Diệp Thiển Hâm dừng lại nửa giây, hít một hơi, mỉm cười: "Nếu không, tôi xuống đó cũng chỉ là mò mẫm, không giúp được gì còn có thể gây rối, những vấn đề này, chủ nhiệm Lưu là lãnh đạo, không thể không nghĩ đến chứ?”
"Tôi..." Trán chủ nhiệm Lưu đột nhiên toát mồ hôi: "Ha ha, sao có thể chứ, tôi đương nhiên nghĩ đến rồi."
"Vâng, vậy xin hãy ghi tên và số công nhân của nữ đồng chí đó cho tôi."
Nhìn bàn tay Diệp Thiển Hâm đưa ra, chủ nhiệm Lưu nhìn quanh rồi tùy tiện tìm một cây bút bi: "Được, tôi sẽ viết cho cô ngay đây."
"Chu Phương Phương..."
Ba chữ đơn giản, được chủ nhiệm Lưu viết ra một cách chậm chạp, Diệp Thiển Hâm đứng đọc lại, hỏi: "Số công nhân và vị trí công tác thì sao?"
"Cô đừng vội, cây bút bi này hơi tắc mực, tôi đổi cây khác."
Chủ nhiệm Lưu ấn lò xo trên bút bi, đột nhiên chuyển chủ đề: "Nói mới nhớ, tôi nhớ mấy hôm nay các cô đang bận may trang phục biểu diễn cho đoàn văn công phải không, lúc cô mới vào làm việc hơi gấp, cũng không kịp dặn dò cô."
"Tiểu Diệp à, trong phòng ban của các cô, cô là người mới vào, có nhiều thứ không hiểu thì nên học hỏi và trao đổi nhiều hơn với các tiên bối, tất nhiên, tôi biết cô có tài nhưng con người ta không thể kiêu ngạo tự mãn, đối với tiền bối vẫn phải tôn trọng, như tổ trưởng Ngô của các cô, đồng chí Quách Điềm Điềm, họ đều có kinh nghiệm hơn cô...
Chủ nhiệm Lưu nói mãi không dứt nhưng Diệp Thiển Hâm tóm lại thì ý của hắn ta vẫn là muốn nói đến Quách Điềm Điềm.
"Chủ nhiệm Lưu, những vấn đề mà anh nói, tôi tự nhận mình đều không có." Diệp Thiển Hâm nghe hắn ta nói xong, nhân lúc uống nước, nhàn nhạt ngắt lời hắn ta: "Anh là người quản lý, tôi cho rằng bất kể chuyện gì, trước tiên vẫn nên điều tra rồi mới phát biểu, tất nhiên, nếu anh vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình thì tôi đề nghị hôm nay có thể phản ánh trực tiếp với giám đốc, để giám đốc phán xét."
Chủ nhiệm Lưu càng đổ mồ hôi nhiều hơn, bây giờ giám đốc coi Diệp Thiển Hâm như bảo bối trên trời rơi xuống, sao có thể nghe hắn ta nói mấy lời không đầu không đuôi này.
"Khu khu khụ." Chủ nhiệm Lưu giả vờ tìm bút bi, vừa cười vừa nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cô coi như tôi đang nhắc nhở cô, quan tâm đến cô, chứ tuyệt đối không có ý trách móc cô."
Diệp Thiển Hâm: "Ồ, vậy lần sau anh nên nói rõ ràng hơn, tính tình tôi tốt nên mới không so đo, lỡ gặp phải người nóng tính nghe được mấy lời đơm đặt thị phi này thì nhất định sẽ lật bàn."
"Đúng, đúng, đúng...
Chủ nhiệm Lưu tìm cây bút này mất hai phút mới tìm thấy, ngay trước khi hạ bút, tiếng gõ cửa mà hắn ta chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng vang lên.
"Cốc cốc cốc."
"Vào đi." Chủ nhiệm Lưu không kịp chờ đợi mà ném bút đi.
Quách Điềm Điềm đi từ ngoài cửa vào: "Chủ nhiệm Lưu, giám đốc đến xưởng may đón thợ thêu về rồi, tìm chúng ta lấy mẫu."
Chủ nhiệm Lưu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì, Tiểu Diệp, cô cứ vê trước đi, bên này tôi sẽ tìm người khác thay thế."
Diệp Thiển Hâm nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng tạm thời lại không nghĩ ra được, đành phải vê trước nhưng khi quay người, Diệp Thiển Hâm vô tình nhìn thấy trên mu bàn tay của Quách Điềm Điềm có thêm một mảng màu đỏ đen loang lổ.