tối nay xuất hiện mấy nhóm người, đều muốn giết cậu và Tiêu Lộng.
Dù là Hắc Giáp Vệ, cũng có khả năng có kẻ bán đứng Tiêu Lộng.
Nhưng hang động này rất kín đáo, ban ngày đi qua còn chưa chắc có ai phát hiện, bây giờ trời tối đen như mực, dù có cầm đuốc cũng khó mà chú ý tới hang động này.
Trước đó Tiêu Lộng mất kiểm soát như vậy, chắc là đã lạc mất Triển Nhung và những người khác. Giờ đầu óc Tiêu Lộng đã tỉnh táo hơn một chút, đợi người bên ngoài đi rồi, bọn họ có thể đi tìm Lâu Thanh Đường để hội ngộ.
Tối nay, những suy nghĩ trong đầu Chung Yến Sanh dường như toàn là điều xấu thành thật.
Cậu vừa mới sắp xếp kế hoạch tiếp theo trong đầu xong xuôi, ánh sáng bên ngoài hang đột nhiên tiến lại gần.
Đôi mắt Tiêu Lộng vẫn còn hơi mơ màng, thay vì nói là cảnh giác, thì hắn giống như một con thú dữ lạnh lùng nhìn kẻ địch định xâm phạm vào lãnh địa của mình hơn.
Chung Yến Sanh căng thẳng trong lòng, không chú ý đến vẻ khác thường của Tiêu Lộng mà siết chặt tay áo hắn.
Thiếu niên bên cạnh nghiêng người qua, trên người tỏa ra hương lan thơm ngát khiến ý thức của Tiêu Lộng tỉnh táo hơn một chút.
Hắn đưa tay kéo Chung Yến Sanh vào lòng, bàn tay rộng lớn và thon dài hơn của Tiêu Lộng nắm lấy tay cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay như đang an ủi: “Đừng sợ.”
Tim Chung Yến Sanh ổn định lại một chút.
Cùng lúc đó, tiếng xào xạc vang lên từ cửa hang, ánh lửa đột nhiên thò vào dò xét.
Ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc: “Cuối cùng cũng tìm được các ngài, hóa ra là trốn ở đây, tiểu Điện hạ, và cả… Định Vương Điện hạ.”
Nhận ra người đến là ai, vẻ mặt Chung Yến Sanh thay đổi.
Người đến là Hoắc Song cũng được, nhưng chết tiệt, sao lại là Vạn Châu!
Cái tên Vạn Châu này, từ lúc đầu được lão Hoàng đế phái đến bên cạnh cậu đã tỏ vẻ khinh miệt, trong lòng không hề có chút tôn trọng nào, nhiều lần vượt quá giới hạn.
Tính tình Chung Yến Sanh hiền lành, nhưng không phải dạng người dễ bắt nạt. Cậu đã dạy dỗ gã vài lần, nhận thấy rõ ràng ánh mắt Vạn Châu nhìn cậu ngày càng u ám.
Còn Tiêu Lộng lại là cái gai trong mắt lão Hoàng đế. Lúc ở Kinh thành và dịch trạm, bên cạnh Tiêu Lộng luôn có hộ vệ và cận vệ, chưa bao giờ để người lạ tiếp cận. Bây giờ Tiêu Lộng bị thương như vậy, nếu Vạn Châu phát hiện thì gã sẽ làm gì?
Đèn lồng trong tay Vạn Châu sáng hơn ống mồi lửa rất nhiều, hang động không lớn, ngay lập tức chiếu sáng xung quanh, cũng chiếu sáng vết thâm ở eo Tiêu Lộng.
Gần như cùng lúc, Vạn Châu như chó săn ngửi thấy máu, ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Lộng: “Ha, Định Vương Điện hạ, ngài bị thương rồi?”
Không khí mập mờ trong hang động vừa nãy biến mất hoàn toàn, ngón tay Chung Yến Sanh không khỏi run lên.
Vạn Châu và Hoắc Song đều là người do lão Hoàng đế đặc biệt tuyển chọn từ Cẩm Y Vệ, võ nghệ chắc chắn không tồi.
Nếu Tiêu Lộng khỏe mạnh thì đã không sợ gã, nhưng vấn đề là Tiêu Lộng đang bị thương.
Tiêu Lộng bị thương, cậu…cậu phải bảo vệ Tiêu Lộng!
Trong lòng Chung Yến Sanh bỗng nhiên dâng lên một sự dũng cảm, cậu bước lên hai bước, chắn trước mặt Tiêu Lộng.
Thấy hành động của cậu, Tiêu Lộng lại ngạc nhiên, vừa cười khổ vừa kéo cậu lại.
Nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo trước mặt mình, vẻ mặt âm u của Vạn Châu lập tức trở nên kỳ quặc: “Không ngờ hai vị lại thân thiết như vậy. Ta nói mà, tại sao tiểu Điện hạ lại phải mạo hiểm lên núi tìm người khi đang bị bệnh, che giấu trước mặt Bệ hạ và tất cả mọi người, diễn cũng vất vả đấy.”
Một tay gã cầm đèn lồng, tay kia đã chầm chậm đặt lên chuôi kiếm bên hông, ánh mắt nhìn Tiêu Lộng lộ ra vẻ hung ác lạnh lùng.
Nếu đã bị lộ rồi, Chung Yến Sanh cũng không biện hộ gì nữa, âm thầm siết chặt tay: “Vậy thì ngươi nói sai rồi.”
Giọng nói của cậu rất khàn, mang theo vẻ mềm mại không thể che giấu. Trong ánh lửa lờ mờ, gương mặt xinh đẹp đến mức không giống người thật, sự chú ý của Vạn Châu bị phân tán một chút: “Gì cơ?”
Đối mặt với kẻ địch, nhất là khi đối mặt với Định Vương, Vạn Châu vốn không nên mắc sai lầm như vậy.
Nhưng Tiêu Lộng không mở miệng, trên người còn có vết máu lớn, dường như bị thương rất nặng. Hơn nữa nếu Tiêu Lộng vẫn có thể tự do hành động thì chắc chắn đã sớm hội họp với Hắc Giáp Vệ rồi. Đâu có chuyện dẫn theo kẻ vô dụng chỉ có mỗi vẻ ngoài, đơn độc ở lại trong hang động để bị phát hiện?
Lần trước Chung Yến Sanh có thể đánh lén gã chỉ vì gã không ngờ Chung Yến Sanh lại mang theo đao, càng không ngờ cậu sẽ ra tay đột ngột như vậy.
Tiêu Lộng trông như một con sư tử bị thương, không còn mạnh mẽ như thường ngày, Chung Yến Sanh lại gầy yếu. Những yếu tố chồng chất lên nhau này làm cho Vạn Châu vô thức buông lỏng cảnh giác.
Chung Yến Sanh nhìn thẳng vào gã, chậm rãi nói: “Ta và Định Vương Điện hạ vốn không che giấu gì cả.”
Tiêu Lộng chỉ thích nói những lời mập mờ mà chỉ có họ mới hiểu trước mặt người khác, hắn thậm chí còn dám xoa tay cậu ngay trước mặt mọi người!
Ngay khi Chung Yến Sanh vừa dứt lời, chiếc đèn lồng vang lên một tiếng “tách”, bị một vật gì đó dập tắt, khiến cho hang động lập tức rơi vào bóng tối. Chung Yến Sanh cảm thấy có người lướt qua bên tai, ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn vọng lên từ phía trước.
Ngay khi tầm nhìn rơi vào bóng tối, Vạn Châu lập tức nhận ra điều bất thường. Ngay sau đó, trên cổ tay cầm kiếm truyền đến một cơn đau dữ dội. Gã biết rõ sự lợi hại của Tiêu Lộng, nếu thanh kiếm rơi này vào tay Tiêu Lộng, gã chắc chắn sẽ mất mạng ngay lập tức!
Vạn Châu không nghĩ ngợi gì nhiều, cố nén cơn đau dữ dội, bất ngờ ném mạnh thanh kiếm ra khỏi hang, rồi dùng tay không lao vào đánh nhau với Tiêu Lộng, lợi dụng trí nhớ của mình tấn công dữ dội vào vết thương ở vùng eo hắn.
Người thường mà mất nhiều máu như vậy thì ít nhiều gì cũng sẽ yếu đi, không còn sức, huống chi là bị tấn công đúng vào chỗ bị thương.
Nhưng sức mạnh của Tiêu Lộng còn khủng khiếp hơn gã tưởng. Vạn Châu kinh ngạc, lạnh cả sống lưng. Nếu không phải chắc chắn người trước mặt là Tiêu Lộng, gã đã nghĩ mình đang đánh nhau với một con thú hoang không có lý trí rồi.
Nghe thấy tiếng đánh nhau gần đó, Chung Yến Sanh nắm chặt ống mồi lửa, sợ hãi ngồi xổm bên đống rơm. Cậu không biết là ai đang chiếm ưu thế, cũng không dám đi qua để loạn thêm.
Cuối cùng, sau một tiếng hét, “bịch” một tiếng, có vật nặng ngã trước mặt cậu, trong hang động lập tức yên tĩnh lại.
Chung Yến Sanh toát hết mồ hôi lưng, ổn định lại hơi thở, thắp sáng ống mồi lửa.
Ánh sáng yếu ớt chiếu sáng một góc nhỏ xung quanh, trước mặt cậu có một người đang nằm, là Vạn Châu.
Tiêu Lộng dùng một chân giẫm lên lưng Vạn Châu, gương mặt hắn nằm ngoài tầm chiếu sáng của ngọn lửa, không thấy rõ vẻ mặt.
Mắt Chung Yến Sanh sáng lên: “Ca ca!”
Tiêu Lộng đáp: “Ừm.”
Vạn Châu ho ra một búng máu, nghe cuộc trò chuyện của hai người, mắng một tiếng mà cũng khó khăn: “Các ngươi… quả nhiên là có gian tình!”
Gã mắng nghe… cũng khá đúng.
Chung Yến Sanh hơi ngượng ngùng.
Tiêu Lộng nghiền lưng Vạn Châu, giọng không còn vẻ ôn hòa như khi đối mặt với Chung Yến Sanh mà lạnh như băng: “Tại sao lão già kia lại phái các ngươi theo dõi em ấy?”
Hắn giẫm một cái, xương trên lưng Vạn Châu dường như “rắc” một tiếng, đau đến mức mặt mũi vặn vẹo, nhưng cắn chết không chịu mở miệng.
Tiêu Lộng từ từ nghiền qua từng chỗ, mỗi lần giẫm qua một nơi lại nghe tiếng “rắc” của xương gãy. Dù Vạn Châu có kiên cường đến đâu cũng không thể chịu nổi cơn đau từ trong xương tủy này. Đến cái xương thứ bảy, gân xanh trên trán gã nổi lên, phát ra một tiếng hét khàn đục không giống tiếng người: “Ta nói… ta nói!”
Lần trước nhìn thấy tình cảnh và trạng thái của Tiêu Lộng như vậy là khi dạy dỗ Mạnh Kỳ Bình.
Chung Yến Sanh nhìn mà sợ hãi trong lòng, vô thức bò lùi lại.
Thấy phản ứng của Chung Yến Sanh, động tác Tiêu Lộng dừng lại, lạnh nhạt nói: “Nói.”
Mặt Vạn Châu vùi xuống đất, rốt cuộc cũng có thể thở. Gã thở dốc vài hơi, đột ngột ngẩng đầu trừng mắt nhìn Chung Yến Sanh, phát ra tiếng cười lạnh: “Ngươi nghĩ ngươi thật sự là Hoàng tử tôn quý sao?”
Chung Yến Sanh ngẩn người: “…Cái gì?”
Tiêu Lộng cũng nheo mắt lại, giẫm lên cổ gã: “Nói cho rõ ràng.”
Khi lãnh cung nơi Trang phi ở xảy ra hỏa hoạn, Tiêu Lộng đã phái người điều tra tất cả các thái y và cung nhân có khả năng tiếp xúc với Trang phi vào năm đó. Nhưng lão Hoàng đế dường như nhận ra có người đang điều tra việc này, luôn đi trước một bước. Mỗi khi người thám thính được phái đi thì tìm kiếm thì người nọ đều đã chết.
Điều này càng khiến Tiêu Lộng nghi ngờ hơn.
Nhưng không nhờ loại chuyện bí ẩn như vậy mà Vạn Châu lại biết.
Thủ đoạn tra tấn của Tiêu Lộng còn tàn nhẫn hơn cả những người như Triển Nhung, hắn biết rõ chỗ nào đau nhất, khiến cho người ta không chịu nổi. Vạn Châu bị hắn giẫm lên, tiếng kêu la phát ra từ trong cổ họng, giọng run rẩy: “Ta, ta từng ở Bắc Trấn phủ ty, có một người đồng hương là Thái y… từng bắt mạch cho Trang phi.”
Gã nói ngắt quãng: “Con của Trang Phi… sinh ra ba tháng sau cuộc đại loạn đó. Thời gian, thời gian không khớp. Lúc đó Thập Nhất Hoàng tử vừa sinh không lâu thì đã, bị bệnh chết, căn bản không có Thập Nhất Hoàng tử nào!”
Chung Yến Sanh bắt được điểm quan trọng: “Cuộc đại loạn nào?”
Chung Yến Sanh cảm thấy tim mình đập loạn như bị thứ gì đó đâm phải vậy, nhìn chằm chằm người trước mặt, hỏi: “Tại sao Thái tử tiền nhiệm lại bắt Vua nhường ngôi?”
“Ai mà biết.” Trán Vạn Châu đẫm mồ hôi: “Lúc đó ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, chưa từng gặp Thái tử tiền nhiệm… Chỉ biết gia tộc bên ngoại của y bị Hoàng thượng tận diệt, hừ… cũng không hào quang như vẻ bề ngoài.”
Tiêu Lộng nheo mắt lại, từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn nhớ lại tài liệu mà thuộc hạ đưa tới.
Mẫu hậu của Thái tử tiền nhiệm xuất thân từ một vọng tộc nổi tiếng ở Lang Gia, cha từng là Thái phó của Thái tử. Hoàng hậu và lão Hoàng đế là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chỉ là do sức khỏe yếu và kém may mắn, nên đã qua đời khi Thái tử tiền nhiệm mới hai tuổi.
Từ đó, bất kể các quan trong triều dâng sớ thế nào, lão Hoàng đế cũng không lập kế hậu, đối với Hoàng hậu thanh mai trúc mã vẫn một lòng một dạ, khiến không ít văn nhân ca ngợi, viết thơ viết phú, tán tụng không ngớt.
—— Lão Hoàng đế không phải là con trưởng kế vị. Thái phó – ông ngoại của Thái tử tiền nhiệm – cũng không dạy dỗ lão. Chỉ khi năm đó Thái tử đột ngột qua đời, lão Hoàng đế mới được kế vị. Khi ấy, một số văn nhân ngấm ngầm mắng tân Hoàng đế đoạt ngôi bất chính, tâm địa không rõ ràng. Sau sự việc này, những lời nói đó cũng biến mất.
Cũng vì Thái tử tiền nhiệm không còn mẫu hậu, lão Hoàng đế mới luôn giữ ông bên cạnh, đích thân nuôi dạy trưởng thành, sớm phong làm Thái tử. Tiếng thơm về tình cha con lan truyền rộng rãi.
Mọi người khi nhắc đến Thái tử tiền nhiệm đều thận trọng, luôn quên rằng sau khi Thái tử tiền nhiệm cưới Thái tử phi, ông ngoại của y đã bị tống vào ngục vì tội tham ô, nhận hối lộ và làm giả phiếu bạc.
