Cuộc sống có ước mơ thì có hy vọng, có hy vọng thì có sức mạnh.

Bây giờ Nhiễm Linh Linh tràn đầy năng lượng, cô mơ về hạnh phúc, nỗ lực tạo dựng tương lai, vì ước mơ trong lòng và cũng vì lời trăn trối của cha mẹ phải tìm lại em gái, cô chỉ có thể nỗ lực, rồi lại nỗ lực...



Nhiễm Linh Linh ngày nào cũng bận rộn với công việc của mình, buổi tối, em trai Nhiễm Tiểu Dư tan học về nhà, cô còn phải kèm em học bài.

Nhiễm Tiểu Dư học hành khá tốt nhưng đôi khi cũng làm sai một số bài tập.

Con trai mà, tính tình khá cẩu thả, lúc làm bài kiểm tra có những điểm rõ ràng có thể đạt được, kết quả lại làm sai.

Lần kiểm tra giữa kỳ môn Toán này cũng vậy, đáng lẽ phải được 100 điểm, kết quả chỉ được 97 điểm.

Nhiễm Tiểu Dư biết chị cả của mình chắc chắn sẽ tìm mình gây chuyện, lúc về nhà không nhắc một lời nào đến chuyện này, nhưng Nhiễm Linh Linh đã biết chuyện thi cử từ bạn học của Nhiễm Tiểu Dư.

Buổi tối Nhiễm Tiểu Dư tan học về nhà, Nhiễm Linh Linh giả vờ bình tĩnh tươi cười hỏi:

"Tiểu Dư, mấy ngày nữa là đến kỳ thi giữa kỳ của các em rồi phải không? Thi xong chưa? Đưa chị xem bài kiểm tra nào."

Nhiễm Tiểu Dư vốn định chối quanh, nhưng thấy chị cả đã hỏi đến, biết nếu nói dối thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn, đành phải lắp bắp nói:

"Thi, thi xong rồi, thi không tốt lắm, chỉ được 97 điểm."

"Đưa chị xem bài kiểm tra nào." Nhiễm Linh Linh kiềm chế cảm xúc của mình, tỏ ra rất hiền từ, giống như người mẹ đối xử với con mình.

Nhiễm Tiểu Dư do dự lấy bài kiểm tra trong cặp sách ra, cẩn thận đưa cho Nhiễm Linh Linh, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Cậu rất hiểu tính cách của chị mình, trường hợp mắc lỗi sơ đẳng trong bài kiểm tra như thế này, chị cậu rất dễ nổi nóng.

Nhiễm Linh Linh lật bài kiểm tra một lượt, mặc dù trong lòng có chút tức giận nhưng may mà số điểm mất không quá nhiều.

Với nguyên tắc lấy sự quan tâm làm chính, khuyên bảo khéo léo, Nhiễm Linh Linh chỉ vào chỗ sai cho Nhiễm Tiểu Dư xem, đồng thời nói:

"Em không dám đưa bài kiểm tra ra là vì chỗ này phải không? Ba điểm này rõ ràng có thể đạt được nhưng em lại làm mất, có những bài khó hơn thế này nhưng em lại làm đúng, em biết tại sao không?"

Nhiễm Tiểu Dư cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào chị của mình, mãi một lúc sau mới lắp bắp nói: "Vì cẩu thả, viết thiếu một chữ số."

"Đúng vậy.

Xem ra em vẫn rất hiểu chuyện, biết rằng mình đã mất điểm vì cẩu thả.

Biết vậy là tốt, hy vọng em có thể rút kinh nghiệm, sửa đổi tính cẩu thả của mình.

Sai lầm này phạm một hai lần thì được nhưng lần nào cũng phạm thì chị sẽ không còn kiên nhẫn nữa, em hiểu chứ."

Nhiễm Linh Linh nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào Nhiễm Tiểu Dư.

Nhiễm Tiểu Dư vội cúi đầu, khẽ lẩm bẩm: "Em hiểu, khi chị nổi nóng sẽ đánh người."

"Hiểu là tốt." Nhiễm Linh Linh buông bỏ vẻ uy nghiêm của mình, nói rất bình tĩnh: "Thực ra bây giờ em đã lớn, cũng hiểu chuyện hơn trước, chị đã lâu không đánh em rồi, đúng không? Bố mẹ chúng ta đều mất, chị hai của em cũng mất tích, bà ngoại thì đã lớn tuổi, gánh nặng trên vai chúng ta rất nặng.

Người ta vẫn nói con nhà nghèo sớm hiểu chuyện, em là người đàn ông duy nhất trong nhà, chị hy vọng em sớm trưởng thành, có thể giúp chị gánh vác một số gánh nặng gia đình."

Nhiễm Tiểu Dư thấy lần này chị cả có thái độ rất tốt, không có ý định trách phạt mình, nỗi sợ hãi trong lòng lập tức giảm bớt, trên mặt lại hiện lên vẻ tinh nghịch của thiếu niên, cậu vỗ ngực nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play