Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh.

Bên ngoài, tiếng mưa rơi rả rích, từng giọt đọng lại trên cửa kính tạo nên những vệt nước uốn lượn. Thẩm Thành đang nắm lấy chiếc hộp nhỏ màu đen, động tác của hắn khựng lại một chút khi nghe Giản Thời Ngọ nói, sau đó mới mở miệng: "Đây không phải là hành vi vượt quá giới hạn."

Giản Thời Ngọ khẽ run đôi hàng mi dài.

Cậu nghe thấy giọng nói trầm ấm, giàu từ tính của Thẩm Thành: "Đây là xuất phát từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa."

...

Thật là một cách giải thích đầy lưu manh.

Giản Thời Ngọ cắn nhẹ đôi môi hơi sưng đỏ của mình. Cậu ngồi trên giường, khoác lên mình chiếc áo choàng tắm màu trắng chuẩn bị từ trang viên, nhìn thoáng qua thì cậu và Thẩm Thành trông như một cặp tình nhân. 

Trên cổ tay cậu vẫn còn băng bó kỹ lưỡng, thoang thoảng mùi thuốc nhè nhẹ. Khuôn mặt cậu trông rất bình thản, sự hòa hợp kỳ lạ giữa hai người khiến ai nhìn vào cũng tưởng họ đã sống chung nhiều năm như vợ chồng.

"Sao thế?"

Thẩm Thành ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm nghị của hắn nhìn cậu và hỏi: "Không thích anh lại gần em sao?"

!?!

Giản Thời Ngọ bị câu hỏi bất ngờ này làm đỏ bừng mặt.

Cậu hít một hơi sâu, đôi mắt nhìn quanh khắp nơi nhưng lại tránh nhìn vào Thẩm Thành, lắp bắp đáp: "Nếu em nói là không thích, anh sẽ không hôn nữa sao?"

Thẩm Thành không chút do dự: "Không."

"..."

Thật là một logic không cãi được.

Anh không thấy mình hơi ngang ngược sao?

Giản Thời Ngọ nhớ lại Thẩm Thành lúc còn nhỏ, khi ấy hắn là một đứa trẻ ngây thơ và lương thiện (hay ít nhất cũng là như vậy). Vậy mà giờ đây, cậu lại có cảm giác như đang nhìn thấy một chú chó con dễ thương biến thành một con thú với những chiếc răng nanh sắc nhọn. 

Tốc độ trưởng thành của hắn quá nhanh, khiến cậu không thể theo kịp.

Thẩm Thành đưa chiếc hộp trong tay cho cậu: "Cầm đi."

Giản Thời Ngọ nhận lấy, rồi chợt nhớ ra: "Cái này, Tạ Phong cũng có đúng không?"

Thẩm Thành dừng lại một chút.

Hai người đối mặt, đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Thành nhìn chằm chằm vào Giản Thời Ngọ, như thể có thể thấu suốt tâm can của cậu.

Giản Thời Ngọ cảm thấy chột dạ khi bị hắn nhìn: "Em, em chỉ hỏi vu vơ thôi, nghe nói Tạ Phong cũng rất thích thứ này."

"Hắn không có." Thẩm Thành trả lời.

Khoé miệng Giản Thời Ngọ cong lên khôn thể kiềm chế: "Em biết rồi."

Thẩm Thành với ánh mắt sâu thẳm hỏi: "Em định để anh làm một cái cho hắn nữa à?"

"Không!"

Giản Thời Ngọ buột miệng thốt lên. Sau khi nói xong, cậu bắt gặp ánh mắt có chút trêu đùa của Thẩm Thành, cảm thấy mình phản ứng quá nhanh có thể không hay lắm, nên vội vã chữa cháy: "Cái này khó làm, rất phiền phức và cũng không hay, em chỉ là muốn nghĩ cho anh thôi."

Lời nói lúc này hoàn toàn khác hẳn với lý do từ chối lúc trưa.

Những người từng trải trong xã hội đều không dễ bị lừa, Thẩm Thành ngay lập tức nhận ra được suy nghĩ của Giản Thời Ngọ. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Với anh, việc này không phiền phức."

Giản Thời Ngọ mặt hơi biến sắc.

Nhưng Thẩm Thành tiếp tục nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Nhưng chuyện của hắn không liên quan đến anh."

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên nhìn hắn. Thẩm Thành đứng dậy từ mặt đất, thân hình cao lớn của hắn đột nhiên đứng lên như một ngọn núi, tạo ra cảm giác áp lực cho người đối diện. 

Hắn cúi nhẹ người xuống, mặt đối mặt với Giản Thời Ngọ, hơi thở của hai người gần sát, không khí trở nên đầy ái muội. Hắn mở miệng nói: "Vì vậy, không cần lo lắng về những chuyện vô nghĩa đó nữa."

Giản Thời Ngọ vô thức nắm chặt khăn trải giường, miệng lẩm bẩm: "Ai, ai lo lắng chứ."

Thẩm Thành khẽ cười: "Vậy thì, ngủ ngon."

Hắn thực sự đứng dậy đi ra ngoài, đôi chân dài chỉ vài bước đã đến cửa. Khi Giản Thời Ngọ còn đang ngơ ngác, hắn liền dừng bước: "Đúng rồi."

Giản Thời Ngọ quay đầu nhìn về phía hắn.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Giản Thời Ngọ ửng hồng, đôi mắt long lanh, trông cậu hoàn toàn như một chú cừu non chờ bị làm thịt. 

Còn Thẩm Thành, vẻ mặt thì lạnh lùng nhưng lời nói của hắn lại ấm áp: "Đừng quá lo sợ, anh sẽ ở phòng bên cạnh em đêm nay."

Giản Thời Ngọ có chút ngạc nhiên, hỏi hắn: "Anh không về phòng ngủ sao?"

Thẩm Thành nhướng mày, ánh mắt thâm thúy nhìn cậu, giọng điệu trêu chọc: "Ở đây có người sợ."

"......"

Được rồi, coi như anh giỏi.

Giản Thời Ngọ vừa định mở miệng thì bên ngoài cửa sổ bất ngờ vang lên tiếng sấm, làm cả người cậu cứng đờ, cậu hít một hơi, mãi mới bình tĩnh lại. 

Thẩm Thành đứng ở cửa, hắn nói: "Muốn anh ở lại thêm chút nữa không?"

Giản Thời Ngọ lập tức xua tay: "Không cần."

"Ừ." Thẩm Thành chỉ vào mép giường, nơi đặt chiếc áo khoác của mình: "Để lại áo khoác cho em,  coi như trong phòng có người ở."

?

Cái logic gì kỳ lạ thế này!

Khi Giản Thời Ngọ định phản bác thì Thẩm Thành đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại chiếc bịt tai, bịt mắt, một con thú nhồi bông nhỏ màu đen,một chiếc áo khoác mà cậu không biết Thẩm Thành mang đến từ lúc nào. 

Đây hình như là chiếc áo khoác mà Thẩm Thành hay mặc ở nhà, thật sự, ai lại lấy chiếc áo khoác này để an ủi tinh thần chứ, không phải trẻ con ba tuổi ôm búp bê đi ngủ.

Giản Thời Ngọ khinh thường, cầm lấy áo khoác ném lên sô pha, rồi quyết định chui vào chăn đi ngủ. Ngoài cửa sổ, mưa gió vẫn tiếp tục, nước mưa chảy dài trên tấm kính, mưa lớn cùng sấm chớp vẫn không ngừng.

"Ầm!"

Một tia chớp nữa xẹt qua, cuồng phong thổi mạnh, tiếng gió vang vọng khắp nơi.

Trong chăn, cậu do dự một chút, cuối cùng không chịu nổi nữa, nhanh chóng xốc chăn lên, chạy đến sô pha cầm lấy áo khoác, trở lại giường, cầm áo khoác ôm vào lòng rồi đắp chăn lại.  

Trên Áo khoác còn thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt của Thẩm Thành, giống như người đó thực sự ở bên cạnh cậu, cảm giác an tâm lắm, khiến cậu vốn đang trằn trọc liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

......

Ngày hôm sau

Buổi sáng, thay vì đồng hồ báo thức, tiếng gõ cửa của người hầu đã đánh thức Giản Thời Ngọ.

Cậu ngồi dậy trên giường, chợt nhớ ra hôm nay phải đi làm, hơn nữa còn phải đến thành tây để tiếp tục hỗ trợ sắp xếp hiện trường. Cậu cần phải đến công ty sớm để chuẩn bị, rồi mới có thể lái xe đến đó, đi về sẽ rất tốn thời gian, nên cậu phải dậy sớm một chút.

Dưới lầu, bàn ăn bày biện bữa sáng phong phú, mọi người trong nhà họ Quý đều ngồi đó. Ở giữa là bà nội, bên cạnh là Quý Viễn Sinh, Julia và Tạ Phong, cùng với Thẩm Thành mới vừa đến. Gia quy nhà này rất nghiêm khắc, khi ăn cơm không có tiếng động nào.

Từ xa, Tạ Phong thấy Giản Thời Ngọ từ trên lầu đi xuống, ánh mắt có chút trầm lắng.

Bà nội luôn nghiêm khắc với mọi người, nhưng khi thấy Giản Thời Ngọ, bà lại mỉm cười: "Dậy rồi à."

Giản Thời Ngọ chào hỏi các trưởng bối: "Chào bà nội, chào chú Quý, chào cô Julia!"

Tạ Phong cũng cười với cậu.

Giản Thời Ngọ vẫy tay chào hắn: "Buổi sáng tốt lành."

Bà nội nói với Giản Thời Ngọ: "Lại đây ăn sáng đi."

"Không được đâu bà ơi, con muộn rồi." Giản Thời Ngọ liếc nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: "Để lần sau con ăn, con phải đi ngay đây."

Vừa dứt lời, cậu đã chạy ra ngoài.

Tạ Phong lén nhìn bà nội. Nếu là ngày thường, bà chắc chắn sẽ không vui và nói cậu không tuân theo quy củ.

Quả nhiên, bà nhìn Thẩm Thành một cái rồi nói: "Buổi sáng không ăn cơm đã đi làm, bận rộn như thế sao, chút thành tựu nhỏ nhặt mà, nghe nói cậu ta thực tập ở tập đoàn của chúng ta, không cần phải ép quá, cần phải chăm sóc cậu ấy hơn, dù sao cậu ta mới bắt đầu làm việc, không cần yêu cầu quá khắt khe."

Thẩm Thành gật đầu.

Hắn quay sang quản gia nói: "Đóng gói một ít điểm tâm mang theo."

Quản gia nhanh chóng liên lạc với phòng bếp. Trong xe, Giản Thời Ngọ không phải đợi lâu, cửa xe mở ra, Thẩm Thành ngồi vào, đưa cho cậu hộp giấy: "Ăn đi."

Giản Thời Ngọ nhận lấy: "Thơm quá."

Tài xế lái xe, Thẩm Thành ngồi bên cạnh cậu, nhìn Giản Thời Ngọ mở hộp ra. Cậu dùng đôi tay cầm chiếc bánh bao nhỏ đưa lên miệng ăn. Tuy ăn uống rất lịch sự, nhưng cũng không giấu được việc cậu ăn rất ngon miệng. 

Thẩm Thành lên tiếng: "Đói vậy sao không ngồi ăn luôn ở nhà?"

Giản Thời Ngọ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ vô tội: "Sợ trễ."

Thẩm Thành im lặng nhìn cậu.

Bị hắn nhìn như vậy, Giản Thời Ngọ có chút ngượng, đành nói thật: "Thực ra, em sợ ngại khi gặp những người khác."

Cậu thật không biết phải đối diện thế nào với ánh mắt của cả gia đình. Khi người khác yêu nhau, thường gặp gỡ gia đình sau khi đã xác định mối quan hệ. 

Còn cậu thì khác, từ nhỏ đã quen thuộc với gia đình hắn, nhưng giờ với tư cách khác, cảm giác thật ngại ngùng.

Thẩm Thành lấy khăn giấy ra, dùng khăn giấy lau khóe miệng cậu, giọng nhẹ nhàng: "Chưa quen à?"

Giản Thời Ngọ ngoan ngoãn, không nói gì.

"Anh có căn nhà khác ở thành phố A." Thẩm Thành rút tay lại: "Nếu em không quen, sau này chọn một nơi gần công ty của em rồi dọn qua đó ở."

!!??

Sao lại nói chuyện xa xôi thế này!

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh nắng mùa hè nhẹ nhàng xuyên qua kính xe, chiếu vào làm cậu cảm thấy ấm áp, trong lòng cũng trở nên ấm áp. 

Dù ngạc nhiên, nhưng cậu cảm thấy rất vui.

Giản Thời Ngọ mở nắp bình sữa đậu nành, sợ Thẩm Thành nghĩ cậu không hiểu chuyện, cậu liền giải thích: "Em không phải ghét bà nội và mọi người, nhưng em cần thời gian để thích nghi. Hơn nữa, những việc này còn xa xôi lắm, đừng nghĩ nhiều, sau này còn phải xem tình hình..."

Vì cúi đầu, cậu không thấy gương mặt Thẩm Thành bỗng trở nên u ám.

Khi Giản Thời Ngọ chuẩn bị tiếp tục ăn bánh bao, chưa kịp ăn bao nhiêu thì Thẩm Thành đã cướp lấy. Người đàn ông trong bộ vest lịch lãm không chút do dự cầm bánh bao của cậu, thản nhiên ăn tiếp.

?

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Anh, anh sao lại cướp bánh bao của em?"

Thẩm Thành nâng mí mắt liếc cậu một cái, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng, giọng không vui: "Em nghĩ sao?"

"......"

Sao có người bắt nạt người khác mà lại đúng lý hợp tình như vậy chứ.

Giản Thời Ngọ có chút ấm ức bĩu môi.

Rồi cậu lập tức nhớ ra một việc rất quan trọng, vội vã bỏ qua ân oán, nghiêng người nói nhỏ: "Sắp đến giao lộ trước công ty rồi, anh cho em xuống xe ở đó."

Thẩm Thành: "Tại sao?"

Giản Thời Ngọ nói: "Không thể để người khác nhìn thấy. Anh biết đấy, hiện giờ có nhiều người quan sát, nhiều người nhiều lời, nếu bị phát hiện thì không hay, nên chú ý một chút."

Thẩm Thành giọng lạnh lùng: "Ở bên anh, em thấy mất mặt à?"

Hay là cậu sợ ai đó nhìn thấy?

Cố Đoan sao?

Tưởng tượng đến tình hình này, đôi mắt Thẩm Thành tối sầm, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm. 

Hắn nheo mắt lại, rõ ràng nếu hôm nay không đạt được kết quả như mong muốn, việc này sẽ không yên đâu.

Giản Thời Ngọ nói: "Em đang quay chương trình trực tiếp, nếu như bị fan và người xem thấy mối quan hệ giữa chúng ta, không biết họ sẽ bàn tán về em như thế nào. Họ có thể nghĩ rằng em dựa vào ai đó ở hậu trường. Em không muốn bị người khác nghĩ như vậy. Có thể hiện tại em có phần trẻ con, nhưng từ nhỏ em đã được ba mẹ chăm sóc, bây giờ em đã trưởng thành, em không muốn sống dưới cái bóng của ai đó nữa. Em muốn... dựa vào khả năng của chính mình để được mọi người công nhận."

Không phải vì là con trai của ai, cũng không phải vì là người yêu của ai, mà là vì chính Giản Thời Ngọ, cậu muốn được mọi người chấp nhận vì chính bản thân mình.

Giản Thời Ngọ nhìn thẳng vào Thẩm Thành, trong mắt tràn đầy chân thành và khát khao. Cậu dường như hiểu rõ cách để người khác mềm lòng và lùi bước. Dù biết đây là một kế hoạch nhỏ của cậu, Thẩm Thành im lặng một lúc, rồi vẫn bảo tài xế: "Dừng lại ở giao lộ phía trước."

Tài xế lên tiếng.

Giản Thời Ngọ vui mừng reo lên, trên mặt cậu nở một nụ cười rạng rỡ. Vì rất vui, cậu đưa chiếc bánh bao cho Thẩm Thành, tay nâng lên cẩn thận như một hành động tôn kính, giọng điệu vui vẻ: "Thẩm tổng thật tốt, Thẩm tổng, mời dùng bánh bao."

Cậu cảm thấy, chỉ cần có thể theo ý mình, không nói gì đến việc cướp bánh bao, ngay cả sữa đậu nành cũng có thể cho hắn!

Xe chậm rãi dừng lại ở giao lộ.

Giản Thời Ngọ đưa bánh bao cho hắn, chuẩn bị xuống xe, nhưng đúng lúc đó, bàn tay lớn và mạnh mẽ của Thẩm Thành giữ chặt cậu, kéo cậu trở lại. Dưới sức mạnh tuyệt đối, Giản Thời Ngọ cảm thấy mình không có chút sức phản kháng nào.

Thẩm Thành mặt hơi cúi xuống, mở miệng nói: "Đáp ứng với em, không để người khác thấy thì được."

"Nhưng mà..."

Hắn là một thương nhân, và là một thương nhân ưu tú. Thương nhân không làm việc lỗ vốn.

"Anh không thích yêu đương vụng trộm, cũng không thích chơi trò mập mờ." Thẩm Thành ngồi bên cạnh cậu, không biết từ lúc nào, khí thế của hắn trở nên mạnh mẽ hơn, ánh mắt nghiêm túc nhìn Giản Thời Ngọ, mở miệng nói: "Dù sao em cũng phải cho anh một danh phận."

Không biết tại sao

Giản Thời Ngọ nhìn Thẩm Thành, cảm thấy có phần ủy khuất khi nghe câu nói cuối cùng của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play