Vân Thành đợi một lúc lâu, chắc chắn là Chung Yến Sanh không nói thêm gì nữa mới gãi đầu: “Thiếu gia, ngài vẫn chưa cho ta biết người mà ngài muốn tìm tên gì, trông như thế nào, sống ở đâu, thân phận ra sao?”
Chung Yến Sanh bị hỏi đến cứng họng.
Cậu không biết gì cả.
Mọi thứ trong mơ đều mơ hồ. Sau khi tỉnh dậy, cậu chỉ nhớ được đại khái diễn biến, nhưng về thông tin của vị thiếu gia thật kia thì hoàn toàn không biết gì.
Chẳng lẽ lại bắt Vân Thành mò kim đáy bể sao.
Chung Yến Sanh mím chặt môi, suy nghĩ kỹ càng, khó khăn lắm mới nhớ ra được một chút manh mối, cậu khàn giọng nói: “Người đó, hiện đang ở một biệt viện ngoại ô Kinh thành, đang bị bệnh, thân phận có hơi đặc biệt, không tiện gặp người khác.”
Vân Thành nhìn Chung Yến Sanh: “…”
Chung Yến Sanh chân thành nhìn Vân Thành: “…”
Chung Yến Sanh bắt gặp ánh mắt của Vân Thành mà chột dạ một hồi, chậm rãi bổ sung: “Vị trí cụ thể, chắc là cha mẹ ta có biết.”
Vân Thành rất buồn bực: “Thế tại sao ngài không hỏi trực tiếp Hầu gia và phu nhân?”
Chung Yến Sanh vừa mở miệng thì cổ họng đột nhiên ngứa ngáy. Cậu giơ tay che miệng, ho khan kịch liệt, khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên chút màu đỏ của người bệnh, đôi môi ngược lại tái nhợt khiến người nhìn cảm thấy xót xa.
Vân Thành sợ hết hồn, vội vàng đưa trà nóng cho Chung Yến Sanh, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cậu thông khí.
Vốn dĩ là giả vờ ho, nhưng sau đó ho thật thì khó chịu muốn chết. Chung Yến Sanh ho đến mức hoa cả mắt, khó khăn lắm mới lấy lại được hơi thở. Cậu bưng trà uống làm dịu cổ họng, giọng nói khàn khàn, cố gắng nói ra một câu đứt quãng: “Không thể hỏi, trước mặt họ ngươi không được hỏi cái gì hết.”
Nhìn thấy cậu như vậy, Vân Thành nào dám thắc mắc nữa, hoảng hốt đảm bảo: “Vâng, vâng, thiếu gia yên tâm, ta sẽ không hé miệng một chữ nào hết!”
Chung Yến Sanh cảm thấy hài lòng hơn một chút. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối, bèn uống hết chén trà cuối cùng rồi đuổi người: “Được rồi, về nghỉ đi, ta ổn rồi, không cần canh chừng nữa.”
Vân Thành không rời đi ngay, hắn quan sát một lúc, chắc chắn Chung Yến Sanh thực sự không sao mới cầm cuốn sách lên: “Vậy thiếu gia có muốn đốt quyển sách này nữa không?”
“Không đốt nữa.” Chung Yến Sanh quyết định rộng lượng một chút, tha cho cuốn sách vô nghĩa đó: “Ta muốn ở một mình một lúc, ngươi ra ngoài nằm nghỉ đi.”
Sau khi Vân Thành ngoan ngoãn vòng qua bình phong rời đi, Chung Yến Sanh bắt đầu suy nghĩ kỹ càng về kế hoạch của mình.
Mọi thứ tạm thời còn có thể cứu vãn, nếu không thể ra tay từ chỗ cha mẹ, thì bắt đầu từ vị thiếu gia thật đó.
Cậu dự định sẽ tạo một mối quan hệ thật tốt với y, làm dịu không khí giữa cậu ta và phủ Hầu gia, thay đổi thái độ của cha mẹ.
Suy nghĩ một hồi, không biết từ lúc nào đầu cậu đã gật gù, cuộn mình trong chăn thiếp đi.
Có lẽ vì đã nghĩ ra cách cứu vãn vận mệnh của phủ Hầu gia mà lần này cậu không còn bị ác mộng đeo bám nữa, hiếm khi có một giấc ngủ an lành.
Sáng hôm sau, giờ Thìn một khắc(*).
(*) Từ 5h đến 7h20p sáng.
Vân Thành lén lút đi vòng qua bình phong, tiến đến bên giường thì không nhìn thấy đầu của tiểu Thế tử đâu. Hắn quay một vòng nhấc góc chăn lên, mới trông thấy thiếu niên đang co mình bên trong.
Khuôn mặt ngủ đến đỏ ửng, hơi thở đều đặn.
Vân Thành an tâm nở nụ cười, lại rón rén rời đi. Hắn trao đổi ánh mắt với thị nữ đứng canh ngoài cửa, giọng nói rất nhỏ: “Còn đang ngủ, vào trong canh chừng đi.”
Nói xong, hắn đến nhà bếp xem thuốc đã sắc xong chưa.
Nhà bếp cách nơi này không xa lắm, Chung Yến Sanh rất kén ăn, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn. Hầu phu nhân cưng chiều tiểu Thế tử, nên đặc biệt làm một nhà bếp nhỏ trong viện của cậu, chỉ cần đi vài bước là đến.
Trong bếp đang bận rộn, khói lửa mịt mù, một bên nấu cháo bong bóng cá, một bên đun thuốc. Thấy Vân Thành đến, bà thím đứng canh bên nồi thuốc vội hỏi: “Vân Thành, tiểu Thế tử thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Tiểu Thế tử rất đáng yêu, nên đi đâu ai cũng phải hỏi thăm vài câu. Vân Thành cầm bánh nướng ăn hai miếng, đang rung đùi đắc ý định khoe khoang thì bên ngoài có người gọi: “Vân Thành! Qua đây, phu nhân tìm ngươi hỏi chuyện.”
Là đại thị nữ bên cạnh Hầu phu nhân.
Vân Thành vội vàng bỏ cái bánh hấp vừa cắn một miếng xuống, theo thị nữ đến viện chính gặp Hầu phu nhân.
Mới sáng sớm, Hầu phu nhân đã trang điểm đầy đủ. Bà đang ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn về hướng nào đó, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân mới sực tỉnh, bà quay đầu lại, mang theo vẻ mặt buồn bã cùng đôi mắt hơi đỏ.
Hai ngày nay phu nhân lúc nào cũng mang vẻ mặt này… chắc là lo lắng cho thiếu gia.
Vân Thành suy đoán, giấu đi những điều mà Chung Yến Sanh căn dặn, cung kính báo cáo tình trạng của cậu.
Nghe nói tình trạng của Chung Yến Sanh đã tốt hơn nhiều, sắc mặt Hầu phu nhân mới dịu đi đôi chút, gật đầu: “Trở về đi, tận tâm chăm sóc Điều Nhi, nhất định không được sơ suất.”
Vân Thành kính cẩn tuân lệnh.
Lúc rời đi, Vân Thành nghe thấy Hầu phu nhân đứng dậy trò chuyện với thị nữ vài câu, rằng lần này tiểu Thế tử tỉnh lại là nhờ Phật tổ phù hộ, đợi tiểu Thế tử khỏi hẳn sẽ đi chùa trả lễ. Hắn nghe vậy trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần ngưỡng mộ.
Tình mẫu tử thật đẹp.
Lúc đi qua cây mai mới chớm nở trong sân, một cuộc đối thoại mơ hồ bỗng dưng lọt vào tai Vân Thành.
Tai hắn giật giật, nhạy bén bắt được vài từ mấu chốt.
“…Vẫn đang giả bệnh, không tiện gặp người.”
“…Người đó thân phận đặc biệt, trong kinh…”
Bước chân dừng lại một lát, Vân Thành cẩn thận lắng nghe, là giọng nói của Hầu gia, kết hợp với manh mối mà Chung Yến Sanh nói đêm qua, mắt hắn sáng lên.
Tiểu Thế tử nói, tung tích của người kia chỉ có Hầu gia và Hầu phu nhân biết.
Lại còn đang bệnh, thân phận đặc biệt, không tiện gặp người!
Người mà họ nhắc đến sau bức tường, chẳng phải chính là người mà thiếu gia muốn tìm sao?
Tim Vân Thành đập thình thịch, hắn nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn không có ai mới nhẹ nhàng đến gần bức tường, nín thở áp tai vào, âm thanh lại rõ ràng hơn một chút.
“…Lúc này đang ở biệt viện ngoại thành… nghe nói trong Kinh thành có không ít người đã phái người dò hỏi…”
Vẫn đang ở biệt viện ngoại thành!
Trời ạ, hoàn toàn khớp rồi!
Đêm qua còn cảm thấy thông tin quá mơ hồ, tám phần không tìm được người, không ngờ lại dễ như vậy!
Sợ rằng bị phát hiện nghe lén, Vân Thành nghe được biệt viện nào thì không dám ở lại nữa, lén lút chuồn đi mất.
Vì vậy cũng không nghe được câu nói tiếp theo của Hoài An Hầu.
“—— Vị Định Vương này, rốt cuộc có ý đồ gì?”
Hoài An Hầu chau mày: “Phu nhân, ta rất lo lắng.”
Sắc mặt phu nhân cũng mang theo sự lo âu, trong góc khuất không ai hay biết, im lặng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Định Vương không mang họ Bùi.”
Ở Đại Ung có một vị vương gia duy nhất không mang họ Bùi, quyền thế ngút trời, Định Vương.
Mà thiên hạ hiện nay đang thuộc về họ Bùi.
Mấy vị thân vương tranh đấu ngấm ngầm với nhau thì cũng thôi đi, dù sao cũng đều là huyết mạch hoàng thất.
Còn Định Vương là Vương gia ngoại tộc, nhân lúc Hoàng đế cáo bệnh không lên triều suốt một tháng mà về kinh, nếu có âm mưu gì… thì thiên hạ sẽ đại loạn mất.
Hoài An Hầu thở dài một hơi: “Phu nhân, ta luôn cảm thấy chuyến hồi kinh lần này, đáng lẽ không nên đi.”
Trong lúc Hoài An Hầu lo lắng không yên, Vân Thành đã mang theo tin tức vừa nghe lén được hào hứng trở về viện Xuân Vu.
Chung Yến Sanh uể oải tựa vào đầu giường, quấy quấy nửa bát cháo bong bóng cá còn lại, không có một chút khẩu vị nào. Thị nữ bên cạnh nhẹ nhàng dỗ dành: “Đây là bong bóng cá Đông Hải do Hầu gia đặc biệt sai người tìm về, để bồi bổ cơ thể cho ngài, ngài ăn thêm một miếng nữa có được không?”
Chung Yến Sanh siết chặt tay đang cầm thìa sứ.
Trước kia cậu không cảm thấy gì, nhưng giờ chỉ thấy… không xứng đáng.
Tiểu Thế tử sở hữu một khuôn mặt vô cùng tuấn tú đẹp đẽ. Lúc không nhìn người, đôi mắt đào hoa ấy chan chứa tình cảm, đuôi mắt đen tuyền, lông mi như bướm, đặc biệt khiến người ta trìu mến.
Đối diện với sức tấn công như vậy, ý chí của thị nữ cũng lung lay: “Nếu, nếu thật sự không muốn…”
Đúng vào lúc này, Vân Thành lao vào phòng: “Thiếu gia!”
Nghe ra được sự khác thường trong giọng điệu của Vân Thành, Chung Yến Sanh lập tức chấn động. Cậu xua tan những suy nghĩ lung tung rồi trao đổi ánh mắt với Vân Thành, sau đó húp hết số cháo còn lại rồi lau miệng bằng khăn tay: “Ta đã ăn xong rồi, ngươi lui xuống đi.”
Thị nữ được Hầu phu nhân phái tới trông Chung Yến Sanh ăn uống tỉnh hồn, nàng đỏ mặt, lén ngắm khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Thế tử, rồi im lặng thu dọn chén dĩa ra ngoài.
Người vừa đi, Chung Yến Sanh vội vàng nhảy xuống giường, mái tóc dài xõa tung, đi chân trần cùng ánh mắt sáng ngời: “Vân Thành, ngươi có tin tức gì mới à? Nhanh như vậy?”
Ông trời con bệnh nặng mới khỏi đã dùng chân trần đi tới đi lui trên sàn. Vân Thành nhìn mà nhức nhức cái đầu, buộc cậu ngồi xuống, xoay người đi tìm đôi tất: “Cũng khá tình cờ! Lúc ta đi về từ chính viện thì vô tình nghe được Hầu gia và phu nhân đang nói chuyện. Thiếu gia, ta đã liều lĩnh nghe trộm cho ngài đấy!”
“Khổ cực cho ngươi rồi! Tháng này ta sẽ tăng tiền thưởng cho ngươi!” Chung Yến Sanh kiềm chế lòng hiếu kỳ ngồi trên ghế, ánh mắt dõi theo Vân Thành: “Vậy người đó đang ở đâu? Ngươi có nghe thấy không?”
“Ta nghe Hầu gia nói, nơi đó tên là biệt viện Trường Liễu, cũng nghe được đại khái vị trí.”
Vừa nói, Vân Thành vừa lấy ra đôi vớ mềm mại.
Đôi khi cũng không thể trách Hầu phu nhân quá mức nuông chiều tiểu Thế tử. Da của Chung Yến Sanh rất nhạy cảm, chỉ có thể đeo vớ được dệt từ lụa lưới, chất vải hơi thô một chút sẽ gây nổi mẩn, ngứa ngáy phát đau.
Đối với chuyện này ngay cả Hầu gia cũng không nói gì, ông chỉ nghiêm túc ngoài miệng đôi câu.
Chung Yến Sanh lắc lư bàn chân trắng như tuyết, không khỏi khen ngợi: “Vân Thành, ngươi thật là đáng tin cậy, rất lợi hại!”
Vân Thành gãi đầu, đỏ mặt cười ngốc.
Sau khi biết nơi ở, Chung Yến Sanh không thể ngồi yên, rất muốn lập tức ra khỏi thành tìm người.
Nhưng thời cơ không thích hợp.
Hoài An Hầu và Hầu phu nhân không muốn cậu gặp mặt thiếu gia thật, cậu đành phải bí mật hành động.
Chung Yến Sanh kiên nhẫn, ngoan ngoãn nằm ở trên giường dưỡng bệnh mấy ngày.
Trước đây, khi bị cảm lạnh kiểu gì cũng phải nằm vật vã trên giường mấy tuần. Lần này nghiêm trọng như vậy, không ngờ lại nhanh khỏi, sau năm sáu ngày thì các triệu chứng còn sót lại cũng dần biến mất.
Trong thời gian này, có cả đống thuốc bổ được gửi vào viện của Chung Yến Sanh, chất lên cao bằng đầu người.
Cho đến giây phút đại phu gật đầu, chúc mừng Chung Yến Sanh đã hồi phục, Chung Yến Sanh biết, cơ hội đã đến.
Mỗi khi cậu khỏi bệnh, Hầu phu nhân thường sẽ đi chùa thắp nhang.
Không có gì bất ngờ, sau khi đại phu rời đi, phu nhân bèn kéo tay Chung Yến Sanh, khuôn mặt dịu dàng, cười tươi: “Phật tổ phù hộ, Phật tổ phù hộ. Ngày mai mẹ sẽ đi chùa Kim Phúc, cầu mong cho mọi thứ bình an, gặp dữ hóa lành.”
Trong lòng Chung Yến Sanh mềm mại, lại bỗng dưng sinh ra một nỗi áy náy sâu sắc.
Cậu đã lấy đi cha mẹ của người khác, còn khiến y có nhà mà không thể về.
Trong suốt thời gian này, mọi sự yêu chiều trong phủ Hầu gia đều khiến Chung Yến Sanh như đang ngồi trên đống lửa.
Người đó hận cậu hẳn là chuyện đương nhiên, nhưng cậu hy vọng y sẽ không hận phủ Hầu gia… Những gì cần trả đều phải trả lại, hy vọng sau đó y sẽ ít hận mình hơn một xíu.
Ít nhất cũng không làm những chuyện cực đoan như vậy nữa.
Hầu phu nhân tin Phật nhiều năm và khá thành tâm. Sáng sớm hôm sau, bà đã dẫn theo người hầu đi đến chùa Kim Phúc, theo thói quen thì có lẽ tối nay mới trở về.
Hoài An Hầu làm quan trong triều, vốn đã bận rộn với công việc, về đến Kinh thành thì bận đến mức không thấy bóng dáng. Mấy ngày trước còn tranh thủ thời gian đến thăm Chung Yến Sanh, giờ đây công vụ chất đống nên cũng phải đến nha môn từ rất sớm.
Cả phủ Hoài An Hầu vắng tanh, chỉ còn lại mỗi Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh buổi sáng luôn lười biếng không muốn dậy, hôm nay hiếm khi không nằm nướng trên giường. Từ sáng sớm đã bò dậy đi tới đi lui trong phòng, chắc chắn mọi người đã đi hết mới gọi Vân Thành đến.
Vân Thành đã chuẩn bị từ sớm: “Thiếu gia muốn đi tới biệt viện đó phải không? Để ta đi chuẩn bị xe ngựa nhé?”
Chung Yến Sanh vừa gật đầu rồi lại lắc đầu, nghiêm túc dặn dò: “Không được dùng xe ngựa của phủ, chúng ta phải lén đi, không được để người khác phát hiện.”
Chung Yến Sanh rời kinh từ năm bảy tuổi, vừa mới trở về chưa đầy nửa tháng nhưng trí nhớ cậu rất tốt, vẫn nhớ vài con hẻm nhỏ để trốn ra ngoài. Cậu thay một bộ y phục giản dị, một lớn một nhỏ lén lút từ cổng sau của phủ Hầu gia trốn ra ngoài.
Tiếng người trên phố xa xa vọng lại, Vân Thành vừa cảm thấy kích thích vừa hồi hộp: “Thiếu gia, người ngài muốn tìm là ai vậy?”
Chung Yến Sanh do dự một chút. À đúng rồi, cậu vẫn chưa nghĩ ra nên dùng thân phận nào để xuất hiện trước mặt vị thiếu gia thật kia.
Trong sách có vẻ nói rằng, hình như thiếu gia thật sinh ra trước cậu một chút.
Nếu muốn kéo gần quan hệ, vậy thì gọi một tiếng ca ca cũng được nhỉ?
Đầu óc Vân Thành phẳng như cây thước nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, sợ bị người ta nhận ra còn đặc biệt che mặt bằng khăn, rất nhanh đã thuê được một chiếc xe ngựa, lái xe ra khỏi Kinh thành hướng về phía biệt viện mà Hoài An Hầu đã nhắc đến.
Ngoại ô Kinh thành tháng Ba, liễu xanh hoa đỏ, oanh bay cỏ mọc, cỏ xuân như thác đổ vào tầm mắt, tầng tầng lớp lớp kéo dài đến chân trời.
Chung Yến Sanh vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài, hít sâu một hơi, trong lòng vui vẻ hẳn lên.
Bệnh tật trong phòng mấy ngày, cuối cùng cũng được ra ngoài một chút.
Chỉ là càng đến gần biệt viện, Chung Yến Sanh trong lòng càng nghi hoặc.
Trên đường lại có thêm hai, ba chiếc xe ngựa khá sang trọng, treo cờ hiệu của gia tộc lớn, cậu không nhận ra là của nhà ai, nhưng vừa nhìn đã biết không giàu thì sang, trông cũng khá náo nhiệt.
Hoài An Hầu chắc tạm thời không muốn công khai chuyện trong nhà, trong sách cũng có nói thiếu gia thật đang một mình cô đơn trong biệt viện.
Nhưng sao lại có nhiều người đến biệt viện thế này?
Trực giác cho Chung Yến Sanh biết có gì đó không ổn, không nhịn được hỏi: “Vân Thành, ngươi chắc chắn không nghe nhầm nơi chứ?”
“Chắc chắn không sai!” Vân Thành rất tự tin vào thính lực của mình, khẳng định: “Hầu gia nói chính là chỗ này.”
“Vậy mấy người này đến làm gì?”
Vân Thành liếc nhìn, không quan tâm: “Chắc là đi du xuân thôi.”
“Ồ, cũng đúng.”
Chung Yến Sanh thấy cũng hợp lý, giữ nguyên niềm tin vào Vân Thành, yên ổn thu mình vào xe.
Đúng vậy, Vân Thành rất đáng tin, làm sao mà tìm nhầm chỗ được.
Đi được một lúc nữa, từ xa, một biệt viện bên nước thấp thoáng hiện ra, ở dưới bóng râm của rừng trúc xanh tựa như một tấm ngọc bích mờ ảo. Các xe ngựa khác lần lượt dừng lại, chỉ còn xe ngựa của Chung Yến Sanh đang tiếp tục đi về phía đó.
Thấy vậy, Chung Yến Sanh mới hiểu ra.
Xem ra mấy người này thật sự đến để du xuân.
Vân Thành lái xe ngựa, lắc lư đi qua những xe khác.
Các xe ngựa phía sau lần lượt ló đầu ra ngoài, trố mắt nhìn nhau một lúc, vẻ mặt kỳ diệu nhìn chiếc xe ngựa đang đến gần biệt viện.
Họ còn đang do dự không tiến vào, thật sự có kẻ không sợ chết sao?
Xung quanh dần yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng lộc cộc của xe ngựa, biển hiệu “Biệt viện Trường Liễu” dần dần hiện ra trước mắt họ, bút pháp mạnh mẽ, chữ ý phóng khoáng.
Chung Yến Sanh buông rèm cửa xuống, suy nghĩ một chút. Cậu cảm thấy dẫn người vào thì lại không hay, giống như mình đi gây sự vậy, bèn chui ra khỏi xe ngựa nói: “Ngươi đi chơi đi, lát nữa đến đón ta.”
“Dạ? Không được đâu.” Vân Thành do dự: “Thiếu gia, lỡ như ngài xảy ra chuyện gì, Hầu gia và phu nhân sẽ xé xác ta mất!”
“Không sao, đây là tài sản riêng của cha ta, ở đây có… một vị trưởng bối của Chung gia, rất an toàn.” Chung Yến Sanh thúc giục, “Mau đi đi.”
Vừa rồi trên đường, hắn trông thấy rất nhiều thiếu niên thiếu nữ cùng đi du xuân thả diều, tiếng cười vui không ngớt. Vân Thành tính tình trẻ con, sớm đã thích muốn chết, nghe nói là đất của Hoài An Hầu, bên trong còn có trưởng bối Chung gia nên yên tâm hơn hẳn, hắn hẹn giờ với Chung Yến Sanh xong thì vui mừng chạy đi.
Vân Thành vừa đi, Chung Yến Sanh mới phát hiện xung quanh quá mức yên tĩnh, thậm chí tiếng chim chóc cũng không có, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng trúc là xào xạc không nguôi.
Chiếc cổng lớn đỏ tươi trước mắt như một con quái vật khổng lồ sắp nuốt chửng cậu bất cứ lúc nào. Tim Chung Yến Sanh đập nhanh hơn vài nhịp, nuốt nước miếng một cái, tiến lên gõ cửa.
Hồi lâu sau, bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Không chỉ vậy, ngay cả tiếng xào xạc của rừng trúc cũng dừng lại, xung quanh càng thêm tĩnh lặng.
Chung Yến Sanh bắt đầu hối hận vì để Vân Thành đi nhanh như vậy.
Cậu cắn môi, gõ cửa thêm vài lần nữa, giọng nhỏ xíu, có hơi run rẩy: “Có ai ở nhà không? Làm phiền mở cửa?”
Vẫn không có động tĩnh.
Đúng rồi, thiếu gia thật lẻ loi ở biệt viện, phải chăng biệt viện này không có hạ nhân?
Chung Yến Sanh như bừng tỉnh, bèn rời khỏi cổng đi dọc theo bức tường, một lúc lâu sau mới tìm được chỗ dễ leo lên nhất — bên tường có một cái cây, một nhánh lớn vươn ra từ tán cây rậm rạp, kéo dài đến phía bên trong bức tường.
Nghĩ tới những người trong phủ Hầu gia, Chung Yến Sanh cắn răng lấy hết can đảm, xắn tay áo lên, bắt đầu hì hục leo cây.
Loáng thoáng nghe như có tiếng hít vào từ xung quanh.
Chung Yến Sanh dừng động tác lại, cảm thấy lạnh toát sống lưng.
…Có ma à?
Không không, giữa ban ngày ban mặt, ma gì mà ma, chắc chỉ là tiếng gió thôi.
Chung Yến Sanh khó nhọc nuốt nước miếng một cái, ôm lấy thân cây từ từ trường lên. Phải mất kha khá sức lực mới leo được lên cây, cậu kiễng chân, cẩn thận bước lên nhánh cây vươn vào trong tuờng, cũng coi như là vững vàng.
Những tán lá rậm rạp che khuất tầm nhìn, không nhìn rõ tình hình phía bên trong. Chung Yến Sanh cẩn thận di chuyển vào trong, định khi đến gần tường thì sẽ nhảy vào.
Trời không chiều lòng người.
Vừa đi được vài bước, phía sau vang lên một tiếng “rắc” rõ ràng.
Lông tơ toàn thân Chung Yến Sanh dựng đứng cả lên. Trong chớp mắt, tay nhanh hơn não mà bất chấp tất cả lao về phía trước, vừa vặn vượt qua được bức tường, lăn tròn một vòng rồi ngã vào biệt viện.
Giống như một chú chim non vô tình rơi từ nhánh cây xuống, đôi cánh mềm mại chưa kịp dang rộng đã hoảng hốt ngã vào bụi hoa, khiến cho rừng hoa bay tứ tung. Trong màn mưa hoa tung bay đầy trời, cậu lấy lại chút bình tĩnh, xoa xoa cái đầu choáng váng rồi mờ mịt ngẩng đầu lên.
Trong tầm nhìn mơ hồ, cách đó vài bước, có một người đang ngồi.
Dù Chung Yến Sanh đột nhiên rơi từ trên trời xuống, còn khiến cho một bụi hoa tan nát, cánh hoa rơi tứ tung trên người, nhưng người đó vẫn không hề nhúc nhích, tựa như mặt hồ yên ả không chút gợn sóng.
Chung Yến Sanh nằm trong bụi hoa, ngồi một lúc lâu mới hết hoa mắt, nhìn rõ người đối diện.
Đó là một người ngồi trên xe lăn.
Tuy ngồi trên xe lăn, dáng vẻ đi đứng bất tiện, nhưng bóng lưng thẳng tắp như cây tùng, có thể nhìn ra là dáng người rất cao. Áo bào màu xanh đậm thêu hoa văn bằng chỉ bạc, dưới ánh nắng lấp lánh quý phái động lòng người.
Nhìn lên trên là một gương mặt thâm thúy. Lúc này, Chung Yến Sanh mới phát hiện, người này quấn một dải lụa trắng che đi đôi mắt, nhưng điều này không làm giảm đi phong thái của khuôn mặt ấy, vẫn rất tuấn mỹ và anh khí.
Trong tay hắn cầm một thanh kiếm, đang từ từ lau chùi nó, ngón tay thon dài như ngọc, động tác không nhanh không chậm vô cùng đẹp mắt.
Tiếng hít vào mơ hồ lại vang lên, lần này ngoài tiếng hít vào dường như còn có vài tiếng thở dài tiếc nuối.
Người nấp trong bóng tối tặc lưỡi lắc đầu, cảm thán với người bên cạnh: “Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, ta đoán cái đầu xinh đẹp này sắp phải dọn đi rồi.”
Người kia gật đầu đồng tình: “Bệnh đau đầu của chủ tử lại bắt đầu phát tác, tâm trạng hiện giờ cực kỳ tệ, lại có kẻ nhảy tìm chết vào đúng lúc này.”
“Ngươi đoán hắn sẽ bị chặt thành mấy khúc?”
“Ta đoán ít nhất là tám khúc.”
Nói xong, bỗng thấy mỹ nhân xui xẻo ngã vào bụi hoa kia bò dậy, vỗ vỗ những cành lá gãy trên người, do dự một lúc, chậm rãi đi đến trước mặt người thanh niên đang lau kiếm, cúi đầu ngập ngừng gọi một tiếng: “Ca ca?”
Giọng nói ngoan ngoãn mềm mại, rất êm tai.
Tiếng gọi vừa dứt, xung quanh im lặng như tờ.
Hai ám vệ: “…?”
Động tác lau kiếm của Tiêu Lộng dừng lại, hơi nhướng mày.
Ngay khi hai ám vệ nghĩ rằng giây tiếp theo sẽ là máu văng tung tóe, họ nghe thấy chủ tử bình thản đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Ừm.
Ừm???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT