"Đúng vậy." Diệp Xuân Yến gật đầu: "Đó là tác phẩm tôi đã đổ rất nhiêu tâm huyết, cô cứ tùy tiện úp xuống bàn như vậy, trong lòng tôi cũng không thoải mái."

"Nhưng đây không phải bản gốc." Phùng Khinh Ca ở bên cạnh nhíu mày: "Đồng chí Diệp Xuân Yến, tất cả các tác phẩm của mọi người trong đoàn văn công đều được lưu trữ thống nhất, đây chỉ là một bản sao thôi, giống với bản gốc nhưng vê màu sắc thì thực ra vẫn có sự khác biệt, cô lại không nhận ra sao?"

Diệp Xuân Yến ngây người.

Cô ta nhận ra hình dáng của bức tranh này, còn về sự khác biệt nhỏ về màu sắc, cô ta căn bản không phân biệt được.

Còn Diệp Thiển Hâm khi sờ vào đã nhận ra đây là một bản sao, bản sao và giấy vẽ được nhuộm màu có cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Nhưng Diệp Thiển Hâm không phải tác giả của bức tranh này, cô có nhận ra hay không thì cũng không sao nhưng Diệp Xuân Yến lại không nhận ra thì thật là kỳ lạ.

"Tôi, tôi vừa nãy chỉ nhìn thoáng qua từ xa nên không nhận ra." Diệp Xuân Yến biện giải.

Lúc này Phùng Khinh Ca đã có chút nghi ngờ, hắn đánh giá Diệp Xuân Yến, lại câm bức "Báo xuân đồ" lên xem.

Phùng Khinh Ca: "Đồng chí Diệp Xuân Yến, hình như cô không quen thuộc với tác phẩm của mình lắm thì phải."

"Tác phẩm của tôi thì tôi đương nhiên quen thuộc, chỉ là vừa nãy ở quá xa, hơn nữa đó cũng là tác phẩm năm ngoái của tôi rồi."

Diệp Xuân Yến nói rất hùng hồn.

Diệp Thiển Hâm và Phùng Khinh Ca nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

Sau khi Diệp Xuân Yến và Tô Chí Cường rời đi, Diệp Thiển Hâm mới nhỏ giọng nói với Phùng Khinh Ca: "Anh còn nhớ Diêm Hồng Bá vừa nãy không?”

Phùng Khinh Ca gật đầu: "Tôi biết cô nghi ngờ gì, vừa nay tôi cũng đột nhiên nghĩ đến, trước đây tôi đã xem tranh của Diêm Hồng Bá, bức "Báo xuân đồ" này hoàn toàn trái ngược với phong cách thường thấy của ông ta nhưng nhìn từ chi tiết thì vẫn có thể tìm thấy cảm giác quen thuộc." "Đúng vậy.

"

Diệp Thiển Hâm chỉ vào phần núi non ở xa: "Rõ ràng là người quen vẽ công bút mới có nét vẽ như thế này."

"Hai người nói gì vậy?" Trương Anh Tử lại gần.

Phùng Khinh Ca kể lại phát hiện của mình và Diệp Thiển Hâm cho Trương Anh Tử nghe, sau đó cả ba người đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của nhau.

"Đây không phải là kỳ thi ở trường, đoàn văn công trực thuộc quân khu, nếu thật sự có chuyện nhờ người khác vẽ hộ, cả hai người đều phải..."

"Suyt

Phùng Khinh Ca ra hiệu nhỏ giọng, sau đó mới nói tiếp: "Đừng vội, chuyện này phải từ từ điều tra."

Buổi tối, Mạnh Ngôn ở cổng quân khu đợi Diệp Thiển Hâm về nhà.

"Mạnh Ngôn!"

Từ xa, Diệp Thiển Hâm vẫy tay với Mạnh Ngôn: "Đi khiêng bao tải!"

Mạnh Ngôn: ”... 2"

Diệp Thiển Hâm nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Mạnh Ngôn liền bật cười, cô chỉ vào phòng gác cổng, ra hiệu cho anh đi qua đó.

Sau khi hiểu rõ, Mạnh Ngôn dùng một tay xách luôn bao tải lên, căn bản không cân phải khiêng.

"Anh khỏe thế à?"

Diệp Thiển Hâm nhìn Mạnh Ngôn xách bao tải đến cốp xe, không khỏi cảm thán.

Mạnh Ngôn nhìn cô: "Em muốn thử không? Anh nhớ mới hôm kia chúng ta..."

"Khu khu khụ!" Diệp Thiển Hâm ho dữ dội, sau đó đẩy Mạnh Ngôn lên xe.

Sau khi đóng cửa xe, Diệp Thiển Hâm mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh nhỏ giọng thôi, chuyện trong nhà sao có thể nói ra ngoài được."

Mạnh Ngôn vẻ mặt vô tội: "Ý anh là hôm kia nhà chúng ta hết mì, anh mới khiêng hai bao lớn lên lâu, sao em lại quên anh khỏe thế được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play