Tôn Xảo Lệ: "..."

Diệp Thiển Hâm khẽ cười, nhìn Cổ Hưng Quốc, từ từ nói: "Vạn nhất không có ai đưa, có thể là em ấy không tìm được chỗ, nếu biên tập Cổ mệt, tôi ra ngoài xem thử."

Cổ Hưng Quốc gật đầu: "Tôi cũng mới nghĩ ra, vừa nãy chỉ lo nhắm mắt dưỡng thân, cô không quen biết ai, tôi đi vậy."

Tôn Xảo Lệ ở bên cạnh trợn trắng mắt: "Thật là hết nói nổi, không biết có quan hệ gì mà che chở thế, là học sinh nam hay học sinh nữ vậy."

Lưu Thành vẫn luôn không nói gì nhíu mày: "Đồng chí, tích đức chút đi, người ta còn là học sinh, cô cũng được coi là học cao rồi, nói năng bóng gió dễ gây hiểu lầm."

"Hừ.



Tôn Xảo Lệ trợn trắng mắt nhưng vẫn không nói tiếp.

Trước đó Diệp Thiển Hâm trò chuyện với Cổ Hưng Quốc, đại khái cũng biết lai lịch của hai người này.

Lưu Thành năm nay hai mươi tuổi, là công nhân kỹ thuật trong nhà máy ô tô, rất có năng khiếu về sửa chữa ô tô.

Tôn Xảo Lệ mười tám tuổi, có vẻ như mới tốt nghiệp không lâu nhưng vì có năng khiếu về toán học nên trường rất coi trọng cô ta, thêm vào đó cha mẹ đều là nhân viên của sở giáo dục nên lần này cô ta được trực tiếp cử đến Bắc Kinh.

Còn Khương Quốc Vũ vẫn chưa đến, giống như Diệp Thiển Hâm, đều học quốc họa, là quán quân của bảng thi thiếu niên.

Trong số những người này, gia cảnh của Tôn Xảo Lệ là tốt nhất, chẳng trách khi nói chuyện cô ta không hề khách sáo.

Chỉ là cô ta lại có ác cảm lớn như vậy với một học sinh, quả thực là quá hẹp hòi.

Lần này chưa đầy năm phút, Cổ Hưng Quốc đã dẫn một cậu bé khoảng mười lăm tuổi mặc đồng phục học sinh lên xe.

"Đến rồi đến rồi, đúng là để Tiểu Diệp nói trúng, cha mẹ đứa trẻ này đưa đến tận cửa ga nhưng nó không biết đường đi tiếp."

Cổ Hưng Quốc vừa nói vừa giúp Khương Quốc Vũ cất hành lý.

"Ngồi sang bên cạnh đi." Cổ Hưng Quốc chỉ vào chỗ trống bên cạnh Diệp Thiển Hâm: "Chị này cũng học quốc họa giống cháu, hai đứa có thể nói chuyện hợp nhau."

Diệp Thiển Hâm thuận thế gật đầu: "Đến đây đi."

Nhưng cậu ta núp sau lưng Cổ Hưng Quốc mím môi, không nói gì, ngược lại chỉ vào hai chỗ trống cách Diệp Thiển Hâm một lối đi.

"Cháu có thể ngôi đây không?"

Giọng cậu bé còn rất non nớt nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết.

Diệp Thiển Hâm tưởng cậu bé thích ở một mình nên gật đầu nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Tôn Xảo Lệ ngồi phía trước đã cười phá lên.

Tôn Xảo Lệ: "Đưa mặt cho người ta tát à, hừ, muốn làm thân cũng phải được người ta đồng ý mới được, tuổi còn nhỏ, đến muộn nhất, còn kiêu ngạo như thể mình là ai...

Lời cô ta vừa nói với Diệp Thiển Hâm, vừa khiến Khương Quốc Vũ vẫn chưa bước vào xã hội có chút bối rối.

Khương Quốc Vũ có chút bất lực nhìn Diệp Thiển Hâm, Diệp Thiển Hâm trước tiên cười cười, sau đó mới nói: "Bạn học Khương Quốc Vũ, em ngồi sang bên cạnh trước đi, đừng để ý đến một số người sủa bậy."

Khương Quốc Vũ sửng sốt, cũng cười theo.

Cậu bé gật đầu, nói lời cảm ơn, sau đó ôm cặp sách ngoan ngoãn đi tới.

Tôn Xảo Lệ cũng trừng mắt nhìn: "Cô mắng ai đấy? Có biết nói chuyện không?"

"Ai sủa bậy thì tôi mắng người đó."

"Cô... ôi!" Tôn Xảo Lệ hét lên một tiếng, đau đớn ôm lấy mắt cá chân: "Cậu cố tình giãm tôi phải không?

Khương Quốc Vũ đảo mắt tinh ranh: "Tôi không cố ý, lối đi này không phải dùng để đi sao, tôi cũng không để ý thấy chân cô ở dưới, thím à, thật xin lỗi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play