Nói xong, Diệp Thiển Hâm định rời đi.

Lúc này Hồ Uyển Oánh cũng nhìn thấy Mạnh Siêu ở cửa sổ nhưng khi cô ta nhìn thấy Mạnh Siêu ở cùng Diệp Thiển Hâm, sắc mặt lập tức ủ rũ.

"Mạnh Siêu, hai người nói gì vậy, đến rồi cũng không vào tìm em." Hồ Uyển Oánh chạy ra, nắm lấy cánh tay của Mạnh Siêu: "Diệp Thiển Hâm, đây là người yêu của tôi, cô nói gì với anh ấy?"

Diệp Thiển Hâm liếc nhìn: "Ô, đang nói về vấn đề anh ta nên gọi tôi là chị dâu, nếu cô Hồ đồng ý, tôi cũng không ngại có thêm một em dâu họ."

Hồ Uyển Oánh: "..."

Cái gì? Em dâu họ?

Hồ Uyển Oánh rõ ràng không ngờ đến cảnh tượng này, còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Mạnh Siêu, sao tự dưng cô ta lại thấp hơn Diệp Thiển Hâm này một bậc.

Trong lòng Mạnh Siêu cũng không thoải mái.

Người phụ nữ mình muốn trở thành chị dâu, mà người đàn ông đó lại là Mạnh Ngôn, tên sát thần đó.

Hơn nữa khi Diệp Thiển Hâm đứng cạnh Hồ Uyển Oánh, càng làm cho Hồ Uyển Oánh trở nên đen đủi và xấu xí.

"Được rồi, lát nữa gọi sau, tôi còn có việc phải đi."

Diệp Thiển Hâm nhìn thấy sắc mặt của hai người đều xám xịt, tâm trạng của cô rất tốt, quay người lên xe đạp, vui vẻ rời đi.

Hồ Uyển Oánh kéo Mạnh Siêu không buông: "Sao cô ta lại là chị dâu của anh?"

Mạnh Siêu nghiến răng: "Đồng chí Diệp đang hẹn hò với anh họ Mạnh Ngôn của tôi, tiếng chị dâu này... phải gọi."

"Mạnh Ngôn? Chính là đại đội trưởng ở Bắc Kinh, con trai của Mạnh tư lệnh?" Hồ Uyển Oánh kinh hô.

Cho dù Mạnh Siêu có một công việc ổn định nhưng so với đại đội trưởng Mạnh Ngôn này thì chẳng là gì cả.

Sự ghen tị trong lòng Hồ Uyển Oánh chỉ tồn tại trong một thoáng, cô ta dừng lại một chút, rồi lập tức hừ lạnh một tiếng: "Xì, đại đội trưởng chó má gì chứ, cho em em cũng không thèm, Mạnh Siêu, anh đưa em đi mua quần áo đi, em muốn mua một chiếc váy để mặc mùa đông."

Trong lòng Mạnh Siêu chua xót hơn Hồ Uyển Oánh nhiều.

Hắn ta trả lời với giọng không mấy vui vẻ: "Đi thôi, anh đi mua sắm với em."

"Được."

"Chết rồi!" Vừa quay người, Mạnh Siêu liên nhíu mày: "Hình như anh để quên ví ở nhà rồi, hay là... hay là em tạm ứng cho anh, vừa hay anh cũng muốn mua một chiếc áo khoác mùa đông, lần sau anh sẽ trả lại em."

Mạnh Siêu đã dùng cái cớ này không chỉ một lần, lúc đầu, Mạnh Siêu vẫn trả lại số tiên phải trả trong lần gặp mặt tiếp theo, thậm chí còn trả thêm một hoặc hai đồng, hoặc mang theo một món quà nhỏ.

Nhưng không lâu sau, Mạnh Siêu sẽ giả vờ quên mất chuyện này.

Trước đây Hồ Uyển Oánh không để ý lắm nhưng tình huống này đã xảy ra liên tiếp nhiều lần, trong lòng cô ta luôn cảm thấy không thoải mái.

Hồ Uyển Oánh có chút ấm ức: "Sao lại thế này nữa, hôm qua em mới đưa anh ít tiền, bây giờ em cũng không còn nhiều."

"Nhưng nếu anh về nhà lấy thì sẽ quá muộn, Uyển Oánh, lần cuối cùng rồi, anh đảm bảo lần sau sẽ không quên." Mạnh Siêu nhấn mạnh: "Thôi thì anh về nhà lấy vậy, em ở đây đợi anh, hoặc... hôm nay chúng ta cứ về trước, hẹn lần sau có thời gian rồi đi."

Bình thường Mạnh Siêu đi làm, không có thời gian để gặp mặt, hảo không dễ dàng đến ngày nghỉ được gặp mặt, Hồ Uyển Oánh không muốn cứ thế mà chia tay với hắn ta, nếu không thì lại phải đợi thêm một tuần nữa.

Hồ Uyển Oánh bất đắc dĩ thở dài, đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play