Trong phủ Định Vương đều là ám vệ và cận vệ do Tiêu Lộng mang về, hiệu suất làm việc cực kỳ cao.
Không phải đợi lâu, chiếc gối sứ trong phòng đã được thay bằng gối mềm, chăn mền cũng được thay bằng tơ tằm nhẹ hơn, rèm giường cũng được đổi sang lụa, thậm chí sàn nhà trong phòng cũng được trải một tấm thảm len dày.
Chung Yến Sanh dần hồi phục, cảm thấy toàn thân đẫm mồ hôi làm cậu không thoải mái lắm. Khi các cận vệ đang lắp ráp lại giường, cậu đi tắm một lát, rồi quay về ngồi trên giường, kiểm tra chăn và gối tơ tằm mềm mại.
Tiêu Lộng khoanh tay tựa vào cột giường, nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân sau khi tắm xong, khuôn mặt ửng hồng, mái tóc đen xõa xuống. Đến lúc này, vẻ lạnh lùng trên mặt hắn mới dịu lại, khôi phục vẻ lười biếng và tùy ý: “Hài lòng chưa?”
Chung Yến Sanh không hài lòng lắm, cậu bóp thử cái gối nửa mềm nửa cứng, nghĩ đến là do Triển Nhung phải lục lọi khắp kho mới tìm được, miễn cưỡng chấp nhận: “Cũng được.”
Mặc dù hơi khó nuôi, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu như vậy thật sự khiến người khác tình nguyện.
Dâng hiến những thứ tốt nhất trời đời đến trước mặt cậu.
Trong đầu Tiêu Lộng thoáng qua suy nghĩ này thì khựng lại một chút, cúi đầu nhìn Chung Yến Sanh: “Chuẩn bị đi ngủ?”
Chung Yến Sanh gật gật đầu, ôm lấy chiếc chăn nhỏ nhìn Tiêu Lộng bằng ánh mắt “Sao ngài vẫn chưa đi?” đầy nghi ngờ.
Tiêu Lộng im lặng một lúc, đôi lông mày hơi nhíu lại: “Chiều nay ngủ lâu như vậy, vừa mới nãy còn chợp mắt thêm một lúc, bây giờ có ngủ được không?”
Chung Yến Sanh bĩu môi.
Nói như thể cậu ham ngủ lắm vậy, chẳng phải Định Vương Điện hạ còn ham ngủ hơn sao? Ở biệt viện Trường Liễu, mỗi ngày đều bắt cậu đọc sách ru ngủ suốt cả buổi chiều.
Tiêu Lộng nhìn cậu mở to mắt nhìn mình không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên: “Có phải quên nói với ngươi đây là phòng của bổn vương không? Ngươi ngủ rồi thì bổn vương ngủ ở đâu?”
Vậy mà khi Triển Nhung dẫn người đến tháo giường, Tiêu Lộng lại im lặng không nói gì, thậm chí còn ung dung ngồi uống trà?
Chung Yến Sanh sửng sốt, tiếc nuối định rời giường: “Vậy Điện hạ ngủ đi, ta đổi phòng khác…”
Cậu chưa kịp xuống giường, đầu đã bị một bàn tay to đè lên.
Tiêu Lộng xoa mái tóc mềm mại của Chung Yến Sanh, hai ngón tay hơi dùng lực đẩy cậu về giường: “Ngươi cứ ngủ đi, bổn vương còn có việc.”
Chung Yến Sanh ngồi lại trên giường, mơ màng hồi tưởng bóng lưng Tiêu Lộng rời đi. Hồi sau cậu mới nhận ra, sau khi Định Vương Điện hạ về Kinh phải hợp tác với Nội các xử lý sự vụ cho Bệ hạ, chắc hẳn rất bận rộn.
Nhưng từ khi cậu bị nôn mửa đến giờ, Tiêu Lộng luôn ở bên cạnh cậu.
Tắm rửa tốn hơi nhiều sức, Chung Yến Sanh còn yếu, chần chừ một lúc thì nghiêng người nằm xuống. Nằm trên chiếc giường lớn lạ lẫm này, nắm chặt một góc chăn.
Ngày đó khi đi câu cá, Hoài An Hầu nói với cậu, nếu sau này có làm gì thì đều là bất đắc dĩ.
Chắc là chỉ việc để Tiêu Lộng mang cậu đi.
Đây là phòng của Tiêu Lộng, giường của Tiêu Lộng, trên giường thấm đẫm mùi hương quen thuộc lạnh như băng và đắng chát.
Cơn buồn ngủ dần ập đến, Chung Yến Sanh cảm thấy toàn thân được bao bọc trong mùi hương đó, mơ màng nghĩ… Định Vương Điện hạ phát hiện ra thân phận của cậu rồi mà cũng không xé xác cậu ra ăn thịt, có lẽ thật sự là người tốt.
Nếu không chắc Hoài An Hầu và Hầu phu nhân cũng không yên tâm để cậu ở phủ Định Vương đâu?
Không biết bản thân bị đánh giá là người tốt, Tiêu Lộng vừa bước ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, giọng điệu lạnh nhạt: “Cử người canh chừng Điều Điều, có gì xảy ra lập tức báo cáo.”
Triển Nhung chưa từng thấy Tiêu Lộng cẩn thận với ai như vậy bao giờ, người ta cần gì cho nấy, còn để người ta ngủ trong phòng của mình, nhớ lại câu nói lạnh lùng “Sao có thể” kia của Vương gia trong thư phòng, cố gắng nhịn cười: “Vâng.”
Tiêu Lộng lạnh lùng lườm một cái.
Triển Nhung lập tức kìm nén nụ cười, giữ khuôn mặt lạnh lùng.
Tiêu Lộng không biểu cảm: “Nhịn cái gì, bổn vương có cắt miệng ngươi đâu.”
Triển Nhung lùi lại ba bước, để tránh bị cắt miệng thật.
Về đến thư phòng, Tiêu Lộng ngồi xuống bàn, trên bàn đã chất đống một loạt báo cáo về Chung Yến Sanh.
Triển Nhung cúi đầu, khi thấy Tiêu Lộng lật từng báo cáo thì nói một cách ngắn gọn: “Thuộc hạ đã tìm kiếm các tin tức về Chung tiểu công tử ở Kinh thành và Cô Tô, loại bỏ những phần lặp lại và không chính xác, còn lại đều ở đây.”
Tiêu Lộng mở báo cáo đầu tiên, là phần ở Kinh thành.
“Khi còn nhỏ, Chung tiểu công tử ốm yếu bệnh tật, ác mộng triền miên, nằm liệt trên giường bệnh suốt bảy năm, chỉ ra ngoài một lần. Lần đó gặp được Hoàng tử Bùi Hoằng đang bị nuôi dưỡng ngoài cung, cứu sống ngài ấy một mạng.
“Sau đó, Hoài An Hầu đắc tội một số quyền quý khi xử án, bị nói xấu trước mặt lão Hoàng đế, nửa năm sau Hoài An Hầu bị giáng chức ra khỏi Kinh thành, điều đến Cô Tô.”
Tiêu Lộng dừng lại rất lâu trên mấy chữ “ốm yếu bệnh tật”, trong đầu hiện lên khuôn mặt trắng bệch của Chung Yến Sanh buổi tối.
Khó trách khi hắn hồi Kinh, chưa từng nghe qua và cũng chưa từng gặp mặt tiểu công tử phủ Hoài An Hầu.
Chung Yến Sanh theo Hoài An Hầu rời Kinh năm bảy tuổi… Lúc đó hắn mười bốn tuổi, đang âm thầm tập hợp tàn quân của lão Định Vương, cũng chính năm đó, chứng đau đầu dữ dội bộc phát không báo trước.
Lần đầu tiên phát bệnh là ở trước mặt Tiêu Văn Lan.
Khi đó Tiêu Lộng chưa có kỹ năng chịu đau, không thể giữ bình tĩnh, khiến Tiêu Văn Lan hoảng sợ tưởng Tiêu Lộng sắp chết, ôm chặt chân hắn khóc thét, líu ríu cầu xin đường ca đừng chết, khóc như thể người bị bệnh không phải Tiêu Lộng mà là Tiêu Văn Lan vậy.
Giống như lần Tiêu Lộng chín tuổi, mới về Kinh.
Lúc đó Tiêu Văn Lan mới năm tuổi, ôm chặt chân Tiêu Lộng đang chết lặng, khóc hỏi hắn tìm cha… Nhưng ngay cả cha mẹ mình Tiêu Lộng cũng không tìm thấy, làm sao tìm cha cho Tiêu Văn Lan?
Rút ra khỏi những ký ức xa xưa, Tiêu Lộng giữ khuôn mặt bình thản, lật tiếp báo cáo từ Cô Tô.
Triển Nhung rất biết nhìn tình hình, tạm ngưng một lát, thấy Tiêu Lộng lại đọc tiếp mới tiếp tục báo cáo: “Sau khi Chung tiểu công tử theo Hoài An Hầu đến Cô Tô thì sức khỏe dần cải thiện, Hoài An Hầu bèn mời Chu Như Lâm vào phủ dạy học cho Chung tiểu công tử.”
Ngón tay Tiêu Lộng gõ nhẹ lên mặt bàn: “Chu Như Lâm? Là người mà ta biết sao?”
“Đúng vậy.” Triển Nhung đáp: “Chính là lão tiên sinh Chu Như Lâm đó, trước khi về hưu đã từng giảng dạy ở Văn Hoa Đường và Vũ Anh Đường.”
Văn Hoa Đường là nơi các đại nho giảng dạy cho Thái tử, còn Vũ Anh Đường là nơi các Vương tử học hành. Năm chín tuổi Tiêu Lộng về Kinh, được Hoàng đế đưa vào cung đã từng nghe giảng ở Vũ Anh Đường, Chu Như Lâm chính là một trong những thầy giáo khi đó, nhưng không lâu sau đó đã cáo lão hồi hương.
Một vị đại nho từng giảng dạy cho các Hoàng tử, tất nhiên sẽ được các thế gia quý tộc coi trọng, mời ông đến giảng dạy.
Điều duy nhất kỳ lạ có lẽ là Hoài An hầu dường như không mấy nhiệt tình với việc Chung Yến Sanh thi đỗ công danh, mấy năm nay Chung Yến Sanh thậm chí còn chưa từng tham gia viện thí.
Nhưng Tiêu Lộng suy nghĩ một chút, nếu đổi lại là hắn nuôi một đứa trẻ yếu đuối bệnh tật như vậy, cũng không nỡ để nó khổ sở học hành, chỉ cần nó bình an sống lâu là đủ rồi.
Chim nhỏ chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngồi đó cười một cái cũng đã đủ an ủi lòng người.
…Không đúng, sao lại nghĩ lung tung thế này.
Là Chung Yến Sanh yêu đơn phương hắn, chứ không phải hắn yêu đơn phương Chung Yến Sanh.
Tiêu Lộng bày ra vẻ lạnh lùng, loại bỏ những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, cúi đầu tiếp tục xem báo cáo.
Ngày thường hắn xem báo cáo chỉ chọn điểm chính, liếc qua một cái là xong, hôm nay lại có hứng thú đọc hết từng tờ trên bàn.
Tờ cuối cùng là về sự việc sau khi Hầu phu nhân sinh con, bị tàn dư của Thái tử bắt cóc.
Do thời gian đã lâu, không ai biết được chi tiết cụ thể, phần lớn là suy đoán của hạ nhân, được tùy tiện đặt ở cuối cùng bản báo cáo. Chỉ nói rằng Chung Yến Sanh có lẽ là con của một người phụ nữ nông thôn ở gần đó, người phụ nữ đã bị tàn dư của Thái tử giết chết. Khi Cẩm Y Vệ đến cứu viện, do quá hỗn loạn nên tàn dư của Thái tử đã bỏ trốn, Hầu phu nhân kinh hãi đến mức ôm nhầm đứa trẻ ——
Tiêu Lộng đọc mà nhướng mày.
Với dung mạo và tính cách kiêu kỳ của đứa trẻ trên giường hắn, làm sao có thể là con của một phụ nữ nông thôn bình thường?
Sao hắn có thể tin được những điều đó?
Triển Nhung thấy mặt Vương gia lúc thì âm u, lúc thì tươi sáng, khóe miệng hơi co rút.
Tiêu Lộng đột nhiên đặt báo cáo xuống: “Phái người tiếp tục điều tra rõ ràng chuyện trước và sau khi Hầu phu nhân ôm nhầm con.”
Bất kể là thể chất hay dung mạo, hay tác dụng mùi hương của Chung Yến Sanh, đều cho thấy thân phận của cậu không hề đơn giản, chỉ có điều có lẽ đứa nhỏ đó cũng lơ mơ không biết gì cả.
Chỉ không biết Hoài An Hầu có biết không.
Tiêu Lộng nheo mắt: “Điều tra cả gốc gác của Hoài An Hầu cho bổn vương.”
Về việc mùi hương của Chung Yến Sanh có thể giảm nhẹ bệnh đau đầu của Tiêu Lộng, ngoài Lâu Thanh Đường ra không có người thứ hai biết, vì vậy khi nghe lệnh này, Triển Nhung hơi ngây ra một chút: “Vâng.”
Thấy Tiêu Lộng không có chỉ thị gì khác, sau khi Triển Nhung truyền lệnh, mới đề cập đến chính sự: “Chủ tử, những người trên con tàu chúng ta cướp được ở Hồ Quảng mấy ngày trước đều đã mang đến đây, đang ở phòng tra khảo.”
Lúc này Tiêu Lộng mới đặt báo cáo xuống, đứng dậy tùy ý nói:“Đưa bổn vương đi xem chúng cứng miệng cỡ nào, khiến đám vô dụng các ngươi đến giờ vẫn chưa cạy ra được.”
Triển Nhung không dám lên tiếng, đi theo sau Tiêu Lộng đến nhà lao của Vương phủ, hơi do dự nói: “Chủ tử, tại sao đến giờ ngài vẫn chưa trình việc Đức Vương vận chuyển muối lậu lên Hoàng đế? Đã qua mấy ngày, sợ là Đức Vương đã chuẩn bị đối phó xong rồi.”
Tiêu Lộng cười lạnh: “Ngươi nghĩ lão già đó không biết hành động nhỏ này của Bùi Vĩnh sao? Chỉ là nhắm mắt làm ngơ thôi, chỉ có tên Bùi Vĩnh tưởng rằng mình giấu giếm giỏi lắm. Việc này dù có trình lên cũng vô ích, nhiều nhất là Bùi Vĩnh bị phạt cấm túc một thời gian, có gì thú vị chứ.”
Triển Nhung “à” một tiếng: “Vậy ngài định…”
“Nếu trình lên thì cả thuyền muối lậu đó phải mang về nộp kho.” Tiêu Lộng xắn tay áo, tỏ vẻ lưu manh nhàn nhã: “Chẳng thà coi như giúp chúng ta, quân phí đang eo hẹp mà.”
Triển Nhung: “…”
Hôm đó tại tiệc đấu hoa, Tiêu Lộng nói cho Đức Vương biết chuyện cướp được thuyền muối lậu làm gã sợ hãi không thôi, hễ nhìn thấy Tiêu Lộng là căng thẳng. Đến giờ gã vẫn tránh mặt Tiêu Lộng, sợ đến mức ăn không ngon ngủ không yên, mấy ngày trước đi săn cũng là để giải tỏa nỗi buồn bực, kết quả gặp mưa lớn, bị ướt như chuột lột.
Đức Vương lo lắng sợ hãi suốt thời gian dài nhưng không thấy Tiêu Lộng có động thái gì, có lẽ cũng dần hiểu ra Tiêu Lộng đã ngầm chiếm luôn hàng của mình.
Nhưng gã không thể nói gì, người của gã đang ở trong tay Tiêu Lộng, dù lão Hoàng đế có phát hiện ra cũng không trách tội Tiêu Lộng, nếu không sẽ liên lụy đến Đức Vương.
Cả một thuyền muối lậu…
Triển Nhung chân thành cảm thấy, nửa năm tới có lẽ Đức Vương chỉ mơ thấy thuyền muối lậu đó.
Chung Yến Sanh hơi lạ giường, nhưng không ngờ đêm nay được mùi hương quen thuộc bao phủ lại ngủ rất say.
Sáng hôm sau, cậu bị liếm tỉnh.
Chung Yến Sanh ngủ không ngay ngắn lắm, chăn bị lật ngược, hai chân đều thò ra ngoài.
Thứ đó đang liếm chân trần của cậu, cảm giác thô ráp ấm áp liếm kỹ lòng bàn chân, vừa nhột vừa đau. Chung Yến Sanh tỉnh dậy từ trong giấc mơ, rụt chân vào chăn, lần đầu tiên tỉnh táo nhanh như vậy, hoảng hốt: “Cái gì vậy…”
Nhìn xuống thì chạm phải đôi mắt thú màu xám xanh quen thuộc.
Đạp Tuyết không biết chui từ đâu ra, thấy Chung Yến Sanh mở mắt thì hưng phấn lao tới.
Trên giường chỉ có chút không gian, Chung Yến Sanh không kịp chạy, ngơ ngác bị con mèo lớn vồ lên giường.
Lần này trên người cậu cuối cùng cũng không có mùi phấn thơm nồng nặc, chỉ còn lại hương lan thanh khiết thơm phức của chính mình. Đạp Tuyết hít lấy hít để, cái đầu đầy lông rúc tới, hơi thở nóng bỏng của thú phả lên cổ, định liếm mặt Chung Yến Sanh.
Mặt Chung Yến Sanh đỏ bừng, cố gắng đẩy đầu của nó ra, hơi đầu hàng: “Ngươi, ngươi đừng có liếm ta! Ngươi vừa mới liếm chân ta mà!”
Định Vương Điện hạ có thể quản được thú cưng thích liếm người khác lung tung của mình không vậy!
Sức Chung Yến Sanh không lớn, giống như đang đùa giỡn với nó vậy. Còn Đạp Tuyết thì làm như không hiểu tiếng người, nó ngoe nguẩy cái đuôi to, thấp giọng rên rỉ, liên tục cọ vào người Chung Yến Sanh.
Những ám vệ bên ngoài nghe thấy tiếng động thì đồng loạt ló đầu, trố mắt nhìn nhau.
Đạp Tuyết không phải là thích khách, cũng không làm hại Chung tiểu công tử, vậy họ có nên can thiệp không?
Áo trong của Chung Yến Sanh bị cọ đến xộc xệch, nửa bên xương quai xanh cũng lộ ra, cuối cùng nhảy xuống giường, vội vàng kéo lại y phục chạy ra ngoài.
Đạp Tuyết dễ dàng theo sau, giống như đang chơi đùa với Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh sợ bị đuổi kịp thì lại bị liếm nữa, hốt hoảng chạy dọc theo hành lang, bỗng đâm đầu vào một lồng ngực cứng rắn, đau đến mức “Á” lên một tiếng.
Một bàn tay vòng ra sau lưng cậu, ngay lập tức giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu: “Chạy cái gì?”
Chung Yến Sanh bị đụng đau mũi, nước mắt sinh lý tràn ra. Cậu xoa xoa mũi, dùng giọng mũi nghe rất chi là uất ức: “Đạp Tuyết.”
Tiêu Lộng bảo vệ cậu, ngẩng đầu thì thấy Đạp Tuyết đang ngoe nguẩy cái đuôi chạy đến, lập tức đoán được chuyện gì xảy ra.
Đạp Tuyết chơi trò đuổi bắt với Chung Yến Sanh, đợi cậu chạy một đoạn mới đuổi theo. Vừa thấy Tiêu Lộng thì chiếc đuôi đang vung vẫy lập tức cứng ngắc, từ từ lùi lại vài bước, nằm phục xuống.
Nó nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Lộng như đang muốn hầm nó.
Tiêu Lộng lườm Đạp Tuyết một cái đe dọa, thấy nó ngoan ngoãn mới cúi đầu xuống nhìn. Lúc này hắn mới phát hiện, Chung Yến Sanh do cuống cuồng chạy ra ngoài mà ngay cả giày cũng không mang, hai chân trắng muốt trần trụi giẫm trên đất. Hắn nhíu mày, cúi người muốn bế cậu lên.
Chung Yến Sanh cảm nhận được động tác của hắn, vội vàng từ chối: “Đa tạ Điện hạ, không cần bế, ta tự đi được.”
“Không cho bế?” Tiêu Lộng nhìn cậu.
Chung Yến Sanh kiên quyết gật đầu.
Lúc nào cũng để Định Vương Điện hạ bế cậu thì sao được chứ?
Giây tiếp theo, thế giới trước mắt cậu đảo lộn, cơ thể nhẹ bẫng.
Chung Yến Sanh mơ màng nhìn mặt đất, ngơ ngác một hồi mới nhận ra Tiêu Lộng đã bế cậu lên, lập tức muốn vùng vẫy.
Vừa mới cựa quậy được một chút, mông bị đánh một cái không nhẹ không nặng.
Tiêu Lộng nhẹ nhàng bế cậu: “Đừng nghịch.”
Từ nhỏ đến lớn Chung Yến Sanh rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ bị đánh mông. Cậu đờ đẫn vài giây, vừa xấu hổ vừa uất ức, mặt nóng ran, sợ Tiêu Lộng lại đánh cậu mới đàng hoàng không dám lộn xộn.
Trở lại phòng, Tiêu Lộng đặt Chung Yến Sanh lên giường. Hắn hơi quỳ xuống, nắm cổ chân cậu nâng lên, như đang quan sát một món đồ quý giá, cẩn thận xem xét lòng bàn chân cậu.
Chỉ dính chút bụi bẩn, không giẫm phải vật gì khiến bị thương.
Da của Chung Yến Sanh trắng, chân cũng rất trắng, bởi vì bình thường lười biếng không thích đi lại nên da mềm mại vô cùng.
Mỏng manh như một bông hoa.
Cổ chân mảnh mai có thể dùng một tay nắm trọn, đặc biệt thỏa mãn sự khống chế của người khác. Tiêu Lộng vừa lấy khăn lau lòng bàn chân cậu vừa nghĩ, Vương Công quý tộc còn không mong manh dễ vỡ như cậu, sao có thể là con của nông dân bình thường được.
Chung Yến Sanh không ngờ Tiêu Lộng lại muốn lau chân cho cậu.
Nhưng Định Vương Điện hạ không biết hầu hạ người khác, càng chưa từng hầu hạ người như cậu, dù lực tay có nhẹ đi chăng nữa thì cũng khiến Chung Yến Sanh hơi run lên, bàn chân trắng nõn hiện lên sắc hồng.
Tiêu Lộng ngừng lại một chút, nhìn chằm chằm chân cậu rồi dừng động tác, thờ ơ xoa nhẹ vài cái.
Bàn tay to thô ráp với những vết chai vòng lấy cổ chân cậu, như trở về đêm đó trên chiếc thuyền lắc lư không ngừng.
Chung Yến Sanh bị ánh mắt nóng bỏng đặt trên chân làm cho ngồi không yên, lưng tê dại, ngón chân không tự chủ mà hơi co rút, căng thẳng gọi: “Định vương Điện hạ…”
Nghe thấy giọng nói căng thẳng của cậu, Tiêu Lộng đang nửa quỳ dưới đất ngước mắt lên, đôi mắt màu xanh đậm như loài thú không buông tha con mồi của mình.
Sao cảm giác Định Vương Điện hạ lại giống Đạp Tuyết thế nhỉ?
Chung Yến Sanh càng căng thẳng hơn, hàng mi dài run rẩy không ngừng, như con sẻ nhỏ trong bức tranh Chim đậu trên cành mai mùa đông, chực chờ rơi xuống.
Rất đáng thương, mà cũng đáng yêu.
Tiêu Lộng liếm răng nanh, trong mắt hiện lên ý cười khó nhận ra: “Sợ ta?”
Chung Yến Sanh liếc hắn một cái thật nhanh, do dự một chút, thành thật gật đầu.
Sợ mà còn dám đến biệt viện Trường Liễu tìm hắn.
Chim sẻ nhỏ si tình làm sao.
Chung Yến Sanh lo lắng đợi một lát, cổ chân mới được thả ra.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình rất kỳ lạ.
Định Vương Điện hạ đâu phải Đạp Tuyết đâu, sao có thể cắn liếm cậu… đúng là suy nghĩ nhiều rồi.
Đến lúc này, cậu mới chú ý đến Tiêu Lộng dường như cả đêm không ngủ, dưới mắt hiện rõ quầng thâm, mặc bộ áo choàng xanh ngọc bích của đêm qua, trên người thoang thoảng mùi máu tanh.
Chung Yến Sanh ngẩn ra, mái tóc đen chậm rãi nhích lại gần. Khoang mũi toàn là mùi máu tanh từ đai lưng Tiêu Lộng, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng: “Điện hạ, ngài bị thương ạ?”
Nếu không phải đôi mắt cậu quá mức trong sáng, Tiêu Lộng đã nghĩ cậu cố ý rồi.
Chắc là do trong lúc thẩm vấn không cẩn thận vấy ít máu lên người.
Tiêu Lộng im lặng một chút, nâng cằm Chung Yến Sanh lên, để cậu đừng như con chó nhỏ ngửi qua ngửi lại ở nơi nguy hiểm nữa, bình tĩnh nói: “Ừm, tối qua bị thích khách tập kích.”
Mắt của Chung Yến Sanh tròn xoe: “Hả?”
Thẩm vấn cả đêm, cuối cùng cũng moi được không ít thông tin từ miệng bọn chúng, còn lấy được hai tuyến đường vận chuyển muối lậu mới của Đức vương, không chừng còn có thể cướp thêm một chuyến, đem về làm quân phí.
Thu hoạch khá lớn, Tiêu Lộng đang có tâm trạng tốt, trêu cậu: “Xử lý cả đêm nên rất mệt, dùng chút điểm tâm rồi vào thư phòng đọc sách cho bổn vương nhé?”
Mùi máu tanh nồng như vậy, Chung Yến Sanh không dám nghĩ Tiêu Lộng bị thương nặng thế nào, thấy hắn đáng thương nên không nghĩ nhiều bèn gật đầu đồng ý: “Được.”
Tối qua Chung Yến Sanh nôn đến như vậy, cận vệ phụ trách nấu ăn thức suốt đêm học cách làm món Cô Tô, bữa sáng thanh đạm tinh tế, rất hợp khẩu vị Chung Yến Sanh.
Lúc Chung Yến Sanh đang ăn thì Tiêu Lộng đi tắm rửa một chút, ra cửa liếc Triển Nhung đang bày ra vẻ vô tội: “Cũng không nhắc bổn vương dính máu.”
Triển Nhung: “…”
Chung Yến Sanh không ngờ còn có ngày mình phải quay lại nghề cũ.
Thậm chí cái ghế nhỏ ở biệt viện Trường Liễu của cậu cũng được đem về Vương phủ, đặt ở ngay bên cạnh giường La Hán trong thư phòng Tiêu Lộng. Đạp Tuyết đã bị dạy dỗ đang nằm bên cạnh, tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn, vừa thấy Chung Yến Sanh thì cái đuôi lớn lại không nhịn được đung đưa.
Chung Yến Sanh bị liếm tỉnh nên hơi bực mình, không thèm để ý đến Đạp Tuyết đang vẫy đuôi, ôm lấy cuốn sách Tiêu Lộng đưa qua không khỏi ngẩn người.
Trước đây, sau khi trở về phủ Hầu gia từ núi Nhạn Nam, cậu bị bệnh mất mấy ngày, không phải dậy sớm đọc sách nên nhờ Vân Thành mua cho cậu hai cuốn tiểu thuyết lén đọc.
Cuốn sách Tiêu Lộng đưa cho cậu là quyển sau của cuốn tiểu thuyết mà cậu từng đọc.
Cuốn tiểu thuyết này xuất xứ từ miền Nam, gần đây rất phổ biến trong Kinh thành. Miền Nam vốn ưa chuộng đồng tính, cuốn tiểu thuyết này cũng viết về câu chuyện giữa đàn ông và đàn ông.
Đó là một câu chuyện về một công tử thế gia yêu kiều và một Vương gia mặt lạnh. Trong truyện, tiểu công tử kia yêu thầm Vương gia, nhưng Vương gia lại không biết thương hoa tiếc ngọc, lần nào cũng khiến công tử buồn bã, lén rơi lệ, thậm chí còn nôn ra máu.
Nghe mà đau răng.
Chung Yến Sanh không hiểu sao lại có người còn phiền phức và mềm yếu hơn cả cậu.
Nếu không phải vì tiểu thuyết trong thư phòng đều bị Hoài An Hầu thu mất, Vân Thành phải lén đi mua về thì cậu cũng chẳng buồn đọc tiếp.
Liên tưởng đến thư phòng của Tiêu Lộng ở biệt viện còn sưu tầm cả sách về tình cảm giữa đàn ông với nhau, Chung Yến Sanh nuốt một ngụm nước bọt, lén nhìn Tiêu Lộng vừa rửa sạch mùi máu.
Khuôn mặt tuấn mỹ đó còn đẹp hơn miêu tả trong tiểu thuyết nhiều.
Tiêu Lộng ngẩng đầu nhìn cậu: “Làm gì vậy?”
Chung Yến Sanh cảm thấy mình phát hiện ra một bí mật lớn.
Định Vương Điện hạ không chỉ thích người già, mà còn thích đàn ông.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nhìn về phía Tiêu Lộng từng đặt tranh, quả nhiên nhìn thấy ba bức tranh của mình vẫn treo ở đó.
Tiêu Lộng chú ý đến ánh mắt cậu, khóe miệng nhếch lên: “Bổn vương nhờ em đưa thư cho Xuân Tùng tiên sinh, đã đưa chưa?”
Chung Yến Sanh: “…Đã đưa rồi.”
Tiêu Lộng: “Xuân Tùng tiên sinh có thích món quà của bổn vương không?”
Chung Yến Sanh không ngờ hắn viết thư như vậy mà còn dám không biết xấu hổ hỏi có thích không, im lặng một lúc, đành phải nói: “Ta không hỏi, chắc là thích đó.”
Quả nhiên là thích đồ của bổn vương tặng.
Chỉ là xấu hổ thôi.
Tiêu Lộng hài lòng gật đầu: “Đọc đi.”
Cuốn tiểu thuyết này là do Triển Nhung mua, Tiêu Lộng đã tranh thủ đọc xong cuốn đầu, thấy khá thú vị nhưng chưa có thời gian đọc cuốn sau, bèn để Chung Yến Sanh đọc cho hắn nghe.
Chung Yến Sanh mở sách ra, vừa đọc một đoạn đã thấy ê răng. Mở đầu là Vương gia bị thương, công tử rưng rưng nước mắt, ôm eo Vương gia khóc thút thít.
Đường đường là Định Vương Điện hạ mà lại thích thứ này sao!
Chung Yến Sanh khó mà đọc thành lời, không nhịn được bèn nói chuyện linh tinh với Tiêu Lộng, giọng mềm mại hỏi: “Điện hạ, khi nào thì ta có thể về nhà?”
Tiêu Lộng mở mắt nhìn cậu: “Tại sao muốn về?”
Chung Yến Sanh mím môi.
“Hoài An Hầu đã xin phong cho Chung Tư Độ làm Thế tử, Chung Tư Độ đã bái đại nho nổi tiếng Kinh thành làm thầy, mọi người đều kỳ vọng vào biểu hiện của y trong kỳ thi Hương.” Tiêu Lộng nhạt nhẽo nói: “Em về làm gì? Phủ Hầu gia không còn chỗ cho em.”
Lời của Tiêu Lộng không dễ nghe nhưng là sự thật.
Chung Yến Sanh vẫn buồn buồn trong lòng, cậu đã chuẩn bị tinh thần rời khỏi phủ Hầu gia, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
“Sinh nhật ta sắp đến rồi.” Chung Yến Sanh buồn rầu: “Mỗi năm mẹ đều nấu cho ta một bát mì trường thọ.”
Tiêu Lộng đưa tay xoa đầu cậu một lúc: “Chỉ là một bát mì thôi mà, bổn vương có thể để cho em thiếu sao?”
Chung Yến Sanh bị xoa thì kêu lên, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhíu lại, không vui lắm.
Tiêu Lộng nhìn cậu một lúc, xoa rối tóc cậu mới rút tay lại, nhàn nhạt nói: “Được rồi, đến ngày sinh nhật em thì cho em về, có được không?”
Chung Yến Sanh không ngờ hắn lại dễ nói chuyện như vậy, đôi mắt vừa ảm đạm bỗng chốc sáng lên: “Ừm!”