Hôm nay Diệp Thiển Hâm mặc chiếc áo khoác lông cừu mà Mạnh Ngôn mua cho cô lần trước, sạch sẽ gọn gàng, nhìn vào đã thấy ấm áp.

Đúng vậy, cô ngồi trong xe, sao có thể không ấm áp được.

Diệp Xuân Yến ngẩn người hai giây, mới nhận ra người trước mặt là Diệp Thiển Hâm.

"Diệp... Chị Thiển Hâm?"

Diệp Thiển Hâm nhìn cô ta một cái, sau đó nói với Mạnh Ngôn: "Có người tìm anh giúp đỡ, em di trước đây.

"

Mạnh Ngôn: ”...

Diệp Xuân Yến không ngờ mình lại có thể gặp Diệp Thiển Hâm ở đây, hơn nữa Diệp Thiển Hâm hình như còn có quan hệ rất đặc biệt với người quân nhân trước mặt.

Hai người...

Mạnh Ngôn bất đắc dĩ nhìn Diệp Xuân Yến: "Chào đồng chí, tình hình của cô tôi không thể giúp được, nếu không có việc gì thì xin cô tránh ra một chút, không thì chắn đường xe không ra được."

"Đợi đất"

Diệp Xuân Yến nhìn Diệp Thiển Hâm như thể không nhìn thấy mình mà định đóng cửa, vội vàng nói: "Chị Thiển Hâm, gặp được chị thật vui, chị... Đây là người yêu của chị sao?”

Diệp Thiển Hâm nhìn Mạnh Ngôn: "Là chồng của tôi."

Diệp Xuân Yến như bị sét đánh giữa trời quang.

Cái gì, cô đã kết hôn rồi? Hơn nữa đối tượng kết hôn còn là một quân nhân đẹp trai như vậy.

Mạnh Ngôn nghe bốn chữ này thì trong lòng vui như mở cờ, tuy hai người đã sớm đăng ký kết hôn nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Thiển Hâm gọi anh như vậy.

Diệp Xuân Yến cắn chặt đôi môi tái nhợt: "Chị Thiển Hâm, chị, chị đúng là tốt số."

Nhưng không phải Diệp Xuân Yến cô ta mới là người có số hưởng sao? Từ nhỏ cô ta đã được cha mẹ yêu thương, còn Diệp Thiển Ham lại bị cha mẹ bỏ rơi.

Cô ta nhất định có thể được nhận vào đoàn văn công, còn Diệp Thiển Hâm...

Hình như Diệp Thiển Hâm đã lên cả tivi, nổi tiếng rồi.

Tại sao lại như vậy?

Trong lòng Diệp Xuân Yến chua xót, hai người vốn là xuất phát điểm giống nhau nhưng bây giờ lại như cách biệt một trời một vực.

"Chị Thiển Hâm, vì chị mà bây giờ cuộc sống của bọn em rất khó khăn, chị có thể phát lòng từ bi, giúp em một việc không." Diệp Xuân Yến nghiến răng, nhục nhã nói ra lời câu xin của mình.

Nhưng nghe vậy, Diệp Thiển Hâm dứt khoát "Bup.

một tiếng, đóng sâm cửa lại.

Hạ cửa sổ xe xuống, Diệp Thiển Hâm: "Chuyện nhà các người không liên quan gì đến tôi, chỉ là nhân quả báo ứng thôi."

Nói xong, Diệp Thiển Hâm vốn đã hơi động lòng trắc ẩn liền chào tạm biệt Mạnh Ngôn, rồi bảo Tiểu Triệu lái xe đi.

Còn Mạnh Ngôn thấy vợ mình rời đi, cũng không chút lưu luyến quay về quân khu.

Trên con đường vắng vẻ, chỉ còn lại Diệp Xuân Yến đứng đó.

Mãi lâu sau Diệp Xuân Yến mới hoàn hồn, lúc hoàn hồn, trên mặt đã đây nước mắt.

Không vào được quân khu, cô ta chỉ có thể về nông thôn trước.

Nhưng nghĩ đến việc đường còn rất xa, về nhà rôi vẫn chưa mua được thuốc, Diệp Xuân Yến lại khóc òa lên.

Từ huyện về thôn Hướng Dương, mỗi ngày đều có xe khách chạy theo giờ cố định.

Nhưng bây giờ đã quá muộn, xe khách đã dừng chạy từ lâu, Diệp Xuân Yến chỉ có thể đi bộ vê.

Trời càng ngày càng tối, Diệp Xuân Yến đi ngang qua ngõ nhà tập thể giáo viên nơi mình từng ở, không nhịn được thở dài.

Trước đây còn chê nhà tập thể này nhỏ, bây giờ lại chỉ có thể ở nông thôn, vẫn phải ở nhờ nhà cậu cả.

Trong lòng cô ta buôn bã nhưng bước chân không dám dừng lại dù chỉ một lát, khu vực thành thị kết hợp với nông thôn ít người qua lại, rất dễ xảy ra cướp bóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play