Bên kia, Tống Phượng Chỉ nói về tìm quần áo chỉ là một cái cớ.
Tống Phượng Chi: "Trong lòng Mục Dã có khúc mắc, luôn cảm thấy năm đó ông nội cháu mất mà cậu ta không giúp được gì nên rất áy náy, thật ra chuyện này đã qua lâu rồi, bà thấy cậu ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp bà, tùy tiện tìm một lý do để tránh mặt cậu ta, bây giờ chúng ta vê nhà đi, tiền này tiêu cũng vô ích, tiết kiệm được một chút là tốt một chút."
Diệp Thiển Hâm nhìn chị gái, vội vàng đi đỡ lấy cánh tay bà, để bà nằm xuống trước: "Bà nội, chụp CT này không tốn tiền, là một hạng mục tặng kèm khi chúng cháu truyên dịch, bà yên tâm."
"Đừng có lừa bà." Tống Phượng Chi liếc nhìn đứa cháu gái nhỏ: "Trong đầu cháu nghĩ gì mà bà không biết được?"
Diệp Thiển Hâm cười khổ: "Vậy thì bà chắc chắn biết bây giờ cháu muốn bà đi chụp CT nhất, bà coi như hoàn thành tâm nguyện của cháu đi, được không?”
Tống Phượng Chi lại ho khan, mặt đỏ bừng, vẫn kiên quyết nói: "Không được, cháu đổi một tâm nguyện khác đi."
Diệp Minh Ngọc thở dài: "Bà nội, bà nghĩ xem, cháu và Hâm Hâm đều xin nghỉ để đến đây, xin nghỉ là phải trừ tiên, nếu hôm nay bà không kiểm tra thì số tiền này chẳng phải cũng lãng phí sao?"
Tống Phượng Chi nghe vậy ngẩng đầu đẩy hai đứa cháu gái: "Vậy các cháu còn không mau di làm việc đi? Bà đã khỏe rồi, có thể ăn có thể ngủ, không có vấn đề gì cả”
Diệp Thiển Hâm đột nhiên nắm lấy tay Tống Phượng Chi: "Bà nội, bà tính toán như vậy là không đúng."
Sao lại không đúng?”
"Bà xem, bây giờ chúng ta đi chụp CT chỉ mất mười hai đồng nhưng có thể giúp bà biết được tình hình sức khỏe, phòng ngừa sau này không xảy ra vấn đề nữa, nếu bà không thể phòng ngừa kịp thời, sắp đến mùa đông rồi, lỡ bà lại không khỏe thì ngược lại phải tốn nhiều tiên hơn để khám bệnh chữa bệnh, chúng cháu còn phải xin nghỉ để chăm sóc bà, không đáng." "Vì vậy, chỉ khi bà chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình thì mới là tiết kiệm tiền cho gia đình, nếu không thì bà tính toán thế nào cũng không hợp lý."
Diệp Thiển Hâm nói xong, Tống Phượng Chi im lặng, một lúc lâu sau, bà ấy mặc áo khoác vào, chỉnh te lại.
"Được, chụp..
"Tuyệt quá!" Diệp Minh Ngọc vui mừng võ tay.
Diệp Thiển Hâm sợ bà nội hối hận, vội vàng đứng dậy: "Cháu đi xếp hàng cho bà nội."
Vài bà lão cùng phòng nghe thấy động tĩnh đều quay sang nhìn, nhìn Diệp Thiển Hâm đã đi ra ngoài, cười tủm tỉm trò chuyện với Tống Phượng Chi.
"Bà thật có phúc, có mấy đứa cháu trai cháu gái hiếu thuận như vậy, mấy ngày nay chúng nó thay nhau đến đây rót trà đưa nước, tôi nhìn mà phát thèm."
"Đúng vậy, không giống tôi, nằm viện một tuần rồi, mấy đứa cháu cũng chẳng đứa nào đến thăm tôi."
Tống Phượng Chi ngồi nghiêm trang, cố đè nụ cười trên khóe miệng nhưng vẫn không nhịn được khoe khoang: "Chủ yếu là mấy đứa trẻ đều có tiền đồ, cháu trai tôi có một công việc ổn định, cháu gái lớn học kiến trúc, đứa nhỏ vừa nay thương tôi nhất, vốn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nghe nói tôi không khỏe, kiên quyết ve thành phố phỏng vấn nhà máy dệt len, kết quả là phỏng vấn trúng tuyển luôn, mấy hôm trước còn lên cả tivi nữa..."
"Chậc chậc, nhìn trình độ của người ta kìa."
Có người nghe xong thấy chua xót không nhịn được hỏi: "Nói như vậy sao không thấy cha mẹ mấy đứa trẻ này nhỉ"
Diệp Minh Ngọc nghe vậy sắc mặt có chút cứng đờ, Tống Phượng Chi vẫn không đổi sắc mặt, nhàn nhạt nói: "Ồ, tôi chỉ có một đứa con trai, đã mất rồi."
Diệp Minh Ngọc: _....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT