Lữ Mộng Nga hu lạnh một tiếng: "Không phải cô rất có cốt khí sao, sao lần này lại chịu gặp cha cô, còn đến đưa đồ, có phải ông ta đã hứa với các người điều gì không, hay là đã đưa tiên cho các người, Diệp Thiển Hâm, tôi nói cho cô biết, lúc trước đã nói rõ là chia gia sản, nhà cô dù có lấy tiền cũng phải trả lại cho chúng tôi."
Diệp Thiển Hâm thu tay đưa hộp lại: "Không lấy tiền, bà nghĩ nhiều rồi, nếu bà không giúp thì thôi, tôi tự để ở cửa, ông ta về tự lấy vào là được."
"GôI"
Lữ Mộng Nga hoàn toàn bị chọc giận, cái rổ tre trong tay bị đập mạnh xuống đất, rau xanh bên trong lập tức đổ ra, bà ta tiến lại ba bước, giật lấy hộp rồi ném sang một bên.
"Một lũ vong ơn bội nghĩa, hôm nay không nói rõ các người gặp nhau để làm gì thì đừng hòng nghĩ đến chuyện đi! Bà đây vất vả thay ông ta chăm sóc gia đình, còn mặt dày vê nhà mẹ đẻ lấy rau, ông ta thì hay lắm, sau lưng còn đưa tiền cho người ngoài, tôi nói sao lương hai tháng nay thiếu mất mười đồng, còn lừa tôi nói là trừ tiền đi muộn, tên khốn nạn Diệp Khánh An...
Diệp Thiển Hâm lùi lại hai bước, hơi cúi đầu, che giấu ý cười trong mắt.
"Lữ Mộng Nga, bà muốn nổi giận thì đừng nổi giận với tôi, tôi cũng không muốn đến đây." Diệp Thiển Hâm điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu lên từ từ nói: "Diệp Khánh An đã đồng ý trả tiền cấp dưỡng cho bà nội, quan hệ của họ đã dịu đi một chút, vì vậy anh tôi nghĩ Diệp Khánh An chỉ muốn một ít đá mica trắng thì không quá đáng, tôi mới giúp đưa đến, hơn nữa tiền cấp dưỡng vốn là tiền ông ta phải trả, bà tức giận cũng vô ích."
Lời nói của Diệp Thiển Hâm đã chứng thực cho suy đoán của Lữ Mộng Nga, trong nháy mắt, đầu óc bà ta như nổ tung, trước mắt tối sâm, bà ta lao đảo vin vào khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững.
Quần áo của bà ta và bọn trẻ đều vá chằng vá đụp, bình thường ăn cơm trứng cũng phải đếm, Diệp Khánh An lại lấy tiền đưa cho người ngoài, vậy bà ta là cái gì? Là một thằng hề bám vào nhà ông ta để làm bảo mẫu cho ông ta sao?
"Được, các người cứ chờ đấy." Lữ Mộng Nga trừng mắt nhìn Diệp Thiển Hâm: "Hôm nay về nói với bà nội cô, bà ta đừng hòng lấy được tiền, tiên đã lấy trước đây cũng phải trả lại cho tôi." Diệp Khánh An thế nào cũng phải ve nhà, chỉ cân về nhà, bà ta có cách khiến ông ta lấy tiền vê.
Diệp Thiển Hâm thở dài: "Bà đừng tức giận nữa, tức hỏng người thì thiệt thân mình thôi, đến cả con gái bà còn chấp nhận chuyện này, em Xuân Yến đúng là người có học, thật hiểu chuyện, hôm qua còn cùng đi vê nhà thăm bà nội."
Lữ Mộng Nga càng khó chịu hơn, trước giờ vẫn luôn thấy Diệp Xuân Yến ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ngờ cũng là đứa vô lương tâm, khuỷu tay toàn hướng ra ngoài.
"Mẹ ơi-"
Có lẽ là bị tiếng động bên ngoài đánh thức, Diệp Thư Lương sáu tuổi dụi mắt, chạy chân trân ra ngoài: "Mẹ ơi con đói quá, tối nay mẹ nấu cháo đặc một chút được không, con còn muốn ăn trứng mà bà ngoại mang đến..."
Lữ Mộng Nga vịn khung cửa đứng vững: "Ăn trứng cái nỗi gì, cha mày sắp chạy đến nhà người khác rồi, còn ăn cái nỗi gì!"
"Oa." một tiếng, Diệp Thư Lương khóc oa lên, vừa mới tỉnh dậy đã bị quát như vậy, nhất thời khóc đến trời đất tối tăm.
Diệp Thiển Hâm tranh thủ liếc mắt nhìn cửa nhà tập thể, thấy Diệp Thư Quốc đã lộ nửa khuôn mặt ở bên ngoài, cô hắng giọng, lại cầm lấy hộp: "Vậy hôm nay thôi vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT