Lần trước khi bị một đám người lôi kéo đến Cửu Hương Lâu, Chung Yến Sanh đã tò mò về con thuyền phía bên sông.
Không ngờ lần này được đích thân đến đây.
Dù là ban ngày, trên sông vẫn có vài chiếc thuyền trôi nổi. Bên sông liễu rủ xanh tươi, trên sông sóng nước long lanh, phồn hoa và náo nhiệt. Thuyền Vân Trung có hai tầng, trang trí lộng lẫy nổi bật nhất trong số đó.
Bên cạnh còn có những chiếc thuyền du nhỏ hơn, có thể cho thuê để vui chơi. Ban ngày không có mấy khách, nhiều người chèo thuyền tụ tập lại ngồi dưới bóng cây trò chuyện.
Chung Yến Sanh nhìn chiếc du thuyền neo ở bờ, không vội đến đó mà dẫn Vân Thành đi dạo quanh một vòng, quả nhiên phát hiện có giám sát Ngự sử của Ngũ Thành Binh Mã Ti đang dẫn đội tuần tra.
Con phố dài này nằm ở Đông Thành, gần đó đều là người của Đông Thành Binh Mã Ti.
Chung Yến Sanh kéo Vân Thành đang nghi ngờ, đưa túi tiền của mình cho hắn rồi dặn dò: “Vân Thành, ngươi dùng thêm ít tiền đi gọi vài người chèo thuyền gần đây, thuê một chiếc du thuyền ở gần Vân Trung. Lát nữa ta sẽ thắp một ngọn đèn bên cửa sổ, nếu đèn tắt, ngươi hãy gọi người đến mời giám sát Ngự sử lên thuyền.”
Trước đây ở Cửu Hương Lâu, cậu nghe người khác bàn tán về việc Mạnh Kỳ Bình không hợp với chỉ huy của Đông Thành Binh Mã Ti, người chỉ huy này xuất thân từ thế gia, cũng không sợ gây chuyện. Nếu biết trên thuyền là Mạnh Kỳ Bình, chắc chắn người của Đông Thành Binh Mã Ti sẽ tới.
Vân Thành nghe vậy mà sững người: “Thiếu gia, ngài đã chuẩn bị rồi à?”
Dù cậu không tự luyến cảm thấy ai cũng có ý đồ với mình, nhưng việc Mạnh Kỳ Bình yêu cầu cậu đến một mình thật sự rất đáng nghi.
Sau khi bàn bạc xong, Chung Yến Sanh dặn dò thêm vài điều khác rồi mới kéo đai lưng bước đi.
Cơ thể Chung Yến Sanh yếu ớt, sợ lạnh hơn người khác. Đã tháng Tư rồi nhưng chỉ cần gió thổi một hơi cũng dễ bị cảm lạnh. Ngoài lớp áo trong, cậu còn phải mặc thêm hai lớp áo nữa. Sáng nay khi dậy, Vân Thành giúp cậu mặc áo còn kiên trì quấn thêm hai lớp, thắt đai lưng chặt đến mức khiến cậu khó thở.
Trước thuyền Vân Trung có một người hầu đang đợi sẵn. Chung Yến Sanh vừa đến gần, chưa kịp nói gì, tên đó đã nhìn cậu cười: “Là Chung tiểu Thế tử phải không? Mời vào.”
Những lời Chung Yến Sanh định nói đành phải nuốt về, lễ phép đáp lại rồi cẩn thận bước lên ván thuyền vào trong.
Người hầu đi theo sau, không nhịn được lại lén nhìn thêm một cái.
Lúc nãy Chung Yến Sanh còn chưa bước đến, gã đã để ý thấy.
Mạnh Kỳ Bình chỉ dặn là Chung tiểu Thế tử sẽ đến, vừa nhìn là có thể nhận ra, không có thêm gợi ý nào khác, người hầu ban đầu còn hơi bực mình – trên con phố này mỹ nhân đầy rẫy, phải đẹp thế nào mới nhận ra ngay được?
Không ngờ thật sự là có thể nhận ra ngay, quả là hạc giữa bầy gà.
Ánh mắt gã hiện lên vài phần thương hại.
Không trách thiếu gia lại nhất quyết ra tay với người này.
Bên ngoài chiếc thuyền đã trang trí lộng lẫy, bên trong càng không tầm thường. Chung Yến Sanh theo người hầu đi vào phòng trên tầng hai của thuyền, đạp lên tấm thảm len dày. Đi được vài bước, ngoảnh lại nhìn là bức bình phong đá chạm khắc sơn thủy, một cái lư hương hình chim hạc bằng đồng đang tỏa ra làn khói mỏng mảnh, mờ mịt như sương.
Nhận thấy trong phòng không có ai, cậu cau mày: “Mạnh Tam thiếu gia đâu rồi?”
“Tam gia có việc đột xuất, có thể sẽ đến muộn một chút.” Người hầu vẫn giữ nụ cười, “Chung tiểu Thế tử xin đừng trách, ngài hãy ngồi chờ một lát, ta sẽ pha trà cho ngài.”
Rõ ràng là Mạnh Kỳ Bình hẹn gặp, vậy mà lại đến muộn.
Chung Yến Sanh không vui lắm, nhưng cậu cũng không phải người hay làm khó thuộc hạ, thấy gã cười xin lỗi đành miễn cưỡng đáp lại.
Lúc người hầu lui ra ngoài, cậu đi đến bên cửa sổ mở ra nhìn quanh, vừa vặn thấy Vân Thành đang che mặt ngồi trên du thuyền, đúng lúc nhìn lại.
Hai người xa xa nhìn nhau, Vân Thành vẫy tay kịch liệt, Chung Yến Sanh gật đầu với hắn rồi đóng cửa sổ lại, đặt một ngọn đèn bên cửa sổ.
Ánh đèn vàng ấm áp ở bên cửa sổ vô cùng rõ ràng, dù lát nữa trong phòng có thắp đèn thì ánh sáng ấm áp này vẫn sẽ rất nổi bật.
Chung Yến Sanh cảm thấy nhẹ nhõm, ngồi xuống chờ người.
Kết quả là phải chờ khá lâu.
Người hầu đã mang thêm trà và bánh đến hai lần, nhưng Mạnh Kỳ Bình vẫn chưa đến.
Tháng tư, Kinh thành dần nóng lên, mùi xông hương trong phòng ngọt đến nỗi ở lâu trở nên ngột ngạt. Chiếc thuyền còn đung đưa nhẹ theo sóng, khiến Chung Yến Sanh dần mơ màng, khát khô cả miệng.
Cậu liếm đôi môi khô khốc, ngắm nhìn ly trà trong suốt và điểm tâm tinh tế trên bàn rồi quay đi, cố gắng kiềm chế không chạm vào.
Đến khi người hầu bước vào lần thứ ba để dâng trà, Chung Yến Sanh đột ngột tỉnh lại, nhận ra trời bên ngoài đã bắt đầu tối dần, không khỏi cau mày hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
Người hầu cung kính đáp: “Thưa tiểu Thế tử, đã gần đến giờ Dậu bảy khắc.”
Chung Yến Sanh tròn mắt, bối rối không thể tin được.
Đã đợi lâu như vậy rồi? Cậu hoàn toàn không nhận ra thời gian trôi qua.
Bình thường Chung Yến Sanh là người tốt tính, nhưng không phải không biết bực là gì. Cậu không vui đứng dậy. Không biết có phải vì thuyền lại lắc lư không mà cậu đứng dậy cũng lảo đảo theo, chóng mặt phải vịn vào bàn, không vui nói: “Làm phiền ngươi nhắn lại với Mạnh Tam thiếu gia rằng ta đi trước một bước, nếu không có thành ý hẹn gặp thì lần sau cũng không cần gửi thư nữa.”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Giọng nói của Mạnh Kỳ Bình vang lên từ xa, xuyên qua bình phong: “Ta đến trễ rồi, đáng phạt, đáng phạt.”
Nhờ phước cha mẹ, Mạnh Kỳ Bình có khuôn mặt cũng khá điển trai, hôm nay mặc bộ y phục màu lam bảo chói lọi trông rất mặt người dạ thú.
Đáng tiếc là gần đây Chung Yến Sanh mới gặp Tiêu Lộng mặc một bộ y phục màu sắc tương tự, quét mắt qua chỉ cảm thấy cách biệt rõ ràng, thảm không nỡ nhìn.
Ca ca mặc đẹp như ngọc minh châu, chói mắt ngời ngời. Mạnh Kỳ Bình thì bị y phục đè bẹp, trông xám xịt mờ nhạt vô cùng.
Mặc dù ca ca bịt mắt không thể thấy rõ, Chung Yến Sanh vẫn thầm nghĩ trong lòng, ca ca mặc màu xanh vẫn đẹp hơn.
Cảm thấy Mạnh Kỳ Bình mặc không đẹp, cậu thương hại nhìn thêm vài lần. Mạnh Kỳ Bình lại tưởng là hôm nay mình vô cùng đẹp trai phong độ, phe phẩy cái quạt giả vờ phong lưu, ngồi xuống cười nói: “Trong nhà ta có việc nên chậm trễ, không phải cố ý đến muộn, Yến Yến đừng giận, Tam ca ca tự phạt một ly được không?”
Nghe cái biệt danh màgã tự gọi mình, Chung Yến Sanh cảm thấy kỳ lạ trong lòng, giống như nhìn thấy hũ mỡ heo của dì Lý trong bếp.
Cứ nhờ nhợ, cậu không thích ăn.
Mạnh Kỳ Bình hoàn toàn không nhận ra mình bị chê, ra hiệu cho hạ nhân theo sau lui xuống, tự mình rót hai chén rượu, đẩy một chén về phía Chung Yến Sanh: “Yến Yến, nào, uống với Tam ca ca một ly.”
Chung Yến Sanh nhìn chén rượu đẩy về phía mình, ngước mắt lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn gã, rất bình tĩnh nói: “Ta không uống rượu.”
Nếu là người khác không nể mặt như vậy, Mạnh Kỳ Bình đã đập bàn chửi người rồi. Nhưng khi trông thấy mặt Chung Yến Sanh ửng đỏ, gã lại mềm lòng, cố giữ nụ cười: “Là Tam ca ca sai, suýt nữa quên Yến Yến không uống rượu. Nào, vậy uống trà.”
Trong phòng ngày càng ngột ngạt.
Chiếc thuyền đung đưa làm đầu óc mơ màng.
Họng cũng khô rát, rất khó chịu.
Chung Yến Sanh rất muốn uống chút gì đó giải khát, nhìn chằm chằm ly trà một lúc, chậm rãi lắc đầu.
Mái tóc đen mềm mại, da trắng như sứ. Vì ở trong phòng ngột ngạt mà cả người dần đỏ ửng, xinh đẹp như búp bê sứ quý giá. Trông im lặng và ngoan ngoãn như vậy, nhưng lời nói ra lại không ngoan chút nào: “Ta cũng không uống trà, cảm ơn Mạnh Tam thiếu gia, trong thư ngươi nói biết ai đã lan truyền tin đồn, ta muốn biết người đó là ai.”
Bị từ chối hai lần, mặt Mạnh Kỳ Bình hơi thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo, từ tốn nói: “Yến Yến việc gì phải vội, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện từ từ.”
Có lẽ là đai lưng quá chặt, Chung Yến Sanh cảm thấy sắp không thở nổi. Thấy Mạnh Kỳ Bình không chịu vào chủ đề chính, hoàn toàn không có thành ý, bèn dứt khoát đứng lên: “Nếu Mạnh Tam thiếu gia không muốn nói về việc này, vậy ta cũng không cần phải ở lại nữa, cáo từ.”
Vừa bước đi, sau lưng vang lên giọng nói Mạnh Kỳ Bình đầy âm u: “Nghe hạ nhân nói, ngươi không động đến một giọt trà hay điểm tâm nào. Sao, sợ ta bỏ thuốc vào đó?”
Đôi mi dày của Chung Yến Sanh run rẩy.
Cậu thích lén đọc tiểu thuyết, từng thấy cảnh người bỏ thuốc trong đồ ăn, cậu học theo đó mà không động vào cái gì cả.
“Đúng vậy, trong trà và rượu có bỏ thuốc.”
Mạnh Kỳ Bình bất ngờ nói như sét đánh, không đợi Chung Yến Sanh phản ứng, gã cười cười bổ sung: “Nhưng ngươi chưa nhận ra tay chân mình đã mềm nhũn, mặt đỏ bừng bừng sao. Thế nào? Tiểu tiện nhân ngươi còn khá cảnh giác, may là ta chuẩn bị thêm một kế, để thuốc trong lư hương, hun ngươi hơn một canh giờ.”
Chung Yến Sanh trợn to mắt.
Cậu gần như muốn chạy ra khỏi căn phòng này ngay lập tức, nhưng chưa đi được vài bước, chân đột nhiên mềm nhũn, nếu không kịp vịn vào bàn thì đã ngã xuống đất.
Mạnh Kỳ Bình cầm ly rượu vừa rót kia áp vào môi Chung Yến Sanh, ánh mắt như lưỡi câu mà xoay quanh vòng eo thon gọn của cậu, cúi đầu hít mùi hương trên người, say mê: “Cuối cùng cũng tóm được ngươi.”
Rượu lạnh cay xè xộc thẳng vào miệng mang theo vị ngọt tanh. Chung Yến Sanh từ nhỏ được chăm bẵm kỹ càng chưa từng chịu đựng sự kích thích này lập tức sặc dữ dội, cố sức chống cự. Cậu không biết lấy sức từ đâu, đẩy mạnh Mạnh Kỳ Bình đang định hôn lên má mình, lảo đảo ngã xuống đất.
Cậu ho sặc sụa như muốn ói ra cả phổi, họng đau rát mùi máu tanh, đầu óc cũng ù ù, một lúc lâu mới từ từ lấy lại bình tĩnh. Không biết do ho dữ dội hay do nửa ly rượu đã nuốt xuống, khuôn mặt trắng như tuyết phủ lên lớp đỏ hồng, môi càng thêm mọng nước, mắt sáng long lanh, khiến người ta không rời mắt được.
Mạnh Kỳ Bình hưng phấn đến phát run, hơi thở gấp gáp, si mê khen ngợi: “Đẹp, đẹp quá.”
Chung Yến Sanh cảm thấy buồn nôn, ôm cái bụng nóng như lửa đốt, tay run rẩy lau nước rượu trên cằm, giọng vô cùng đau đớn: “Mạnh Tam thiếu gia… Ta là Thế tử phủ Hoài An Hầu, ngài làm vậy, chẳng lẽ không sợ…”
“Ha ha.” Mạnh Kỳ Bình chế giễu ngắt lời: “Kinh thành đã truyền tai nhau ngươi là Thế tử giả, cũng không thấy Hoài An Hầu ra mặt nói gì, ta đoán tin đồn đó chín phần mười là thật nhỉ? Hơn nữa, dù ngươi có thật sự là Thế tử của phủ Hoài An Hầu, một cái Hầu phủ nhỏ bé mà cũng dám đụng vào phủ Phái Quốc Công nhà ta?”
Chung Yến Sanh ngẩn ra.
Cậu được Hoài An Hầu che chở nghiêm ngặt trong nhà gần mười tám năm, xung quanh toàn những người như Vân Thành, chưa từng tiếp xúc với ác ý như vậy, hơi không biết phải làm thế nào.
“Chờ Thế tử thật sự trở về, ngươi sẽ chẳng là gì cả.”
Mạnh Kỳ Bình ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ gương mặt đỏ rực của Chung Yến Sanh, cảm giác mịn màng như đậu hũ non khiến gã không nhịn được vuốt ve ngón tay, liếm môi: “Chẳng bằng theo bổn thiếu gia, đúng không?”
Chung Yến Sanh chỉ cảm thấy như bị thứ bẩn thỉu gì đó liếm qua, ghê tởm quay mặt đi.
Mạnh Kỳ Bình dán mắt vào mặt cậu. Thấy phản ứng của cậu, gã thẹn quá hóa giận, lạnh lùng cười: “Ta nói cho ngươi biết, thuốc này không có cách giải nào khác. Bây giờ ngươi không chịu để ta chạm vào, lát nữa sẽ phải bò qua cầu xin ta. Tiểu tiện nhân, giả vờ trinh tiết cái gì chứ.”
Tóc mai trước trán Chung Yến Sanh đã ướt đẫm, lửa trong bụng bùng lên khắp cơ thể, đốt cháy toàn thân như đang đặt cậu vào một cái lò hấp, khiến cậu ra đầy mồ hôi, đầu óc ở trong cái nóng này càng trở nên mơ hồ.
Cậu cắn mạnh vào môi, mượn cơn đau giúp tinh thần tỉnh táo, dùng tầm nhìn mờ mịt nhìn Mạnh Kỳ Bình đang đắc ý, chậm rãi nói: “Ngươi có thể… lại gần đây một chút không?”
Hơi thở của Mạnh Kỳ Bình càng trở nên gấp gáp hơn, nghe tiếng gọi như mèo thấy mỡ, lập tức tiến lại gần, dùng sức ngửi: “Có phải nóng quá rồi không, muốn ông đây thương ngươi một chút rồi hả? Tiểu tiện nhân…”
“Chát” một tiếng giòn tan, lời nói của Mạnh Kỳ Bình bỗng nhiên bị cắt ngang.
Chung Yến Sanh nằm bò trên mặt đất một hồi, dồn hết sức mạnh toàn thân, vung một cái tát thật mạnh.
Cái tát này còn mạnh hơn cả sức lực ngày thường của cậu. Mạnh Kỳ Bình bất ngờ không kịp phản ứng, ngã xuống đất, trước mắt thấy toàn sao vàng, tai ù đi, mặt thì đau rát.
Gã hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị đánh, gã nhìn Chung Yến Sanh vốn trông có vẻ mềm yếu mà đờ đẫn cả người.
Chung Yến Sanh vẫy tay, đánh đến nỗi tay cũng đau.
Mạnh Kỳ Bình cuối cùng cũng tỉnh táo lại, tức giận bừng bừng, đưa tay muốn bóp cổ Chung Yến Sanh, điên cuồng hét lên: “Ngươi dám đánh ông đây à!”
Tay vừa nắm lấy cổ áo của Chung Yến Sanh, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào: “Đại nhân! Chính là chiếc thuyền này! Công tử nhà tôi bị Mạnh gia bắt cóc lên chiếc thuyền này!”
Là tiếng của Vân Thành, cùng với tiếng cảnh cáo của tuần du Ngự sử.
Vừa nãy khi Mạnh Kỳ Bình ép Chung Yến Sanh uống rượu, cậu đã cố gắng dập tắt ngọn đèn.
May mắn là Vân Thành vẫn luôn theo dõi con thuyền, đưa người tới kịp lúc.
Mạnh Kỳ Bình đang nắm cổ áo Chung Yến Sanh, tay run lên, lực cũng yếu đi.
Miệng gã nói khinh thường phủ Hoài An Hầu, chế giễu Chung Yến Sanh là Thế tử giả, nhưng trong lòng vẫn có phần e dè, nếu không thì đã không một mình hẹn Chung Yến Sanh lên thuyền, chuẩn bị hạ thuốc trước rồi mới ra tay.
Dù gì thì trên danh nghĩa, bây giờ Chung Yến Sanh vẫn là Thế tử của phủ Hoài An Hầu.
Mặt Mạnh Kỳ Bình tối sầm lại, đang suy tính làm thế sao giấu Chung Yến Sanh đi, thì bỗng nghe thấy tiếng “bùm”.
Gã ngạc nhiên quay đầu lại, cửa sổ không biết từ lúc nào đã mở toang, gió đêm ùa vào, người phía sau đã biến mất.