Chuyện liên quan đến Thái tử tiền nhiệm luôn bị che giấu, Chung Yến Sanh không rõ đoạn quá khứ này, vội vàng hỏi tiếp: “Vậy ông ấy ép Vua vì điều này sao? Còn nữa, tại sao Bệ hạ lại nhận ta làm Thập Nhất Hoàng tử?”
Vạn Châu dần tỉnh lại sau cơn đau, hiểu rằng đêm nay gã khó mà rời khỏi hang động này, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Chung Yến Sanh, ánh mắt gã lóe lên ác ý.
Định Vương quả thực lợi hại hơn gã nghĩ, nhưng người tưởng như không thể bị tổn thương đó lại có điểm yếu gần ngay trước mắt.
Gã đột nhiên nhổ nước bọt, hung ác nói: “Ta chỉ biết ngươi không chỉ là Thế tử giả phủ Hoài An Hầu, mà còn là Hoàng tử giả! Sinh ra đã là đồ giả! Không biết tại sao Bệ hạ lại… A!”
Chưa kịp mắng hết câu, Tiêu Lộng đã dẫm mạnh vào đầu gã. Vạn Châu ngã đập đầu xuống đất, bất tỉnh.
Chung Yến Sanh ngồi trên đống rơm, mắt mở to ngỡ ngàng.
Giống như những gì cậu nghe được đêm đó, con của Trang phi đã mất từ rất sớm, cậu quả thực không phải là Thập Nhất Hoàng tử. Vạn Châu do là đồng hương nên biết được một vài nội tình, không ngạc nhiên khi luôn tỏ ra khinh miệt với cậu.
Rõ ràng lão Hoàng đế biết cậu không phải Thập Nhất Hoàng tử, tại sao lại lừa dối mọi người, cho cậu cái thân phận này?
Cậu không phải là Thế tử phủ Hoài An Hầu, cũng không phải Thập Nhất Hoàng tử, vậy rốt cuộc cậu là ai?
Còn Thái tử tiền nhiệm mà mọi người không dám nhắc đến đó?
…Lời nói của Vạn Châu rất khó nghe, nhưng quả thật gã mắng rất đúng, cậu đi đâu cũng là đồ giả.
Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, đầu óc Chung Yến Sanh rối bời, lúc nhớ đến cái này lúc nghĩ đến cái kia, không thể sắp xếp được. Đương lúc hoang mang thì một bàn tay mang theo mùi máu đưa tới.
Bàn tay đó dừng lại một chút, rồi rút lại, lau đi vết máu trên đầu ngón tay, sau đó đặt lên đầu cậu, xoa nhẹ.
Là tay của Tiêu Lộng.
Khuôn mặt Tiêu Lộng cũng dính máu, đôi mắt xanh như dòng sông ngầm dưới ánh trăng. Hắn hơi quỳ xuống, dáng người cao lớn như một ngọn núi, che phủ cậu hoàn toàn trong đó: “Điều Điều, em không phải là đồ giả.”
Chung Yến Sanh ôm đầu gối ngồi trong đống rơm, không biết từ khi nào trên đầu đã cắm một cọng rơm khiến cả người trông rất lộn xộn, nhưng suy nghĩ lại không còn hỗn loạn nữa. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lộng, chần chờ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, nếu sau này em không có nơi nào để đi, em có thể ở lại phủ của anh không?”
Thật đáng thương.
Ngón tay Tiêu Lộng trượt xuống, thương xót nâng cằm cậu lên, hiếm khi dịu dàng hôn lên khóe môi cậu: “Đương nhiên là được.”
Chung Yến Sanh co người lại: “…Đừng hôn em.”
Nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy vui vẻ.
Tiêu Lộng luôn có thể khiến cậu an tâm.
Cậu rất thích ở phủ Hầu gia, nhưng khi Chung Tư Độ trở về, cậu không còn cảm thấy thoải mái như trước nữa. Trong cung lại âm u và sự giám sát của lão Hoàng đế thì ở khắp nơi, vì vậy ở phủ Định Vương vẫn là tốt nhất.
Người ngoài đều nghĩ phủ Định Vương là hang cọp, nhưng chỉ có Chung Yến Sanh biết rằng mọi người trong phủ đều đối xử với cậu rất tốt. Cận vệ nhọc lòng nấu những món ăn cậu thích, ám vệ lén lút quan sát hành động của cậu, Đạp Tuyết hay liếm cậu cũng rất đáng yêu.
Quan trọng nhất là… Tiêu Lộng cũng ở đó.
Mặc dù Tiêu Lộng thích trêu cậu, nhưng mà, Tiêu Lộng đối xử và bảo vệ cậu rất tốt.
Cậu thích ở cùng với Tiêu Lộng.
Không phải thích như khi ở cùng với Vân Thành, Triển Nhung hay vợ chồng Hoài An Hầu.
Nhìn vào đôi mắt sáng trong veo của Chung Yến Sanh, Tiêu Lộng hơi ngẩn người, không kìm được lại hôn cậu một cái nữa.
Chung Yến Sanh không vui, lùi về sau.
Tiêu Lộng nhìn cậu cứ trốn trốn tránh tránh, khóe miệng hắn cong lên: “Bổn vương còn không chê em, sao em lại tự chê mình chứ?”
Chung Yến Sanh chu môi, lại lùi lại.
Chuyện này hoàn toàn khác!
Nếu Tiêu Lộng không chịu súc miệng thì tối nay cậu sẽ không để hắn hôn nữa.
Tiêu Lộng không trêu cậu nữa, cúi xuống nhìn Vạn Châu nằm trên đất.
Lúc mất lý trí, có lẽ Tiêu Lộng đã làm bị thương đám người Triển Nhung, làm mất pháo hiệu và bội kiếm. Hiện tại, trên núi ngoài Hắc Giáp Vệ còn có rất nhiều binh lính và thị vệ của lão Hoàng đế, đụng phải bọn họ cũng không an toàn.
Vừa nãy người này đã tiết lộ một số bí mật, mặc dù theo cách khiến Tiêu Lộng nổi giận.
Đưa người này trở về thì có thể thẩm vấn thêm gì đó, nhưng trong tình hình hiện tại, giữ gã lại không an toàn… Điều Điều còn đang ở bên cạnh hắn.
Nhân lúc hắn còn tỉnh táo, phải giải quyết người này.
Điều Điều nhát gan, có lẽ chưa từng thấy người chết, lòng dạ lại mềm yếu và tốt bụng, mỗi khi thấy hắn ra tay thì luôn sợ hãi run rẩy.
Tiêu Lộng thản nhiên nói: “Ta phải giết người này.”
Chung Yến Sanh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn.
Ánh sáng của ống mồi đã rất yếu, không thể chống đỡ thêm được bao lâu. Tiêu Lộng đứng cách xa, giọng nói cũng trở nên không rõ ràng: “Có sợ không?”
Chung Yến Sanh suy nghĩ một lúc.
Tiêu Lộng cúi mắt xuống.
Dù Chung Yến Sanh có sợ đi nữa, có thể ghét hắn vì hắn giết người, nhưng để đảm bảo không có sơ sót, hắn vẫn phải giết Vạn Châu.
Lý trí dường như lại bay xa, Tiêu Lộng mất tập trung một lúc rồi ngẩng đầu lên. Hắn thấy Chung Yến Sanh đã đứng dậy, đi đến bên cạnh vách đá.
Con rắn đen bị Tiêu Lộng găm vào vách đá bảy tấc giãy giụa một lúc lâu, trông như đã chết rồi.
Mặc dù là rắn không độc, nhưng nhìn cũng khiến người ta nổi da gà.
Chung Yến Sanh nuốt nước bọt, chịu đựng cảm giác sợ hãi, nắm lấy chuôi dao rồi dùng sức rút ra.
…Không rút ra được.
Chung Yến Sanh dồn hết sức lực tiếp tục rút.
Tiêu Lộng chăm chú nhìn động tác của cậu, im lặng một lúc: “Em làm gì đấy?”
Con dao găm bị đâm rất sâu vào tường, Chung Yến Sanh thử nhiều lần vẫn không rút ra được, không thể làm gì khác hơn là phải bỏ cuộc. Cậu cúi xuống ôm một hòn đá lớn bên chân, hì hục hì hục ôm đến bên cạnh Tiêu Lộng: “Ca ca, dùng cái này đi!”
Tiêu Lộng: “…”
Hóa ra là đang tìm hung khí.
Chung Yến Sanh ôm hòn đá nặng trong người, thấy Tiêu Lộng không nhận thì do dự một chút rồi khoa chân múa tay vào sau ót Vạn Châu, cắn răng muốn đập xuống, ngay sau đó cổ tay bị Tiêu Lộng giữ lại.
Tiêu Lộng nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, không bày ra biểu cảm gì, rồi đột nhiên cười khẽ, sau đó tiếng cười dần lớn hơn, dường như cực kỳ vui vẻ.
Chung Yến Sanh bị hắn cười làm cho ngơ ngác, cậu chớp mắt, rồi lập tức bị hắn vò má, không chịu nói lý mà ép cậu mở môi ra hôn xuống.
Môi lưỡi bị chiếm lấy, dây dưa liếm mút một hồi, âm thanh ướt át vang vọng trong hang động bị khuếch đại lên gấp nhiều lần. Chung Yến Sanh vừa giận vừa bối rối, mở miệng bị hắn tùy tiện xâm chiếm, lại mềm lòng không nỡ cắn vào lưỡi hắn để hắn rút ra, cũng không thể phân biệt được vị đắng chát trong lưỡi đó là gì.
Mãi một lúc sau Tiêu Lộng mới buông cậu ra, Chung Yến Sanh đã bị hôn đến mềm chân rồi.
“Em đừng ra tay.” Giọng Tiêu Lộng khàn khàn, cười nói. “Đừng làm bẩn tay mình, để ta.”
Nói xong, hắn che mắt Chung Yến Sanh lại. Để không lãng phí công sức cậu mang hòn đá nặng đến, trong bóng tối, Chung Yến Sanh nghe thấy một tiếng động nặng nề, mùi máu tanh xung quanh ngày càng nồng hơn.
Đến khi Tiêu Lộng buông tay xuống, ống mồi lửa đã tắt rồi. Cậu không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe tiếng “xoẹt”. Hình như Tiêu Lộng rút con dao găm trên vách đá xuống, lau vết máu bằng rơm rồi tra lại vào vỏ, đặt vào tay Chung Yến Sanh. Hắn thuận thế bắt lấy tay cậu, dắt cậu ra khỏi bóng tối.
Hang động này không còn an toàn nữa, phải đổi chỗ khác, tránh khỏi đám người trên núi, đi tìm Triển Nhung hoặc Lâu Thanh Đường.
Tay Tiêu Lộng không tính là ấm lắm, vì thường xuyên cầm dao kiếm nên còn có vết chai, nhưng ngón tay thon dài và mạnh mẽ, có thể bao bọc hoàn toàn tay Chung Yến Sanh, mang lại cảm giác an toàn.
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn để hắn dắt đi, tránh khỏi xác chết trên đất, loạng choạng đuổi theo bước chân của hắn, tim đập thình thịch.
Dù không trực tiếp ra tay, nhưng cậu vừa cùng Tiêu Lộng hợp mưu giết chết người của lão Hoàng đế cài bên cạnh cậu.
Họ đã trở thành đồng phạm.
Ngay khi ra khỏi hang động, Chung Yến Sanh nghe Tiêu Lộng dặn: “Điều Điều, nếu ta đối xử với em như vừa rồi, thì hãy rút con dao mà ta tặng em ra.”
Chung Yến Sanh nắm chặt dao găm trong tay, buồn bực từ chối: “Không được.”
Bước chân Tiêu Lộng khựng lại, dường như bất đắc dĩ: “Ta có thể làm em bị thương đó.”
Chung Yến Sanh có suy nghĩ riêng của mình, không đáp lại.
Tầm nhìn bên ngoài hang động tốt hơn nhiều so với bên trong, có thể thấy bóng cây lờ mờ dữ tợn. Chung Yến Sinh thường sợ đi đường vào ban đêm, đặc biệt là trong khu rừng tối tăm đầy những bóng cây khiến cậu sợ hơn. Nhưng giờ đây, được Tiêu Lộng nắm tay, cậu không còn sợ hãi nhiều như vậy nữa.
Khi bị bao vây bởi binh lính, Chung Yến Sanh cũng không bình tĩnh như bây giờ, cậu mím môi, giọng kiên định: “Dù anh có phát điên… em cũng không buông tay.”
Cậu đến đây, là để mang Tiêu Lộng bình an trở về.
Quyển sách nhỏ cậu đã dày công vẽ còn chưa đưa cho Tiêu Lộng xem.
Tiêu Lộng dường như lại cười: “Được.”
Xung quanh có tiếng huyên náo, động tĩnh trong hang hình như đã thu hút người khác, trong bóng tối lấp ló những ánh sáng lạnh lẽo.
Đêm nay, thung lũng Xuân Phong vô cùng nhộn nhịp, từ lúc Chung Yến Sanh lên núi đã gặp được mấy nhóm người.
Tiêu Lộng nhìn một vòng, che chở cậu lùi vào trong rừng: “Xem ra có rất nhiều người muốn lấy mạng bổn vương.”
Đến lúc này, Chung Yến Sanh đã không còn sợ hãi lo lắng nữa, nghe vậy thì không nhịn được nói: “Cuối cùng anh cũng nhận ra.”
Ai bảo bình thường cứ đắc tội với người ta làm gì.
Rốt cuộc là đứa nhỏ này đang giúp bên nào đây?
Tiêu Lộng nắm chặt tay cậu, trước khi bị những người đó bao vây, gần như ôm cậu vào lòng, nhanh chóng ẩn vào rừng sâu.
Người trong rừng lập tức đuổi theo.
Chung Yến Sanh còn nhớ rằng Tiêu Lộng bị thương, thở hổn hển: “Ca ca, mấy người Triển Nhung đâu rồi?”
“Một lũ ăn hại.” Dù đang chạy trối chết nhưng Định Vương Điện hạ vẫn giữ vẻ ung dung, mặt không biểu cảm nói: “Đừng trông cậy vào họ.”
Chung Yến Sanh chạy không nhanh, cũng không có nhiều sức, cảm thấy mình được hắn ôm như vậy còn vô dụng hơn, buồn bã hỏi: “Bọn họ là đồ ăn hại… vậy em là gì?”
Rõ ràng đang trốn chạy, Tiêu Lộng vẫn không quên dỗ dành cậu: “Em là đồ ăn thơm.”
“…”
Người phía sau sắp bắt kịp rồi.
Chung Yến Sanh nắm chặt cán dao, cắn chặt răng, ngay khi cậu tưởng rằng mình sẽ phải đối đầu với nhóm người này, bước chân Tiêu Lộng bỗng khựng lại.
Một cơn gió mạnh thổi tới, Chung Yến Sanh quay đầu lại nhìn, mới phát hiện rằng họ không chạy xuống núi theo dòng nước, mà thay vào đó là chạy đến bờ vực, phía dưới là thác nước.
Tiêu Lộng đang bị thương còn dắt theo cậu, chắc chắn không đánh lại họ.
Nhưng Triển Nhung từng nói, Tiêu Lộng không biết bơi.
Chung Yến Sanh bàng hoàng, chưa kịp nói gì đã bị Tiêu Lộng bịt miệng, giọng trầm thấp vang lên bên tai: “Điều Điều, chúng ta phải nhảy.”
Chung Yến Sanh theo phản xạ ôm chặt cổ hắn.
Giây tiếp theo, người cậu nhẹ bổng. Tiêu Lộng không do dự, ôm cậu nhảy xuống nước.
–
Tiêu Lộng: Ta giết người sẽ dọa em ấy.
Điều Điều: Tìm hung khí khắp nơi.
Chạy trốn cũng phải mang theo vợ = = +
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT