Dù sao thì trên xe, ngay cả Khương Quốc Vũ vừa gặp đã nói mình rất giống thím của cậu ta, vậy thì bản thân Lục Nhuận Lan, ít nhiều cũng phải phát hiện ra điều gì đó chứ.

Đúng rồi, vừa nấy Khương Quốc Vũ nói, thím của cậu ta hình như không có con?

Diệp Thiển Hâm hoàn hồn, vô thức nhìn sang bên cạnh.

Nhưng Khương Quốc Vũ đã pha màu nước rồi, Diệp Thiển Hâm nhẫn nhịn, định đợi hết giờ học rồi hỏi.

Nội dung liên hệ của tiết học này là liên hệ vê ánh sáng và bóng tối, thuộc dạng liên hệ cơ bản.

Đối với Diệp Thiển Hâm, một người đã sống lại thì rất dễ dàng, vì vậy cô nhanh chóng hoàn thành bài tập, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nộp giấy vẽ lên.

Tiếng khen ngợi của giáo viên và lời khen của các bạn học đều được Diệp Thiển Hâm chọn lọc bỏ qua, cô nhìn Khương Quốc Vũ bên cạnh, lấy bút ra vừa giảng giải vừa giúp cậu ta chỉnh sửa bức vẽ.

Khương Quốc Vũ học rất nhanh, hơn nữa đây là kiến thức cơ bản nên không khó, chưa đầy hai mươi phút đã nắm được nội dung bài tập lần này, được thầy giáo khen ngợi.

"Đồng chí Cố Mộng, cô vẫn chưa vẽ xong sao?"

Người bạn học vừa nãy muốn ngồi vào dãy của Cố Mộng và Diệp Thiển Hâm đi tới, có vẻ như muốn chế giễu Cố Mộng.

Nhưng Cố Mộng không quan tâm, liếc nhìn cô ta: "Liên quan gì đến cô."

"Không liên quan đến tôi, chỉ là tôi thấy đồng chí bên cạnh cô đã vẽ xong từ lâu rồi, còn đi giúp một học sinh cấp ba nữa, vừa nãy tôi còn tưởng quan hệ của các cô rất tốt chứ, xem ra cũng chỉ vậy thôi."

Diệp Thiển Hâm nghe thấy những lời này, vừa định quay đầu hỏi Cố Mộng có cần giúp không thì Cố Mộng đã hừ lạnh một tiếng.

Cố Mộng: "Nếu tôi cần chỉ bảo thì tự nhiên sẽ mở lời với đồng chí Diệp nhưng mặc dù tôi không nhanh như cô ấy nhưng vấn đề ánh sáng và bóng tối cơ bản như thế này tôi vẫn có thể tự giải quyết được, không cần cô chỉ trỏ." Diệp Thiển Ham vốn tưởng Cố Mộng sẽ tức giận, thấy cô ta ngoài dự đoán không nổi nóng, ngược lại còn có chút thay đổi ấn tượng về Cố Mộng.

Một tiểu thư, tuy có chút ngang ngược và kiêu căng nhưng cũng không phải là người không biết lý lẽ, thậm chí còn khá thông minh.

"Chị Diệp, chúng ta hoàn thành sớm có thể ra ngoài trước không?" Khương Quốc Vũ kéo tay Diệp Thiển Hâm.

Diệp Thiển Hâm vốn không có ý định này nhưng sau khi nghe xong lại đột nhiên do dự, sau đó nói: "Có thể hỏi thây giáo, dù sao cũng không có việc gì khác."

"Ừm"

Khương Quốc Vũ chủ động đi hỏi thầy giáo, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, liền quay lại thu dọn đồ đạc, kéo Diệp Thiển Hâm ra ngoài.

"Chú và thím vẫn đang ở ngoài đợi em sao?" Diệp Thiển Hâm do dự, bây giờ trong lòng cô rất rối bời, không muốn gặp họ.

"Không có." Khương Quốc Vũ giải thích: "Khi họ đến đã giúp em dọn dẹp ký túc xá rồi, em muốn ra ngoài đi dạo ngắm cảnh."

Hai người nói chuyện rất nhỏ nhưng vẫn bị Cố Mộng ngồi bên cạnh nghe thấy.

Cố Mộng đánh giá Khương Quốc Vũ: "Đồng chí Diệp, cô quên mất chúng ta đã hẹn nhau đi nhà ăn tối nay rồi sao?"

"Sẽ không đâu."

Diệp Thiển Hâm trả lời, cùng Khương Quốc Vũ ra khỏi lớp học.

Thực ra mấy ngày nay, Diệp Thiển Hâm cũng không đi lại nhiều trong trường, cũng không biết nhiều chỗ, vừa dẫn Khương Quốc Vũ đi vừa nói chuyện.

"Tiểu Vũ, vừa nay nghe em nói, thím em không muốn có con sao, người ở độ tuổi của họ hình như rất muốn có con."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play