"Xuân Yến?" Âu Dương Ngọc thấy Diệp Xuân Yến nửa ngày không nói gì, có chút nghi hoặc: "Cô không biết cô ấy sao? Cô ấy là Diệp Thiển Hâm, tác giả của trang bìa tạp chí nổi tiếng nhất năm nay là "Phong cách thành phổ”, còn lên cả truyền hình nữa."
Trong nhóm người này thực ra cũng có người không biết Diệp Thiển Hâm, chỉ là phần lớn là con em thành phố, vì vậy ít nhiều đều biết thêm một chút, những người đến từ nông thôn lúc đầu không biết, sau khi mọi người phổ cập cũng đều hiểu rõ.
"Cô thật sự không biết à?" Có người cũng thấu lại hỏi.
u Dương Ngọc nói thay Diệp Xuân Yến: "Lúc đầu tôi cũng không biết, là sau khi xem bảng công khai thấy tò mò, mới đi tìm hiểu."
"Vậy cô không xem bảng công khai à?"
"Không." Diệp Xuân Yến trả lời.
Bảng công khai được gửi đến đại đội trong thôn nhưng vừa mới nhận được, em trai đã xé mất một nửa như trò đùa.
Vì vậy Diệp Xuân Yến chỉ nhìn thấy một nửa nội dung, căn bản không để ý đến những gì ở phía sau.
"Tôi có một đứa em trai, còn nhỏ, nghịch ngợm xé mất một nửa bảng công khai, vì vậy mới không nhìn thấy." Diệp Xuân Yến cười khổ giải thích.
“Tôi có một em trai và một em gái.
Tôi cũng có, tôi cũng có...
Nội dung trò chuyện chuyển sang chủ đề em trai em gái, rất nhanh các cô gái bắt đầu thảo luận về việc em gái nhà ai ngoan nhất, em trai nhà ai nghịch ngợm nhất.
Còn Diệp Xuân Yến, người đầu tiên mở đầu chủ đề này, ngược lại trong tiếng trò chuyện ồn ào lại dần dần im lặng.
Diệp Thiển Hâm thế mà cũng đến đội Mỹ thuật, tại sao cô lại đến đây.
Trước đây nghe nói Diệp Thiển Hâm giúp thiết kế trang phục múa, Diệp Xuân Yến còn cho rằng hoặc là chỉ là một sự tình cờ, hoặc là có người âm thầm giúp đỡ.
Bởi vì cha đã từng nhiều lần nói với cô ta, mặc dù những năm đầu Diệp Thiển Hâm cũng học quốc họa nhưng trình độ rất kém.
Dù sao cũng không bằng Diệp Xuân Yến luôn đi theo cha, nỗ lực học tập luyện tập.
Diệp Xuân Yến dựa vào nỗ lực rất lớn mới có thể vào được đoàn văn công nhưng nghe mọi người nói, hình như Diệp Thiển Hâm vào rất dễ dàng.
Hình như còn có quan hệ với tạp chí nào đó.
Diệp Xuân Yến đã rất lâu không đọc tạp chí, nhà nghèo, những năm trước còn mua vê xem, những năm này đến cả báo cũng không mấy khi đọc, Lữ Mộng Nga ở nhà cũng không thích cô ta đọc những thứ lặt vặt này.
"Đến rồi."
Không biết ai hét lên một tiếng thì ra là đoàn trưởng và chính ủy của đoàn văn công cùng một số lãnh đạo khác đã ra ngoài.
Ngoài ra còn có các đội trưởng của các đội trong đoàn văn công, đều đứng trên sân khấu, lần lượt giới thiệu với mọi người.
Không lâu sau, những thành viên cũ của đoàn văn công cũng đi xuống, đứng bên cạnh vỗ tay.
Lần này có tổng cộng mười lăm người vào đoàn văn công, đội trưởng theo thứ tự đọc danh sách, đồng thời để họ tự giới thiệu.
Lúc này Diệp Xuân Yến mới bàng hoàng bắt đầu có chút sợ hãi.
Diệp Thiển Hâm cũng giống như cô đều là đội Mỹ thuật, mà cô ta vừa mới nói dối nhiều như vậy, Diệp Thiển Hâm vẫn luôn không ưa cô ta, lỡ như cô vạch trần cô ta thì cô ta biết giấu mặt mũi vào đâu?
Diệp Xuân Yến đột nhiên run rẩy.
Nhưng lúc này, đến lượt Diệp Xuân Yến lên sân khấu tự giới thiệu.
Trương Anh Tử của đội Mỹ thuật gọi tên Diệp Xuân Yến hai ba lân, thấy cô ta vẫn còn ở dưới sân khấu ấp úng, không chịu lên sân khấu, liền nhíu mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT