"Cho đến một ngày, Hồ Tuấn Khanh thi đỗ chứng chỉ hành nghề bác sĩ, hình như trước khi nhận chức đã đi khám sức khỏe toàn thân một lần, đợi lấy kết quả về nhà, nhà anh ta đột nhiên náo loạn.
"Cô dâu trẻ em đó vừa khóc vừa làm ầm ï rất lâu, người trong thôn muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì, người nhà bọn họ cũng không mở cửa, cho đến ngày hôm sau, người nhà bọn họ phát hiện cô gái đó tự nhảy xuống sông, người nhà họ Hồ vớt người lên, tìm một mảnh đất hoang vội vàng chôn xuống."
"Sau chuyện này, Hồ Tuấn Khanh vào thành, người nhà họ Hồ cũng rất ít khi về thôn Lý Bá nữa."
Tiểu Triệu nói xong, sắc mặt của những người có mặt đều không được tốt lắm.
Mạnh Ngôn chỉ chăm chăm nhìn Diệp Thiển Hâm, sợ cô càng khó chịu hơn, ở bên cạnh an ủi Diệp Thiển Hâm.
Khóe mắt Diệp Minh Ngọc đỏ hoe, quay người đi bắt đầu lau nước mắt.
An Văn thì sắc mặt nghiêm trọng, đợi Diệp Minh Ngọc bên này lau xong nước mắt, mới lại hỏi: "Đồng chí Diệp Minh Ngọc, trước đây cô có phát hiện ra điều gì bất thường không?”
Diệp Minh Ngọc lắc đầu: "Trước đây cũng từng nghi ngờ tại sao không cho tôi về quê nhưng sau đó cũng quen rồi, không để ý nữa."
Lúc này Tiểu Triệu lại nói: "Đồng chí Diệp Minh Ngọc, thời gian gân đây Thạch Hà có ở nhà không?”
"Không."
Tiểu Triệu: "Mẹ tôi nói, Thạch Hà đang hỏi thăm muốn mua một đứa trẻ ở quê."
Diệp Minh Ngọc trợn tròn mắt, hoàn toàn kinh ngạc: "Mua?"
"Đúng vậy, hỏi thăm đã nhiều ngày rồi, hình như nói đến lúc đó còn muốn đưa con dâu... tức là đông chí Diệp Minh Ngọc về quê nuôi con."
Diệp Minh Ngọc: ”..."
Diệp Thiển Hâm nắm tay Diệp Minh Ngọc, an ủi: "Ít nhất chúng ta đã phát hiện ra những chuyện này sớm.
An Văn ở bên cạnh vừa ghi chép vừa gật đầu: "Ham Hâm nói không sai, chuyện này cục cảnh sát chúng tôi đã chuẩn bị bắt đầu điều tra rồi, đồng chí Diệp Minh Ngọc gần đây cô nhất định phải chú ý an toàn..."
Choang-
Tiếng động ngoài cửa cắt ngang lời An Văn, mọi người nhìn nhau, Mạnh Ngôn đã kéo Diệp Thiển Hâm ra sau mình.
"Có thể là giá phơi quân áo của tôi đổ rồi.
" Diệp Minh Ngọc lau nước mắt, định đi ra ngoài.
Nhưng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Minh Ngọc mở cửa, kết quả kiểm tra đã có rồi, anh đón em về nhà xem."
Tiếng Hồ Tuấn Khanh vang lên, Diệp Minh Ngọc đột nhiên ngây người tại chỗ.
"Suyt." An Văn ra hiệu cho mọi người im lặng: "Cuộc điều tra của chúng tôi đang được tiến hành trong bóng tối, trước tiên đừng đánh rắn động cỏ, lát nữa đồng chí Minh Ngọc cứ ra ngoài từ chối anh ta là được."
"Được.
Diệp Minh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu chuẩn bị đi ra mở cửa.
Mở cửa ra, Hồ Tuấn Khanh đứng ngoài cửa, cười tươi nói: "Đã có kết quả rồi, anh không sao cả nhưng anh cũng đã nghĩ thông suốt rồi, con cái gì chứ, chúng ta còn trẻ, bây giờ cứ sống tốt cuộc sống của hai chúng ta là được, Minh Ngọc, em về nhà với anh đi."
Diệp Minh Ngọc tỏ thái độ lạnh lùng: "Hôm nay đã muộn rồi, hôm khác hãy nói sau, kết quả kiểm tra đâu?"
"Anh không mang theo, không phải là muốn đón em về rồi xem sao."
Hồ Tuấn Khanh nói chuyện lúc nói lúc không, ánh mắt cũng luôn nhìn ve phía sau Diệp Minh Ngọc.
May là lúc Diệp Minh Ngọc ra ngoài đã đóng cửa phòng khách, bên trong ngoài ánh đèn ra thì không nhìn thấy gì cả.
Diệp Minh Ngọc: "Thôi vậy, đợi đến mai rồi nói sau."
Nói rồi, Diệp Minh Ngọc định đóng cửa lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT