"Mày nhìn gì thế?" Diệp Khánh An nhạy bén phát hiện ra điều bất thường.
Mặc dù ông ta không quan tâm đến đứa con gái này nhưng một người cha bị con gái nhìn như vậy, khiến ông ta có cảm giác như phẩm giá của mình bị chà đạp.
"Diệp Thiển Hâm, mày đã vào thành rồi mà không đi thăm cha mẹ, có phải là quá không coi trọng người lớn trong nhà không." Diệp Khánh An lại nói.
Nhưng bất kể Diệp Khánh An nói thế nào, Diệp Thiển Hâm cũng không hề lay động, thậm chí còn không thèm nói chuyện với họ, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu, quay người bỏ đi.
"... Mày điếc hay mù vậy?" Trong lòng Diệp Khánh An như có lửa đốt, bực bội: "Diệp Thiển Hâm!"
Bất kể ông ta có gọi thế nào, bước chân của Diệp Thiển Hâm vẫn vững vàng, không có ý định quay đầu lại.
Diệp Xuân Yến đuổi theo, chặn trước mặt Diệp Thiển Hâm: "Chị Thiển Hâm, cha nói chuyện với chị mà sao chị giả vờ không nghe thấy thế."
"Tôi nghe thấy rồi." Diệp Thiển Hâm nói: "Chỉ là lười trả lời thôi."
Diệp Xuân Yến: “...
Diệp Khánh An vội vã đuổi theo, chỉ vào mũi Diệp Thiển Hâm: "Đứa vong ơn bạc nghĩa, mày....
Diệp Thiển Hâm cười khẩy nhìn ông ta, dường như không để tâm đến việc bị chỉ trỏ như vậy.
Nhưng Diệp Xuân Yến đã phản ứng lại, vội vàng kéo ông ta lại: "Cha, đây là đài truyên hình thành phố, lát nữa lãnh đạo còn đến xem buổi biểu diễn, ở đây mà hét lớn sẽ bị đuổi đi đấy."
Giọng nói của Diệp Khánh An đột ngột dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nhưng trong lòng lại như bị chặn lại, khó chịu vô cùng.
Diệp Thiển Hâm lộ ra vẻ thất vọng, thực ra cô cũng khá muốn xem cảnh Diệp Khánh An bị bảo vệ lôi đi, Diệp Khánh An là người rất coi trọng sĩ diện, biết đâu ngày mai tức giận đến mức phải nhảy lầu. "Đừng cản đường, tôi phải vào." Diệp Thiển Hâm nhìn Diệp Xuân Yến.
"Mày à?" Diệp Khánh An thở hổn hển chế giễu: "Một công nhân dệt như mày mà cũng vào được đây sao? Đừng có mơ mộng hão huyền."
Diệp Thiển Hâm liếc nhìn khớp ngón tay tím tái vì lạnh của hai người họ: "Vậy hai người đến đây không phải để vào, chẳng lẽ là để ngồi xổm bên ngoài..."
Cô nói được một nửa, nhìn về phía thùng rác không xa: "Tôi hiểu rồi, hôm nay ở đây đông người, hai người ngồi xổm bên ngoài chờ nhặt rác phải không, một người đàn ông năm mươi tuổi rồi mà còn phải nhặt rác nuôi con, ông cũng khá có chí tiến thủ đấy."
"..." Lời phản bác của Diệp Xuân Yến nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời.
Diệp Khánh An đã làm giáo viên mỹ thuật mấy chục năm, chưa từng được bình chọn là giáo viên tiên tiến, cũng không có chức vụ gì khác, lương ít đến đáng thương nhưng bản thân ông ta lại hoàn toàn không có chí tiến thủ, còn tự cho mình là thanh cao thoát tục.
"Nói bậy!"
Diệp Khánh An vừa hét lên, bảo vệ lúc nãy đã nhìn lại, ánh mắt cảnh giác, ông ta tức giận nắm chặt tay nhưng không dám nói lớn nữa, chỉ nói nhỏ: "Miệng lưỡi độc ác như vậy, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng."
Dừng lại một chút, Diệp Khánh An không cam lòng nhìn bãi đỗ xe: "Bà nội mày lấy đâu ra tiền mua xe đạp cho mày, mày đến đây rốt cuộc muốn làm gì, có phải nghe được tin gì nên muốn phá hoại không?"
"Ông tự cho mình là trung tâm vũ trụ à?" Diệp Thiển Hâm cười: "Ai rảnh mà quan tâm đến hai người nhặt rác, còn nữa, rảnh thì nhặt thêm mấy tờ báo về đọc, đọc xong cũng có thể đem ra bán lấy tiền."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT