"Có gì đáng tiếc chứ, thời thế tạo anh hùng, tuy rằng có yếu tố hoàn cảnh gia đình của ông ta nhưng đã tự mình lựa chọn đi đến bước này thì đã sớm nghĩ đến hậu quả rồi."

Tuy Phùng Khinh Ca tiếc nhân tài nhưng cũng sẽ không vì một họa sĩ có trình độ tạm được mà thách thức ranh giới của pháp luật.

Mọi thứ đều là lựa chọn của ông ta, không trách được người khác.

Chớp mắt lại qua hai ngày.

Vì đoàn văn công đặc biệt phê duyệt cho Diệp Thiển Hâm nghỉ phép mấy ngày, để cô có thể thư giãn trước khi đi học ở Bắc Kinh, cũng chuẩn bị thật tốt nên Diệp Thiển Hâm ăn trưa xong ở căng tin đoàn văn công, nói trước với Mạnh Ngôn một tiếng, để Tiểu Triệu đến giúp đưa mình về nhà.

"Chị dâu, những thứ này đều chuyển đi hết sao? Em nhớ đều là do liên trưởng mua riêng." Tiểu Triệu vào văn phòng, nhìn những chậu hoa lớn nhỏ trên bàn của Diệp Thiển Hâm.

Diệp Thiển Hâm bật cười: "Tôi còn quay lại mà, cho dù không quay lại, để lại cho họ thanh lọc không khí cũng tốt."

"Hì hì, vậy em giúp chị dâu chuyển những tạp chí này nhé."

Diệp Thiển Hâm lắc đầu, chỉ sắp xếp một số tạp chí mình chưa đọc xong nhét vào túi, sau đó thu dọn một số giấy bút mình thường mang đến, lúc này mới tạm biệt Châu Lệ và những người khác.

Vẻ mặt Điền Văn Trúc phấn khích: "Đồng chí Tiểu Diệp, đợi cô từ Bắc Kinh về, nhớ kể cho chúng tôi nghe cô đã nhìn thấy những gì, tôi chưa từng đến Bắc Kinh."

Châu Lệ liếc nhìn: "Muốn kể thì cũng phải kể học được những gì đã, muốn xem thì có thể tìm tivi, tìm sách ảnh."

"Kể hết, kể hết..."

Tạm biệt họ xong, Diệp Thiển Hâm và Tiểu Triệu xuống lầu.

Đi ngang qua ký túc xá, nghe thấy bên trong có tiếng leng keng.

Cách cửa sổ, Diệp Thiển Hâm có thể phân biệt được bóng dáng của Diệp Xuân Yến bên trong, bên cạnh là Trương Anh Tử, còn có Phùng Khinh Ca đứng quay lưng ve phía mình ở bên ngoài cửa.

Không xa còn có không ít người vây xem.

"Tôi đã sớm thấy Diệp Xuân Yến này không ổn rồi, lần trước cô ta vẽ con rồng gì đó, trông giống như một con sâu."

"Tôi cũng thấy bản thiết kế đó rồi, mặc dù tôi không học mỹ thuật nhưng vẫn có thẩm mỹ cơ bản, tóm lại là không đẹp."

"Cô ta vẫn luôn nói mình ở trong khu gia đình giáo viên, sáng nay tôi lướt qua hồ sơ cô ta điền trước đây, hình như là ở trong thôn."

"Tôi cũng ở thôn mà, cái này cũng không sao nhưng cô ta nói dối lừa người thì không đúng rồi."

u Dương Ngọc và Ngụy Hương Hương thấy Diệp Thiển Hâm trong đám đông, liền nắm tay nhau đi tới.

Ngụy Hương Hương: "Chị Thiển Hâm, em tưởng chị phải đợi đến tối mới đi chứ."

"Đến tối thì trời tối quá, dọn đồ không tiện, hơn nữa chiều chị còn có chút việc." Diệp Thiển Hâm giải thích.

"Thế sao chị không nói với em một tiếng, em cũng giúp chị dọn đồ."

Diệp Thiển Hâm cười cười: "Đồ không nhiêu, không muốn làm phiên mọi người."

Ngụy Hương Hương gãi đầu: "Em cũng xem náo nhiệt gân hết rôi, em đưa chị ra cổng nhé, dù sao cũng phải một hai tháng nữa mới gặp lại, em sẽ nhớ chị lắm."

u Dương Ngọc cũng gật đầu: "Tôi cũng đi, nghe nói ngoài cổng có cảnh sát chờ đưa Diệp Xuân Yến đi điều tra, hừ, tôi đã sớm thấy cô ta không vừa mắt rồi, đúng là báo ứng.

"Thế thì đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Hai cô gái đưa Diệp Thiển Hâm đến tận cổng quân khu, đợi Diệp Thiển Hâm lên xe, mới nhìn thấy Diệp Xuân Yến được Phùng Khinh Ca đưa đến xe cảnh sát ở cổng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play