Hôm qua bức tranh hac tiên đã hoàn thành được hơn nửa nhưng Diệp Thiển Ham nói rằng vẫn phải hoàn thiện các chi tiết lông vũ, vì vậy hôm nay mới tiếp tục bổ sung, Ngô Thúy Bình đã xem bức tranh hạc tiên này, Diệp Thiển Hâm đã nghiên cứu rất kỹ, thần thái, tư thế của từng con hạc đều khác nhau, có con dang cánh bay cao, có con uốn lượn trên mặt nước nhưng đều thể hiện một cách sống động tư thế thanh lịch của loài hạc.
Mặc dù Ngô Thúy Bình không nghiên cứu sâu về tranh quốc họa, thậm chí còn có một chút mâu thuẫn nhỏ với Diệp Thiển Hâm nhưng cô ta cũng phải thừa nhận rằng bức tranh được vẽ rất đẹp.
Nhưng bây giờ bức tranh đã thành ra như thế này, không chỉ một câu đáng tiếc là đủ.
Xét cho cùng, lần thiết kế trang phục này cũng là tâm huyết của Ngô Thúy Bình, cô ta đã chờ rất lâu nhưng bây giờ lại vì lý do cá nhân mà không thể hoàn thành.
"Quách Điềm Điềm, cô quá đáng!" Ngô Thúy Bình trừng mắt nhìn cô ta: "Đừng tưởng rằng không có chứng cứ thì chuyện này sẽ xong xuôi."
Chưa đợi Quách Điêm Điềm lên tiếng, Diệp Thiển Ham đột nhiên mở miệng: "Sao lại không có chứng cứ?”
"Cô, cô có ý gì?" Quách Điềm Điêm đã chuẩn bị đây đủ nhưng nghe xong lời Diệp Thiển Hâm, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Diệp Thiển Hâm: "Làm bất cứ việc gì cũng sẽ để lại dấu vết, huống chi Quách Điềm Điềm lại làm điều đê tiện như vậy, đừng quên rằng 6 khóa trên ngăn kéo của tôi không có dấu vết bị cạy, chiếc chìa khóa thứ ba chắc chắn vẫn chưa kịp bị chuyển đi, chắc chắn vẫn còn trong văn phòng, cứ từ từ tìm là được."
"Hơn nữa..." Diệp Thiển Hâm liếc nhìn chủ nhiệm Lưu đang hoảng hốt: "Còn có chủ nhiệm Lưu làm nhân chứng nữa."
Chủ nhiệm Lưu ngẩn người, Quách Điềm Điềm đã xông đến trước mặt hắn ta: "Anh rể, anh nói giúp em đi, cái chứng cứ chó má gì chứ, lúc nấy không phải anh đã nói là mình không nhìn thấy gì sao?"
“TôI....
Chủ nhiệm Lưu do dự, hắn ta sợ mình nói ra điều gì đó sẽ bị Diệp Thiển Hâm bắt thóp.
Nhưng Diệp Thiển Hâm căn bản không quan tâm đến điều này, cô chỉ vào tờ giấy mà chủ nhiệm Lưu chưa kịp xé: "Trước khi nói chuyện, chủ nhiệm Lưu nên nghĩ xem sẽ giải thích với giám đốc Chu thế nào về chuyện đồng chí Chu Phương Phương xin nghỉ."
"À đúng rồi." Diệp Thiển Hâm dùng ngón tay thon dài vỗ nhẹ vào trán: "Vừa nãy đồng chí Trịnh Ái Quốc đã xuống dưới hỏi rồi, đồng chí Chu Phương Phương căn bản không xin nghỉ, vậy thì xin hỏi chủ nhiệm Lưu, rốt cuộc là vì lý do gì mà anh không ngại nói dối để lừa tôi đến đây, chẳng lẽ là để tranh thủ mười phút quý báu cho đồng chí Quách Điềm Điềm, để cô ta có thời gian trộm đồ sao?”
"Bây giờ thì thông suốt rồi!" Trịnh Ái Quốc phản ứng lại: "Vừa nãy tôi còn thấy lạ, tại sao chủ nhiệm Lưu nói dối cũng phải gọi cô đến, chắc chắn là đã thông đồng với Quách Điềm Điềm trước rồi."
Tay chủ nhiệm Lưu không tự chủ được mà run lên, Quách Điềm Điềm vẫn liên tục lắc tay hắn ta: "Anh rể, anh nói rõ với họ đi, chúng ta căn bản không biết chuyện này, chắc chắn là Chu Phương Phương muốn lười biếng nên mới nói dối với anh."
"Não cô có vấn đề à?" Diệp Thiển Hâm bất lực thở dài: "Người ta không có đối tượng, cho dù muốn nói dối xin nghỉ cũng không đến mức lấy lý do con cái bị ốm”
Quách Điềm Điêm cứng do cả người, còn định cãi lại thì đã bị chủ nhiệm Lưu đẩy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT