"Lão Diệp! Xuân Yến, mau ra giúp tôi một tay."

Lữ Mộng Nga gọi mãi, ngoài đứa con trai ngủ say trong lòng vặn vẹo đầu, không một ai đáp lại bà ta.

"... Không còn ai thở nữa à, mệt chết tôi đi."

Lữ Mộng Nga phàn nàn, tự mình mở cửa, trước tiên bế con trai Diệp Thư Lương vào nhà, sau đó mới mở bọc đồ mang theo ra.

Tiền trong nhà không đủ dùng, Lữ Mộng Nga thường về nhà mẹ đẻ lấy một ít rau xanh và đậu về ăn, có thể tiết kiệm tiên thức ăn trong nhiều ngày.

Năm nay bà ta ve nhà mẹ đẻ hơi thường xuyên, vì thế chị dâu ở nhà mẹ đẻ không ít lần liếc mắt lạnh với bà ta, Lữ Mộng Nga nghĩ đến thôi cũng thấy tủi thân.

Lữ Mộng Nga vốn dựa vào việc mình thi đỗ vào trường tiểu học ở huyện làm giáo viên, vốn là người được cả làng ngưỡng mộ nhất, năm đó bà ta tự mình kiếm tiền còn có thể trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, mỗi lần ve nhà, chị dâu ở nhà mẹ đẻ chỉ thiếu nước lau giày rửa chân cho bà ta.

Lúc đó bà ta còn trẻ, Diệp Khánh An tùy tiện tặng chút hoa, tặng chút vải vụn, bà ta đã quý không gì bằng, cộng thêm nhà họ Diệp lúc đó ở trong căn biệt thự lớn, là sự tôn tại giống như quý tộc, Lữ Mộng Nga liền cho rằng theo Diệp Khánh An sẽ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.

Nhưng ai mà biết được sau khi theo Diệp Khánh An, để giữ được công việc của Diệp Khánh An, không nói tới việc bà ta bị buộc phải từ chức, ngay cả căn biệt thự lớn cũng không được ở.

Hai lão già cố chấp Diệp Hiền và Tống Phượng Chi này, không nhận bà ta cũng đành, ngay cả con trai ruột của bà ta cũng không nhận, cùng nhau đuổi ra ngoài.

Vừa mới ra ngoài, Diệp Khánh An lấy tiền trong nhà, còn sống những ngày tháng tốt đẹp trong hai ba năm.

Nhưng Diệp Khánh An chỉ là một giáo viên nghèo, không có thu nhập dư dả, rất nhanh đã tiêu hết tiền tích góp, cuộc sống cũng ngày càng khó khăn.

Mỗi lần nghĩ đến đây, Lữ Mộng Nga đều tức không chịu được.

Tống Phượng Chi còn có Lục Nhuận Lan và mấy đứa con kia, tốt nhất là sớm chết sớm chôn, bọn họ mới có thể sớm thừa kế gia sản, chuyển đến ở trong căn biệt thự lớn.

Trong lòng Lữ Mộng Nga vừa nghĩ vừa tức tối, vừa phải cúi xuống dọn lá rau trên mặt đất.

Những lá rau này nhặt lên cũng đủ xào một đĩa, chỉ là trông hơi khó coi...

"Ôi chao-"

Lữ Mộng Nga không để ý, lúc đứng dậy bị một đống dây bóng đèn ở góc tường làm vấp ngã.

Lúc theo Diệp Khánh An chuyển vào nhà tập thể, chỉ còn lại căn phòng ở góc này, xa nhà bếp với nhà vệ sinh nhất, trước cửa còn có một cái cọc cây chắn.

Sau đó huyện phổ biến bóng đèn, trong nhà có điện nhưng vì căn phòng ở góc không có cách nào đi dây, chỉ có thể đi dây nổi lắp trên tường.

Những chiếc định cố định trên tường không lâu sau đã bị lỏng, mấy sợi dây điện cứ thế rơi xuống đất, giục Diệp Khánh An mấy lần, ông ta cũng không quan tâm, sau đó cứ thế chất đống ở góc tường.

Qua nhiều năm như vậy, dây điện đã sớm bị mài mòn mất lớp màng trắng bên ngoài, Diệp Khánh An tùy tiện dùng băng dính quấn lại nhưng chỉ cần người ta không để ý, rất dễ bị vấp ngã.

Lữ Mộng Nga bò dậy, tức giận đá một phát vào dây điện, bóng đèn trong nhà theo đó lắc lư hai cái, bà ta mới đi vào bếp.

Nhà Lữ Mộng Nga có một cái rổ tre lớn, thường dùng để đựng rau, vì vậy trên đó bám không ít bùn đất, bà ta vừa mới ôm lên, chiếc áo bông trên người đã bị nhuộm một mảng lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play