"Nếu cô muốn làm cho có lệ cũng được." Phùng Khinh Ca không để ý nói: "Lần sau nhớ mang đến là được, tôi cũng đã để lại lời, giờ cũng không còn sớm nữa rồi, ngoài kia còn có người đang đợi cô đấy."

"Đợi tôi á?”

Diệp Thiển Hâm tưởng hắn đang nói đến Ngô Thúy Bình nhưng nhìn vẻ mặt bí ẩn của Phùng Khinh Ca, Diệp Thiển Hâm lại phản ứng kịp là hắn chắc chắn không phải đang nói đến Ngô Thúy Bình.

"Chậc chậc chậc, người này quá nghiêm túc cũng không tốt, có chút tâm tư cũng không nói ra, người ta còn tưởng cô là người qua đường đấy."

Lời thì thâm nho nhỏ của Phùng Khinh Ca, Diệp Thiển Hâm không nghe rõ, vừa định hỏi thì đã bị hắn thúc giục đẩy ra ngoài.

"Chơi vui vẻ, hẹn gặp lại sau."

Diệp Thiển Hâm sờ chiếc cặp da mà Phùng Khinh Ca nhét vào tay mình, đột nhiên nhớ đến "anh Mạnh” mà hắn vừa nhắc đến.

Mạnh Ngôn sao?

Không thể nào...

Tâm tư của anh quá nghiêm túc chuẩn mực, sao có khả năng cố tình đợi mình được chứ, Diệp Thiển Hâm thậm chí không tưởng tượng nổi.

Diệp Thiển Hâm đi theo con đường cũ ra cổng quân khu mà vẫn không thấy người đợi mình, càng không thấy Mạnh Ngôn, ngược lại ở bên đường nhựa không xa, cô thấy Lữ Mộng Nga đang khom lưng sửa xe đạp và Diệp Xuân Yến đang khoanh tay đứng cạnh bà ta tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, Diệp Thiển Hâm tổng cộng gặp Diệp Khánh An chưa đến mười lần nhưng từ khi có trí nhớ đến giờ, lân nào gặp Diệp Khánh An cô cũng đều thấy Lữ Mộng Nga.

Hồi đó Lữ Mộng Nga cũng giống như Diệp Khánh An, đều là giáo viên ở trường trung học phổ thông số 2 thành phố, chuyện tình của hai người bị bại lộ, Lữ Mộng Nga trực tiếp xin nghỉ việc về nhà.

Theo ấn tượng của Diệp Thiển Hâm thì Lữ Mộng Nga rất yêu Diệp Khánh An, hận không thể dính lấy Diệp Khánh An 24/24 giờ, nhưng sau này Diệp Thiển Hâm mới hiểu ra, một phần nguyên nhân là vì Lữ Mộng Nga sợ Diệp Khánh An về gặp ba đứa con của vợ trước.

"Mẹ, xong chưa thế?" Diệp Xuân Yến xoa xoa chân: "Chiếc xe đạp này đã mười mấy năm rồi, cũ thế này rôi mà ngày nào cũng bị tuột xích, đi kiểu gì được, nên vứt đi từ lâu rồi."

Lữ Mộng Nga đang loay hoay với cái xích: "Có xe để đi đã là tốt rồi, vứt đi rồi bảo mẹ mua xe khác cho con à? Tình hình nhà mình thế nào con chẳng biết, nếu con có bản lĩnh thì thi vào đoàn văn công kiếm xe đạp về cho mẹ."

Diệp Xuân Yến bực bội đá đá viên đá dưới chân: "Con đang cố gắng rồi, đừng suốt ngày nói con có được không."

Cach một tiếng, xích xe được lắp rồi.

Lữ Mộng Nga hái một chiếc lá cây bên đường lau tay, vừa nói: "Ba con nuông chiều con, cho con thêm một năm nữa, con cứ cố gắng nhiều vào, mẹ nói con cũng là để thúc giục con thôi, lần trước nói cho con về quê trồng trọt chỉ là dọa con thôi, tính con lương thiện, về quê kiểu gì cũng bị bắt nạt, kiểu gì cũng phải ở lại bên chúng ta.

"Mẹ, cuộc sống ở quê thực sự vất vả thế sao? Thế không phải chị Thiển Hâm sống khổ lắm sao?”

"Con bé đó không giống con, con nhóc đó từ nhỏ đã lanh mồm lanh miệng, bị bà nội phá của của con nuôi thành tiểu thư tư bản, đầu óc toàn nghĩ cách hãm hại người khác, nó không bắt nạt người khác là tốt lắm rồi nhưng sau này vê nhà chồng thì nó sẽ phải chịu khổ, con ngoan nhất, con như vậy mới là dáng vẻ mà một cô gái nên có."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play