"Thế thì tốt quá." Giám đốc nhà máy Chu cười tít cả mắt: "Thật sự là nhờ phúc, tôi chưa từng đến đài truyền hình, bên trong thế nào nhỉ?"
"Đi xem thì biết thôi."
Bên kia, Ngô Thúy Bình chán nản một lúc, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Thiển Hâm: "Tiểu Diệp, tôi phục khả năng và con mắt của cô, trước đây tôi có nói sai, mong cô lượng thứ."
Ngô Thúy Bình rất không muốn thừa nhận mình sai nhưng sự thật bày ra trước mắt, sân khấu màu đỏ trắng vàng có hiệu ứng hỗn loạn, huyên tân đoạt chủ, cô ta đã sai, hơn nữa cô ta luôn dựa vào tuổi tác và kinh nghiệm của mình nhưng lần này tất cả kinh nghiệm trước đây của cô ta đều không có tác dụng.
Điêu này khiến cô ta ngoài việc cảm thấy mất mặt, còn rất buồn.
Hóa ra kinh nghiệm mà cô ta luôn tin tưởng, đều không bằng một cô gái mới đến.
Diệp Thiển Hâm nhận ra lần này cô ta đã hoàn toàn phục rồi, cũng không kiêu ngạo, thoải mái nói: "Tổ trưởng Ngô có thể chỉnh đốn thái độ ngay sau đó, tôi rất vui, hy vọng sau này cô cũng có thể theo kịp bước chân thời đại, tiếp tục học tập tiến bộ, sau này có cơ hội lại tiếp tục hợp tác, vì nhà máy, vì đất nước mà cống hiến."
Ngô Thúy Bình chỉ thấy mặt mình nóng ran, xấu hổ cúi đầu: "Tiểu Diệp, cô có thể..."
Dừng lại một lúc lâu, Ngô Thúy Bình mới từ từ nói: "Có thể cho tôi xem cuốn sách tranh cô mang đến văn phòng trước đây không, tôi học hỏi một chút, nếu... nếu có chỗ nào không hiểu, tôi sẽ hỏi cô."
"Được." Thái độ của Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt, dù sao trong chuyện này, Ngô Thúy Bình đã nhiều lân dùng giọng điệu không quá tốt, mọi người đều di làm, không ai chiêu chuộng ai.
Phùng Khinh Ca trò chuyện xong với giám đốc Chu của nhà máy, đi tới chen ngang: "Ồ, tổ trưởng Ngô cuối cùng cũng nhận ra lỗi của mình rồi sao? Bây giờ có thể coi trọng những người trẻ tuổi như chúng tôi rôi sao?"
Ngô Thúy Bình trừng mắt nhìn Phùng Khinh Ca: "Tôi chưa bao giờ coi thường Tiểu Diệp, sau này cũng sẽ học hỏi Tiểu Diệp nhưng Đoàn trưởng Phùng, không biết bao giờ tôi mới được chứng kiến năng lực của anh đây?" "... Tôi muốn cho cô xem thì cô còn không muốn xem ấy." Phùng Khinh Ca trợn trắng mắt: "Cố chấp, lười cãi với cô."
Giám đốc Chu của nhà máy không dám đắc tội với Phùng Khinh Ca, vội vàng đi tới hòa giải: "Cuối tuần này có lễ hội Trung thu, nhà máy sẽ tổ chức cho mọi người cùng nhau xem, đến lúc đó tổ trưởng Ngô sẽ được xem tác phẩm của đoàn trưởng Phùng."
Bây giờ tivi vốn đã hiếm, tivi màu của nhà máy cũng chỉ vào những ngày lễ tết mới được mượn về dùng, Ngô Thúy Bình muốn xem nhưng nhìn vẻ đắc ý của Phùng Khinh Ca, cô ta vẫn lắc đầu.
Ngô Thúy Bình: "Cuối tuân tôi phải xem sách tranh của Tiểu Diệp, không đi, hơn nữa đoàn trưởng Phùng chắc cũng không làm ra được thứ gì hay ho, tôi không thích xem thứ không có trình độ."
"Tiểu Ngô, cô nói vậy là không đúng rồi." Giám đốc nhà máy Chu nâng cao giọng, lạnh lùng nói: "Vừa nãy thấy cô xin lỗi đồng chí Tiểu Diệp, còn tưởng cô biết hối cải, cô cũng là đồng chí lão làng rồi, sao gặp phải chút vấn đề trắc trở, lại bày ra thái độ như vậy."
"Tôi không có thái độ gì cả." Ngô Thúy Bình vẫn kiên trì: "Dù sao tôi cũng không muốn xem."
Phùng Khinh Ca: "Giám đốc Chu thấy chưa, người có thâm niên cứng đầu là như vậy đó, cho dù sau này biết học, gặp phải vấn đề vẫn sẽ cố chấp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT