Diệp Thiển Hâm nghe vậy nhíu mày: "Chị hai ở cục xây dựng phụ trách đo đạc, vẽ thiết kế kiến trúc, căn bản không liên quan gì đến vật liệu hóa học.
Người già không hiểu những điều này, đầu óc Hồ Tuấn Khanh có bị sao không? Sao lại không biết ngăn cản chứ."
Diệp Thư Quốc thở dài: "Em còn không biết Hồ Tuấn Khanh thế nào sao? Con một trong nhà, được cưng chiều thành bảo bối, hắn ta nghe lời cha mẹ nhất, sao có thể phản bác ngăn cản được."
Diệp Minh Ngọc lau nước mắt, nghe thấy hai người họ nói chuyện, đi tới, vừa khóc vừa trừng mắt nhìn Diệp Thư Quốc: "Anh cả, em đã nói rồi đừng gọi bà nội và Hâm Hâm, Hâm Hâm còn nhỏ, anh nói những chuyện này với em ấy chỉ khiến em ấy lo lắng thêm thôi."
Sau khi kết hôn Diệp Minh Ngọc không ở nhà họ Diệp nên không biết rằng bây giờ ngay cả khi Diệp Thư Quốc gặp vấn đề cũng sẽ tìm Diệp Thiển Hâm để xin ý kiến.
Diệp Thư Quốc mím môi, giải thích: "Em đã quên bà nội đã nói gì rồi sao, trong số mấy đứa chúng ta, Hâm Hâm là thông minh nhất, không phải anh tìm em ấy nghĩ cách sao?"
"Chuyện của em, một cô gái chưa kết hôn như em ấy có thể nghĩ ra cách gì được?"
Nói rồi, nước mắt Diệp Minh Ngọc lại rơi xuống.
Trong ấn tượng của Diệp Thiển Hâm, chị hai Diệp Minh Ngọc là một người phụ nữ bảo thủ, kiên cường và hiền huệ.
Cô ấy đã chứng kiến cảnh cha mẹ ly hôn, một lòng muốn có một gia đình trọn vẹn, vì vậy khi đó mới chọn kết hôn với Hồ Tuấn Khanh, mặc dù tính cách hắn ta ích kỷ nhưng gia đình lại rất hòa thuận.
Còn Hồ Tuấn Khanh lúc trẻ không giống như bây giờ, gây gò, nho nhã, lại rất biết cách dỗ dành chị hai vui vẻ, khi đó chị hai cảm thấy đây chính là tình yêu, ngay cả sính lễ cơ bản cũng không có, chỉ tổ chức một buổi lễ đơn giản là đã kết hôn với hắn ta.
Diệp Minh Ngọc vốn có hy vọng trở thành một kiến trúc sư giỏi nhưng sau đó vì câu nói vê nhà chuẩn bị mang thai sinh con của nhà họ Hồ mà đã từ chức ở cục xây dựng.
Đáng tiếc là sau khi Diệp Minh Ngọc từ chức vẫn không thể mang thai, cô ấy chạy khắp các bệnh viện nhưng vẫn không tìm ra cách giải quyết, sau đó thậm chí còn có lúc hơi trâm cảm.
Chuyện này thực ra trong lòng Diệp Thiển Hâm vẫn luôn là một dấu hỏi.
Mặc dù kiếp trước Diệp Thiển Hâm không có cái gọi là kinh nghiệm sinh con nhưng cô vẫn luôn cảm thấy, chuyện mang thai chắc chắn là vấn đề của cả hai người.
"Chị hai, chị đừng cãi nhau với anh cả nữa, anh ấy cũng quan tâm đến chị thôi." Diệp Thiển Hâm nói hòa giải.
Diệp Minh Ngọc thở dài: "Chị biết mà, thôi, Ham Hâm ngoan, em về nghỉ ngơi đi, chuyện này chị phải từ từ chịu đựng thôi."
"Chị chịu đựng thế nào?" Diệp Thiển Hâm nhíu mày: "Chị hai, chị sẽ không thật sự vì mẹ chồng mà từ chức chứ, em nhớ dạo trước chị còn nói với em là muốn đi công tác ở Bắc Kinh, xem thiết kế kiến trúc của Tử Cấm Thành."
Diệp Minh Ngọc im lặng.
Một lúc sau, nước mắt Diệp Minh Ngọc lại không kìm được rơi xuống: "Chị không còn cách nào khác, chị thật sự không còn cách nào khác nữa rồi, thật ra bà ấy làm âm ï với chị không chỉ một lân, Hồ Tuấn Khanh cũng không đứng về phía chị, chuyện này dù sao cũng là lỗi của chị."
"Ai nói nhất định là lỗi của chị?"
Diệp Thiển Hâm tìm đúng trọng tâm, học theo dáng vẻ hồi nhỏ chị hai nắm tay mình, nắm lấy lòng bàn tay Diệp Minh Ngọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT