*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Mặc dù bây giờ nhà họ Diệp đã được gỡ bỏ cái mũ tư sản nhưng không tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào, nếu có giấy khen của chính phủ, thể diện của nhà họ Diệp cũng được cải thiện nhiều.

Lưu Toàn An: "Đồng chí Diệp, tôi nhớ chúng ta đã gặp nhau một lần ở văn phòng đại đội, cô chính là lúc đó đã xem bản vẽ phải không, lâu như vậy rồi mà cô vẫn có thể nhớ rõ ràng như vậy, trí nhớ thật đáng nể, bản vẽ của cô gần như không có sai sót nào mấy, ngay cả cảnh vật trên núi cũng vẽ rất đẹp, vừa rồi nghe nói ngay cả bản nháp cũng không cần, thật sự là quá lợi hại.

"

Diệp Thiển Hâm khiêm tốn cười cười: "Chỉ là tình cờ tôi học quốc họa từ nhỏ nên khá nhạy bén với những điều này thôi.

"

"Tuy tôi không hiểu về quốc họa nhưng có thể nhìn ra đường nét trên bản vẽ của cô là vẽ bằng tay, hơn nữa hình núi cây cỏ trông rất có căn bản.

"

"Đó là đương nhiên rồi.

" Diệp Thư Quốc ngẩng cao cằm một cách tự hào: "Chỉ cần một cây bút chì cùn mà vẽ thành ra như vậy, chắc chỉ có em gái của tôi thôi.

"

Bên phía Mạnh Ngôn đã sắp xếp xong người, nghe thấy giọng nói của Lưu Toàn An liền đi tới.

Mạnh Ngôn: "Kỹ sư Lưu, hôm nay ông đi đâu thế?"

"Ối trời!" Lưu Toàn An đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt hối hận: "Suýt nữa thì quên xin lỗi tổ chức, hôm nay vợ tôi sắp sinh rồi, ở nhà gọi điện thúc giục tôi, tôi mới cuống cuồng chạy về nhà, sau khi xong việc tôi nhất định sẽ nhận phạt.

"

Sắc mặt của Mạnh Ngôn dịu đi một chút: "Sinh con cũng là chuyện lớn nhưng không được làm mất bản vẽ đâu.

"

Lưu Toàn An thở dài: "Lúc đầu tôi nghe Tiểu Triệu nói bản vẽ bị mất còn không tin, bản vẽ này được để ở chỗ thôn trưởng Vương, làm sao lại mất chứ, nhưng cũng là do tôi không làm tròn trách nhiệm của mình.

"

"Nói mới nhớ! thôn trưởng Vương đâu nhỉ?" Tiểu Triệu đột nhiên nhìn ra bốn phía.

"Hình như con gái ông ta nói biết bản vẽ ở đâu, ông ta về nhà tìm rồi nhưng bây giờ vẫn chưa quay lại.

" Tiền Bân bổ sung thêm.

"Kỹ sư Lưu.

" Diệp Thiển Hâm đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lướt nhẹ nhìn con đường lên núi, cố ý nhắc nhở: "Sao kỹ sư Lưu không xin phép rồi mới đi, tuy rằng đang gấp nhưng nói một câu vẫn có đủ thời gian mà, mọi người cũng biết ông đi đâu chứ.

"

"Hả?" Lưu Toàn An trợn to mắt, vẻ mặt khó tin: "Lúc đó nghe thầy Nghiêm Vệ Đông nói tình hình khẩn cấp, tôi đã bảo thầy Nghiêm giúp tôi xin phép rồi mà, thầy ấy không nói sao?"

"Không nói.

" Giọng điệu của Mạnh Ngôn lạnh đi: "Hơn nữa tiếng sập ầm ầm khắp cả thôn, đến bây giờ thầy Nghiêm này vẫn không xuất hiện.

"

Sau khi Nghiêm Vệ Đông chia tay với Uông Tiểu Phượng liền vội vã chạy tới ký túc xá của giáo viên trường học nơi mình ở, kết quả nửa đường đột nhiên trời đổ mưa, hắn liều mạng che chặt tờ giấy trong túi, bản thân ướt sũng nhưng không dám để giấy dính một giọt nước.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play