Chiếc bút lông Hồ Châu tặng cho Chung Tư Độ thật sự rất hiệu quả, mấy ngày liền sau đó, Chung Tư Độ đều tới gần giờ Tỵ(*) mới đến.

(*) Khoảng 9-11h sáng.

Chung Yến Sanh có thể ngủ đủ giấc, tình trạng cáu kỉnh cũng biến mất. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Thành, cậu lại trở thành thiếu gia ngoan ngoãn và yên tĩnh.

Chung Yến Sanh cũng không quên trả lại tiền cho Cảnh Vương Điện hạ, cậu để Vân Thành chạy đến phủ Cảnh Vương một chuyến. Khi Vân Thành trở về, hắn mang theo hai hộp bánh đậu cao tinh xảo, nói: “Thiếu gia, Cảnh Vương Điện hạ nói hai ngày nữa sẽ đi núi Nhạn Nam săn, hôm đó sẽ đến phủ Hầu gia đón ngài.”

Chung Yến Sanh mở hộp bánh đậu cao, lấy một cái ra nếm thử. Bếp của phủ Cảnh Vương làm rất hợp khẩu vị cậu, dù kén chọn như Chung Yến Sanh cũng không thể bắt bẻ gì. Cậu đáp lại mấy tiếng rồi cúi đầu tiếp tục ăn bánh đậu cao.

Chung Tư Độ nghe hai người nói chuyện, nhìn Chung Yến Sanh mặt mày hồng hào, ngón tay y hơi cuộn lại, giọng ôn hòa: “Lại muốn đi chơi?”

Chung Yến Sanh dần quen với thái độ của Chung Tư Độ, tuy không hiểu sao y đột nhiên không lạnh lùng nữa, nhưng điều đó chứng tỏ mối quan hệ của họ đã tốt hơn. Cậu nuốt miếng bánh đậu cao xuống, gật đầu: “Cảnh Vương Điện hạ đang không vui lắm, em đi cùng ngài ấy để giải khuây.”

Tiện thể trốn học một hôm.

Dường như Chung Tư Độ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đáp: “Cẩn thận an toàn.”

Đến ngày hẹn, Cảnh Vương đến phủ Hầu gia đón Chung Yến Sanh từ rất sớm.

Chung Yến Sanh không ngờ lại phải dậy sớm như vậy. Cậu rửa mặt, thay đồ cưỡi ngựa. Lúc ôm nón bước lên xe ngựa, mắt còn chưa mở hẳn. Thấy vậy, Bùi Hoằng cười: “Là lỗi của ta đến sớm quá, cứ ngủ trên xe ngựa đi, đến nơi ta sẽ gọi dậy.”

Chung Yến Sanh cảm thấy ngoài việc đến quá sớm ra thì Bùi Hoằng là người rất tốt.

Vân Thành không thể ngồi trên xe ngựa của thân vương, hắn nhón chân ngoài xe: “Làm phiền Điện hạ chăm sóc thiếu gia nhà ta.”

Bùi Hoằng hiền hòa gật đầu một cái, Vân Thành mới yên tâm lên xe ngựa phía sau.

Xe ngựa của Cảnh Vương Điện hạ rất rộng rãi, Chung Yến Sanh nằm xuống nhắm mắt, không lâu sau đã thở đều.

Bùi Hoằng dường như nhích lại gần, quan sát cậu một lúc, lấy tay cào nhẹ mặt cậu, lẩm bẩm: “Ngủ như mèo con vậy.”

Khi Chung Yến Sanh đang mơ màng sắp ngủ, cảm thấy xe ngựa chưa khởi hành, Bùi Hoằng như đang nói chuyện với ai đó, có lẽ vì sợ làm cậu thức giấc nên giọng rất nhỏ.

Giọng của người nói chuyện với Bùi Hoằng nghe hơi quen, nhưng cậu buồn ngủ quá nên không nghe rõ.

Cuối cùng chỉ lờ mờ nghe thấy một câu “đảm bảo”, rồi xung quanh lại yên tĩnh.

Xe ngựa lăn bánh.

Cùng với sự lắc lư của xe ngựa, Chung Yến Sanh chìm sâu vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy thì xe ngựa đã dừng được một lúc.

Chung Yến Sanh ngồi dậy, Bùi Hoằng không ở trong xe. Cậu dụi mắt, nghe thấy bên ngoài hơi ồn ào, bèn vén rèm xe ngựa thò đầu ra nhìn: “Cảnh Vương Điện hạ?”

Vừa chui ra, cậu đã bị một đám đông nhìn chằm chằm.

Chung Yến Sanh: “…”

Đám đông: “…”

Cả hai bên đều sững sờ.

Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, không ngờ từ trong xe ngựa của Cảnh Vương Điện hạ lại ló ra một cái đầu nhỏ, sự chú ý của mọi người lập tức tập trung vào nó. 

Thiếu niên chui ra từ xe ngựa rõ ràng còn chưa tỉnh hẳn, mắt mơ màng, tóc đen da trắng, môi mỏng đỏ tươi, như cành liễu tháng Ba, đẹp đến lạ thường.

Chung Yến Sanh chậm rãi nhìn mọi người xung quanh, mơ màng nghĩ, chẳng phải chỉ có cậu và Cảnh Vương Điện hạ ra ngoài săn bắn thôi à?

Sao lại có nhiều người thế này?

Bên ngoài xe ngựa của Cảnh Vương, ngoài một số sai vặt và hộ vệ, phải có ít nhất hơn chục quý công tử mặc trang phục sang trọng.

Trong số đó có vài người rất quen mắt, đã gặp khi Tiêu Văn Lan dẫn cậu đi xem “hàng tốt” ở biệt viện Trường Liễu.

Nghĩ đến đây, Chung Yến Sanh đảo mắt một cái, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Văn Lan đang nhìn về phía cậu trong đám đông.

Đồ chó!

Thù cũ trào dâng, Chung Yến Sanh lập tức nhảy xuống xe ngựa, hùng hổ đi đến trước mặt Tiêu Văn Lan. Tiêu Văn Lan do dự một chút, không trốn tránh mà để Chung Yến Sanh giận dữ đấm một cú vào bụng.

Tiêu Văn Lan kêu lên một tiếng, cúi người xin tha: “Ta sai rồi, ta sai rồi. Chung tiểu công tử đừng giận nữa nhé?”

Chung Yến Sanh cau mày rút tay lại, miễn cưỡng hả giận.

Lực tay của cậu không mạnh, Tiêu Văn Lan giả bộ kêu đau, giải thích: “Lần trước thật sự không phải ta cố ý bỏ ngươi lại mà không quan tâm gì đâu. Hôm đó ngươi vừa vào cửa, ta vừa định vào theo thì cửa lớn đột nhiên đóng lại! Ta chờ bên ngoài một lúc lâu, thấy ngươi mãi không ra mới đi…”

Chung Yến Sanh nghi ngờ: “Có thật không?”

Tiêu Văn Lan gật đầu lia lịa: “Chắc chắn! Anh ta không làm khó ngươi chứ?”

Chung Yến Sanh: “…”

Chung Yến Sanh không biết nói sao.

Định Vương Điện hạ thật sự không làm khó cậu, thái độ cũng không hung dữ.

Nhưng cảm giác lại tệ hơn nhiều so với khi ở biệt viện Trường Liễu.

Nhớ lại mùi hương lạnh lẽo thoảng qua mũi ngày hôm đó, tai cậu lại nóng lên, nhanh chóng dừng mớ suy nghĩ đó lại.

Những người xung quanh nghe Tiêu Văn Lan gọi cậu như vậy thì nhìn Chung Yến Sanh với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Chung tiểu công tử?

Đây là thiếu gia giả phủ Hoài An Hầu được đồn thổi khắp Kinh thành gần đây sao?

Tin đồn ở Kinh thành rất nhiều, nhưng hầu hết đều là ca ngợi thiếu gia thật chê bai thiếu gia giả, miêu tả Chung Yến Sanh xấu xí, vô học, tính cách u ám.

Lúc Chung Yến Sanh ra ngoài thường đội nón mang rèm, không nhìn rõ mặt, đúng là hơi phù hợp với hình tượng “tính cách u ám”, nên mọi người đã có sẵn định kiến về cậu.

Nhưng hoàn toàn không ngờ, vị thiếu gia giả này lại đẹp như hoa xuân trăng sáng, thật là…

Cậu chỉ mới mười tám tuổi, nhìn qua còn mang chút non nớt, vài năm nữa không biết sẽ trông thế nào.

Người ta luôn có hảo cảm tự nhiên với người đẹp, những người xung quanh dần dần tiến lại gần, cười chào hỏi: “Chung tiểu công tử? Còn nhớ ta không, lần trước đã gặp ở biệt viện Trường Liễu.”

“Không ngờ tiểu công tử cũng đến, lát nữa có muốn cưỡi ngựa cùng ta không? Ta sẽ bắt thỏ cho ngươi.”

“Đi đi, đừng chen lấn tiểu công tử.”

Chung Yến Sanh chỉ lo tìm Tiêu Văn Lan tính xổ, quên mất xung quanh còn có nhiều người như vậy, thấy họ tụ lại thì cậu hơi sợ mà né tránh.

Ngay lúc đó, những người vây xung quanh bị đẩy ra, một chiếc mũ được đội lên đầu Chung Yến Sanh, Bùi Hoằng không kiên nhẫn nói: “Đi hết đi, tụ lại đây làm gì. Tiểu Sanh, nón của ngươi.”

Nừa câu sau thì dịu dàng hơn.

Chung Yến Sanh giữ lấy nón, ừm một tiếng.

Vân Thành cũng chen ra từ trong đám đông, đứng bên cạnh Chung Yến Sanh đầy cảnh giác.

Mọi người thấy Bùi Hoằng chắn Chung Yến Sanh phía sau thì không hài lòng: “Cảnh Vương Điện hạ, cho chúng ta nhìn Chung tiểu công tử một chút đi, cũng không có mất miếng thịt nào mà.”

“Điện hạ thật là quá đáng, giữ khư khư Chung tiểu công tử trong xe ngựa mà cũng không báo cho chúng ta.”

“Ha ha, các ngươi đã xong chưa, coi chừng dọa người ta.”

“Chung tiểu công tử cưỡi ngựa với ta nhé? Ta sẽ bắt thỏ cho ngươi!”

Cái tên này thật kiên nhẫn, Chung Yến Sanh không nhịn được đáp lại: “Ta không cần thỏ.”

Tên kia được đáp lại thì càng hưng phấn: “Vậy ta bắt chim sẻ tặng ngươi nhé?”

Chung Yến Sanh rụt mình lại: “Không cần.”

Cậu thích những thứ lông xù có đuôi lớn như Đạp Tuyết.

Nếu Đạp Tuyết không nhảy lên liếm cậu thì càng tốt.

Bùi Hoằng không chịu nổi nữa, đá người kia một cú: “Im miệng đi.”

Người kia đành im miệng đầy tiếc nuối.

Núi Nhạn Nam hay còn gọi là núi Tiểu Nam, cách kinh thành cũng không xa lắm, là nơi nhiều công tử quý tộc trong Kinh thường đến săn bắn. Hôm nay, Bùi Hoằng gọi rất nhiều người đến, một tốp xe ngựa dừng lại bên ngoài rừng núi, các sai vặt dắt ngựa đợi bên cạnh. Khi Chung Yến Sanh vừa tỉnh thì mọi người đang phân phát dụng cụ săn bắn.

Tiêu Văn Lan nhích lại gần, mặt dày nói: “Vậy Chung tiểu công tử có muốn đi cùng ta không?”

Chung Yến Sanh liếc hắn đầy vẻ nghi ngờ.

Mặc dù đang đội nón che lại không nhìn thấy mặt, nhưng Tiêu Văn Lan vẫn nhận thấy sự không tin tưởng của Chung Yến Sanh.

Tiêu Văn Lan lập tức vỗ ngực: “Ngươi không tin ta à? Tuy trông ta không có tài cán gì, nhưng ta là người của Tiêu gia! Người Tiêu gia không ai là không giỏi cưỡi ngựa bắn cung hết.”

Chung Yến Sanh càng không tin hơn.

Ngoài lúc tinh thần đôi khi quỷ quyệt bất thường, Tiêu Văn Lan chẳng có điểm nào giống Tiêu Lộng cả.

Ngay cả ngoại hình cũng không giống nốt.

