Nói rồi, Lữ Mộng Nga lại cố ý khiêu khích nhìn Diệp Thiển Ham: "Đúng rồi Thiển Hâm, cuộc sống ở nông thôn thế nào? Giờ này về nông thôn trời tối rôi nhỉ, đi đường đêm phải cẩn thận, trên đường toàn là chó hoang mèo hoang, biết đâu còn có thứ gì bẩn thỉu không nhìn thấy."

Diệp Thiển Hâm cười nói: "Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, tôi không giống bà, làm nhiều chuyện trái lương tâm nên ngày nào cũng lo lắng."

Lữ Mộng Nga tức giận, chỉ vào mũi Diệp Thiển Hâm: "Ai làm chuyện trái lương tâm? Đứa trẻ này đúng là không biết tôn trọng người lớn, quá vô lễ."

"Me đừng nóng."

Diệp Xuân Yến vội vàng kéo Lữ Mộng Nga, lại cười an ủi Diệp Thiển Hâm: "Chị Thiển Hâm, nói cho cùng chúng ta đều là người một nhà, đừng làm căng thẳng như vậy, mọi người đều giữ thể diện cho nhau, mẹ em nói thẳng nhưng dù sao cũng là người lớn tuổi, chị đừng để bụng, còn chuyện trước kia cho dù có vấn đề thì đó cũng là chuyện của người lớn, không liên quan đến chúng ta, chúng ta vẫn là chị em ruột."

Diệp Xuân Yến vẫn luôn làm ra vẻ chỉ có cô ta mới hiểu chuyện, thực ra là đang lấy lòng người khác.

"Đừng tưởng bở, từ mấy năm trước chúng ta đã phân chia rõ ràng, hai nhà không còn quan hệ gì nữa, sau này ít nói xấu người khác sau lưng, nếu không thì ngày nào cũng phải cẩn thận ma quỷ gõ cửa."

Lữ Mộng Nga càng tức giận: "Loại đàn bà ăn nói sắc sảo như cô, sau này xem nhà nào dám lấy cô."

"Lấy ư?" Diệp Thiển Hâm vuốt tóc mai: "Xin lỗi, với điều kiện của tôi, phải là xem tôi có muốn lấy đàn ông không mới đúng."

Gió thổi bay tóc mai của cô, dưới ánh nắng ấm áp, Diệp Thiển Hâm xinh đẹp như nữ chính bước ra từ phim truyền hình.

Nhìn lại Diệp Xuân Yến, mái tóc khô xơ thô ráp được buộc tùy tiện ở sau gáy, khuôn mặt không dùng kem dưỡng da bị gió thổi đỏ ửng, chỉ có đôi mắt là còn tỉnh tế, đáng tiếc khuôn mặt quá nhỏ, ngũ quan như chen chúc nhau họp hành.

"Đừng nói nhảm với cô ta nữa." Lữ Mộng Nga kéo con gái định đi, Diệp Xuân Yến đi được hai bước thì ánh mắt đột nhiên dừng lại ở chiếc túi đeo chéo của Diệp Thiển Hâm, sửng sốt, đột nhiên trợn tròn mắt.

"Chị... Chị Thiển Hâm, tại sao chị lại có đơn xin vào đoàn văn công?”

Diệp Thiển Hâm nhìn tờ đơn xin nhô ra một góc, tiện tay cam vào: "Cô nói cái này à?

"Đúng!" Diệp Xuân Yến gần như hét lên.

Diệp Xuân Yến biết tờ đơn này, chỉ những người đã qua vòng sơ tuyển mới có tư cách điền thông tin dự thi.

"Cái này quan trọng lắm sao?" Diệp Thiển Hâm nhìn chữ trên đó, lại nói: "Tôi còn chưa định điền."

Diệp Xuân Yến nuốt nước bọt: "Chị vẫn chưa nói là lấy ở đâu, tại sao lại từ quân khu phát ra, chị có nộp tác phẩm cho đoàn văn công không?”

"Không có thời gian." Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt nói: "Còn lấy ở đâu thì tôi nghĩ tôi cũng không cần phải nói cho cô biết."

Diệp Xuân Yến trơ mắt nhìn tờ đơn xin mà cô ta mơ ước, cố gắng hai năm mới có được, bị Diệp Thiển Hâm gấp lại, tùy tiện nhét vào trong túi.

Chỉ cân có thể vào đoàn văn công, cuộc sống tương lai sẽ có bảo đảm, bố mẹ nhất định sẽ lấy cô ta làm niềm tự hào, bản thân cô ta cũng có thể ngẩng cao đầu, dù sao những năm này, cha mẹ đều dồn hết tâm sức cho em trai, không còn quan tâm đến cô ta như trước nữa...

"Chị.

Diệp Thiển Hâm vừa định đi, Diệp Xuân Yến đột nhiên đưa tay kéo tay áo cô: "Chị, nếu chị không dùng thì có thể cho em không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play