Chung Yến Sanh thầm nghĩ, Định Vương Điện hạ có nửa dòng máu dị tộc, khuôn mặt hơi mang nét ngoại quốc, đẹp hơn bất kỳ quý tộc nào trong Kinh thành mà cậu từng thấy.

Chỉ có điều là hơi biến thái, thích người già.

Bùi Hoằng dạy dỗ xong đám người đang náo động kia thì quay lại vỗ đầu Tiêu Văn Lan: “Dĩ nhiên là Tiểu Sanh cưỡi ngựa cùng ta rồi.”

Chung Yến Sanh im lặng một lúc: “Ta không thể tự cưỡi ngựa à?”

Vừa dứt lời, xung quanh bỗng dưng im lặng, ngay cả Bùi Hoằng cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Sanh, ngươi biết cưỡi ngựa?”

Chung Yến Sanh buồn bực: “Sao ta lại không biết?”

Mặc dù hồi nhỏ cậu ít ra ngoài vì bệnh tật, nhưng sau khi đến Cô Tô, Hoài An Hầu đã mời người thầy tốt nhất đến dạy cậu. Sáu kỹ năng quân tử: Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số. Dù không tinh thông nhưng cậu đều biết hết.

Tiêu Văn Lan gãi đầu, cười khan: “Vậy Chung tiểu công tử cứ tự cưỡi ngựa đi, Cảnh Vương Điện hạ, chúng ta lên đường nhỉ?”

“Ừ.” Bùi Hoằng đưa một ống thăm ra: “Tiểu Sanh rút một lá thăm đi, chỉ còn ngươi chưa rút thôi. Chúng ta chia thành ba nhóm, đến chiều tối thì so xem nhóm nào săn được nhiều hơn.”

Chung Yến Sanh nghe lời rút một lá thăm.

Những người khác lập tức ngóng cổ lên nhìn, muốn xem cậu rút được nhóm nào.

Chung Yến Sanh lật xem: “Nhóm Ất.”

Một nửa số người lập tức than thở tiếc nuối, vài người khác reo lên vui mừng: “Tốt quá!”

Tiêu Văn Lan vỗ tay theo: “Tuyệt vời! Cùng nhóm với ta và Cảnh Vương Điện hạ, chờ chúng ta dẫn ngươi đoạt giải nhất nhé!”

Chung Yến Sanh liếc Tiêu Văn Lan, cảm thấy người này từ đầu đến chân đều không đáng tin, nhưng vẫn thiện ý gật đầu, đáp: “Ừ ừ.”

Vân Thành không biết cưỡi ngựa bắn cung nên không thể theo vào núi. Hắn đặt đống đồ mang theo xuống, vừa đeo bảo vệ gối và tay cho Chung Yến Sanh vừa lải nhải: “Thiếu gia, ngài nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị thương.”

Đến từng tuổi này Chung Yến Sanh mới được ra ngoài săn bắn với mọi người lần đầu, còn bị ảnh hưởng bởi tinh thần hăng hái của người khác, nói không phấn khích là giả: “Biết rồi.”

Mọi người chuẩn bị xong xuôi, Bùi Hoằng ra lệnh một tiếng, Chung Yến Sanh nhẹ nhàng trèo lên con ngựa nhỏ mà Bùi Hoằng cho người dắt đến, theo sau hắn cưỡi ngựa vào rừng.

Cùng lúc đó, Tiêu Lộng vừa trở về từ triều đình nghe xong báo cáo của ám vệ: “Săn bắn?”

Ám vệ cúi đầu: “Vâng, sáng nay Chung tiểu Thế tử và Nhị thiếu gia đã theo Cảnh Vương ra khỏi thành, giờ đã vào núi Nhạn Nam.”

Ánh mắt Tiêu Lộng hơi tối đi, nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.

Hành quân đánh trận quan trọng nhất là thiên thời địa lợi nhân hòa, thời tiết là một yếu tố lớn để chiến thắng. Tiêu Lộng có thể trăm trận trăm thắng đều nhờ vào khả năng nhìn thiên tượng dự đoán thời tiết của mình.

Lúc này tuy trời nắng chang chang, nhưng tối qua nhìn thiên tượng, e là chiều tối nay sẽ có mưa to.

Không khí trong rừng vô cùng trong lành.

Chung Yến Sanh nắm dây cương, đi trên đường núi, tâm trạng dần tốt lên.

Phía trước, Tiêu Văn Lan đang nói chuyện với Bùi Hoằng: “Nghe nói hôm nay thiên kim của Thái thường Tự khanh sẽ dẫn bạn đến núi Yến Nam chơi. Hôm trước nghe ngài nói muốn ra ngoài săn bắn, ta còn tưởng ngài định đến núi Yến Nam ngắm nàng, kết quả theo đến đây mới biết là núi Nhạn Nam. Cảnh Vương Điện hạ, ngài có đi nhầm nơi không đó?”

Bên ngoài Kinh thành có một núi Nhạn Nam và một núi Yến Nam, núi Nhạn Nam còn được gọi là núi Tiểu Nam là vì để dễ phân biệt hai nơi.

Cả hai nơi đều thích hợp săn bắn, ngay cả người đã quen với Kinh thành cũng có lúc nhầm lẫn.

Bùi Hoằng nắm chặt dây cương, nghe vậy thì tặc lưỡi: “Hôm nay Đức Vương cũng đến núi Yến Nam săn bắn. Ta đến đó không phải tự chuốc khó chịu vào thân sao? Đừng nhắc đến những chuyện không vui này.”

Đức Vương gia thế ưu việt, lại được Hoàng thượng sủng ái nên luôn coi thường Bùi Hoằng. Cả hai gặp nhau chắc chắn không thiếu những lời chanh chua cay nghiệt, nói chuyện cực kỳ khó nghe.

Tiêu Văn Lan hiểu ra, tặc lưỡi: “Được rồi.”

Chung Yến Sanh nghe họ nói chuyện, đoán rằng chuyện Bệ hạ tứ hôn cho Cảnh Vương và thiên kim Thái thường Tự khanh chắc đã lan truyền khắp nơi rồi.

Dù Bùi Hoằng không muốn thành thân cũng không thoát khỏi hôn sự này.

Nghĩ đến đây, Bùi Hoằng hiển nhiên càng phiền lòng hơn, hắn quay đầu nhìn Chung Yến Sanh đang ngoan ngoãn theo sau: “Tiểu Sanh, vài ngày nữa ta định tổ chức tiệc riêng, mời các người đến phủ ta đến uống rượu, khi đó ngươi cũng đưa Chung thiếu gia kia đến đi.”

Chung Yến Sanh ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”

Tổ chức tiệc riêng mời cậu đến thì không sao, sao lại còn muốn gọi cả Chung Tư Độ?

Bùi Hoằng hừ một tiếng: “Biểu hiện của y tại tiệc đấu hoa ta đã nghe phong thanh rồi, gọi y đến dạy dỗ một phen.”

Chung Yến Sanh vừa cảm động vừa bất đắc dĩ: “Cảm ơn Điện hạ, mối quan hệ giữa ta và Chung thiếu gia đã dịu đi nhiều rồi, không cần vậy đâu.”

Bùi Hoằng không nghe cậu: “Đến lúc đó ta gửi thiệp mời cho y, y cũng không dám không đến.”

Nói xong thì vung roi ngựa, tự mình thúc ngựa chạy về phía trước.

Tiêu Văn Lan và Chung Yến Sanh trố mắt nhìn nhau: “Xem ra tâm trạng Cảnh Vương Điện hạ thật sự không tốt, nhưng cũng có thể hiểu được.”

Chung Yến Sanh nhìn hắn đầy vẻ lạ lẫm: “Ngươi thì hiểu được cái gì?”

“Bị ép hôn đương nhiên là không vui vẻ gì rồi.” Tiêu Văn Lan giảm tốc độ, cưỡi ngựa song song với Chung Yến Sanh, nhỏ giọng: “Cảnh Vương Điện hạ thì còn tốt, ít nhất biết đối tượng chỉ hôn có đẹp không, còn anh ta thì khác.”

Chung Yến Sanh dựng tai hóng chuyện: “Định Vương Điện hạ cũng bị tứ hôn rồi?”

Sao chưa từng nghe qua?

Nếu là Định Vương Điện hạ gặp phải chuyện này thì chắc chắn sẽ không buồn phiền như Cảnh Vương Điện hạ, mà tám phần sẽ vào cung yêu cầu Hoàng thượng thu hồi lại.

“Không phải.”

Tiêu Văn Lan thấy cậu hứng thú, nghĩ nói chút chuyện riêng tư có thể kéo lại lòng tin và thiện cảm của Chung Yến Sanh, không suy nghĩ nhiều bèn bán đứng anh hắn: “Anh ta từng có đối tượng chỉ hôn ở trong bụng mẹ.”

Chung Yến Sanh hơi tròn mắt: “Chỉ hôn ở trong bụng mẹ?”

“Cụ thể thì ta không rõ.” Tiêu Văn Lan nhỏ giọng: “Khi đó anh ta mới bảy tuổi, cãi vã một trận lớn với bác cả, còn bị đánh mấy trận.”

“Người đó là ai?”

Chung Yến Sanh nghe vô cùng nghiêm túc, tay nắm chặt dây cương, không hiểu sao lại căng thẳng đến nỗi nín thở.

“Không biết là ai, nghe nói không sinh ra được.” Tiêu Văn Lan gãi đầu, nửa sau cố tình để lộ vẻ mặt âm u: “Nhưng với tính cách của anh ta, bây giờ cũng không còn bác cả đè đầu nữa, ta nghĩ dù đứa trẻ đó có sinh ra và lớn lên, anh ta cũng không nhận hôn sự đó. Anh ta rất phản cảm với vụ này, nói không chừng còn ném người ta ra khỏi Kinh thành luôn, mắt không thấy tâm không phiền.”

Chung Yến Sanh nhìn vẻ mặt của hắn thì giật thót trong lòng, suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý: “Nếu là Định Vương Điện hạ… có vẻ thật sự sẽ như vậy.”

Những người khác thấy Tiêu Văn Lan nói chuyện với Chung Yến Sanh lâu như vậy thì bất mãn, bèn tăng tốc đuổi theo: “Tiêu Nhị thiếu gia, ngươi nói gì với Chung tiểu công tử vậy, cho chúng ta nghe với.”

“Chung tiểu công tử có mệt không? Có muốn cưỡi ngựa chung với ta không, ta bắt sóc cho ngươi?”

Chung Yến Sanh: “… Không cần, cảm ơn.”

Sao mà cái tên này cứ bám riết thế.

Mọi người cười nói một lúc, càng lúc càng tiến sâu vào rừng. Lúc đuổi kịp Bùi Hoằng ở phía trước, hắn đã săn được vài con mồi lớn nhỏ, đang nghỉ ngơi chờ họ bên bờ suối.

Cưỡi ngựa quá lâu khiến đùi Chung Yến Sanh không thoải mái, người khác cũng nói: “Nghỉ một lát đi, nhóm khác chắc hẳn không săn được nhiều như chúng ta đâu.”

“Đói chết rồi, lương khô đâu?”

Trong rừng cũng hơi oi bức, đội nón che mặt vừa che tầm nhìn vừa khó chịu. Dù sao ở đây cũng không có Định Vương Điện hạ, Chung Yến Sanh xuống ngựa, tháo nón che mặt ra treo lên ngựa, nhận lương khô từ người khác. Đột nhiên cậu cảm thấy một làn gió ẩm ướt mát lạnh lướt qua má, xua tan đi một chút oi bức.

Cậu sững sờ, ngẩng đầu nhìn trời qua tán lá.

Không biết từ khi nào, bầu trời đã bắt đầu thay đổi, không còn trong xanh như lúc vào rừng nữa.

Chung Yến Sanh nhạy cảm nhận ra có gì đó không ổn: “Bầu trời hơi đổi màu rồi, có phải sắp mưa không?”

Tiêu Văn Lan ghé lại, lớn tiếng: “Không đâu, Kinh thành khô hạn lâu lắm rồi, gần mười ngày nay chưa mưa.”

Bùi Hoằng liếc Tiêu Văn Lan.

Năm đó vì Kinh thành đại hạn nhiều ngày mà Bùi Hoằng bị coi là không may mắn, mới bị đưa ra khỏi cung.

Tiêu Văn Lan còn chưa nhận ra được mình vừa nói cái gì, Chung Yến Sanh vội nhét lương khô vào miệng hắn: “Ăn đi.”

Tiêu Văn Lan bị nghẹn đến ú ớ.

Chung Yến Sanh ở Cô Tô nhiều năm, mùa hè Cô Tô nhiều mưa, cậu rất nhạy cảm với thời tiết này, ngồi xổm bên suối quan sát kỹ một hồi mới quay đầu nói: “Cảnh Vương Điện hạ, ta thấy thật sự sắp mưa rồi, chúng ta phải rời khỏi đây.”

Bùi Hoằng vừa định đùa cậu mấy câu, trên mặt đột nhiên thấy lạnh. Hắn đưa tay chạm vào, là nước mưa.

Người khác cũng nhận ra: “Ôi trời, mưa thật rồi?”

“Lúc xuất phát trời còn đang đẹp, sao đột nhiên lại mưa…”

Dù nói như vậy nhưng mọi người cũng không quá lo lắng, dù sao sai vặt hộ vệ đi sau đều mang theo áo mưa làm từ lụa và giấy tằm, không sợ chút mưa này.

Chung Yến Sanh đứng dậy, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc: “Sắp có mưa lớn, chúng ta mau rời khỏi rừng thôi.”

Nếu đổ mưa lớn thì ở trong rừng sẽ rất nguy hiểm, cậu mắc mưa ướt rất dễ bị cảm lạnh.

Thấy Chung Yến Sanh nghiêm túc như vậy, Bùi Hoằng ngưng đùa, nhìn trời: “Người đâu, đi tìm những người khác, bảo họ ra khỏi rừng, chúng ta cũng đi.”

Mọi người thấy Bùi Hoằng thật sự nghe lời Chung Yến Sanh thì buồn bực khó hiểu. Bỗng nghe trên trời vang lên vài tiếng sấm rền kinh hoàng, mới vừa nãy chỉ là mưa lâm râm giờ đã biến thành những hạt mưa to đổ xuống như thác.

Mấy con ngựa đang ăn cỏ quanh đó bị giật mình, hí lên vài tiếng, vùng khỏi dây cương của sai vặt rồi chạy tán loạn.

Mọi người bị tiếng sấm kinh hoàng và sự thay đổi đột ngột của thời tiết làm cho hoảng sợ: “Sao tự nhiên lại mưa to thế này?”

“Ngựa chạy mất rồi! Mau đuổi theo!”

Trong cảnh hỗn loạn, Bùi Hoằng nâng cao giọng: “Đi thôi, lập tức xuống núi.”

Mưa to ào ạt, ngựa bị hoảng sợ chạy mất, mọi người chỉ có thể đi bộ trên con đường núi lầy lội để xuống núi.

Kết quả là đi được nửa đường thì không thể đi tiếp nữa.

Con suối nhỏ mà họ vừa cưỡi ngựa vượt qua, trong một lúc đã to gấp mấy lần, nước đục ngầu và chảy xiết ào ào xuống núi.

Tiêu Văn Lan ngây ngẩn cả người: “Nếu có ngựa thì có thể lội qua, giờ ngựa chạy mất rồi… Chúng ta đi dọc theo dòng suối xuống dưới nhé?”

Chung Yến Sanh đã ướt sũng cả người, mái tóc đen dính vào làn da trắng tuyết, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy: “Không được, phải lên núi.”

Cậu nhớ trong sách du ký ở biệt viện Trường Liễu từng đề cập rằng, khi gặp mưa lớn trong núi không nên đi xuống mà phải lên cao, nếu không gặp lũ quét thì không chạy thoát được.

Bùi Hoằng cũng đồng ý: “Lên núi đi.”

Lúc này mọi người đều nhận ra tình hình không ổn, bầu không khí thoải mái trước đó biến mất, tất cả nhìn nhau rồi bắt đầu đi lên núi: “Chúng ta sẽ không bị mắc kẹt trong núi chứ?”

“… Không sao đâu, gia đình biết chúng ta ra ngoài, thấy mưa lớn chắc chắn sẽ cử người đến cứu.”

“Nhưng núi Nhạn Nam lớn như vậy, biết bao giờ mới tìm được chúng ta…”

“Tìm một cái hang trú mưa đã, ta sắp không thở nổi vì bị mưa ướt rồi.”

May mắn là sau khi thở hổn hển leo lên một đoạn, họ tìm được một nơi trú mưa đủ để chứa hơn mười người.

Mưa ướt nên bị lạnh, áo mưa và lương khô cũng bị ngựa mang đi mất. Mọi người co cụm lại như chim cút cố gắng giữ ấm, chờ mưa tạnh hoặc người từ Kinh thành đến cứu viện.

Chung Yến Sanh chen chúc một hồi, không thấy ấm lên mà ngược lại càng lạnh hơn, ý thức dần mơ màng.

Tiêu Văn Lan ở ngay bên cạnh cậu, cảm thấy người cậu nóng ran, quay đầu nhìn thì kinh hãi: “Chung tiểu công tử? Mặt ngươi đỏ quá, có phải bị cảm lạnh rồi không?”

Chung Yến Sanh ừm một tiếng, ôm chặt mình co ro, bắt đầu thấy hối hận.

Không phải Cảnh Vương Điện hạ không đáng tin cậy như Tiêu Văn Lan.

Nhưng mà Cảnh Vương Điện hạ xui quá đi.

Vẻ mặt Bùi Hoằng hơi thay đổi, lập tức cởi áo choàng phủ lên người Chung Yến Sanh.

Những người khác cũng vội vàng chuẩn bị cởi áo: “Chung tiểu công tử bị cảm lạnh? Ta cũng có áo, dùng của ta đi.”

Cũng có vài người lẩm bẩm: “Tất cả là tại cái miệng ăn mắm ăn muối của tên đó, nếu không thì đã không mưa lớn như vậy, các ngươi còn ân cần với cái tên giả mạo đó làm gì?”

Bùi Hoằng vung tay đẩy những người đó ra, vẻ mặt sầm xuống: “Đi tìm xem còn đường nào để đi không.”

Hộ vệ bên cạnh hắn đáp một tiếng, lập tức rời đi.

Mưa lớn khiến họ không nhìn rõ phía trước, cơn mưa kéo dài không có dấu hiệu ngừng, Chung Yến Sanh đã bắt đầu sốt cao, không thể chờ lâu hơn được nữa.

Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt pha chút đỏ bệnh của Chung Yến Sanh, Bùi Hoằng nhíu mày, lúc này mới thấy hơi hối hận.

Đúng lúc đó, hộ vệ trở về: “Điện hạ!”

Mọi người vui mừng: “Sao rồi, tìm được đường xuống núi rồi à?”

Vẻ mặt hộ vệ không rõ là vui hay sợ: “Không, có một đội kỵ binh đang đội mưa tới.”

Cứu viện từ Kinh thành đến nhanh thế sao?

Mọi người càng mừng rỡ: “Là của nhà nào?”

Hộ vệ do dự: “Là… Định Vương Điện hạ.”

Chung Yến Sanh mơ màng nghe thấy tên Định Vương Điện hạ thì hoảng hốt đến mức dùng hết chút sức lực còn sót lại, không thèm suy nghĩ, lấy khăn trong tay áo che mặt.

Nghe thấy cái tên hoàn toàn ngoài dự đoán, xung quanh im lặng như tờ.

Trời đã tối hẳn, chớp lóe trên bầu trời vang lên tiếng nổ kinh hoàng. Một đội kỵ binh mặc đồ đen cưỡi ngựa lao qua màn mưa, rồi bỗng dưng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Người dẫn đầu đội cưỡi ngựa, áo choàng ướt đẫm nhưng không hề tỏ ra lúng túng, ngược lại còn làm lộ rõ vẻ anh tuấn, lạnh lùng. Hắn đột ngột ghìm cương ngựa, nhìn nhóm người đang trú mưa một lượt, nhảy xuống ngựa rồi sải bước.

Bùi Hoằng bày ra nét mặt khó coi: “Định Vương Điện hạ.”

Hoàn toàn không ngờ Tiêu Lộng sẽ đích thân lên núi cứu mình, Tiêu Văn Lan rưng rưng nước mắt, suýt bật khóc vì cảm động: “Ca!”

Nhưng anh hắn hoàn toàn phớt lờ hắn, tiện tay vứt áo choàng phủ trên người Chung Yến Sanh xuống, cởi áo choàng của mình bọc lấy cậu. Ngay sau đó, giữa vô vàn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Lộng cúi xuống bế Chung Yến Sanh lên.



Tác giả: 

Tiêu Văn Lan: …Đặt niềm tin sai chỗ QAQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play