Cậu hơi ngẩn người, lúc này mới hiểu ra ý của Thẩm Thành, vừa xấu hổ vừa có chút ấm ức nói: "Lúc này rồi mà cậu còn muốn nói chuyện này à!"
"Ừ?" Giọng Thẩm Thành như có chút ý cười, không mấy thành ý nói: "Xin lỗi."
Giản Thời Ngọ nhẹ giọng nói với đồng hồ: "Vậy cậu mau liên hệ thợ sửa thang máy đến cứu tớ đi."
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng bước chân.
Trong lúc tim Giản Thời Ngọ đang đập loạn vì lo lắng, giọng nói trầm thấp và ổn định của Thẩm Thành vang lên: "Sợ à?"
Cái này không phải là hỏi thừa sao?!
Giản Thời Ngọ rất muốn phát cáu, nhưng trong không gian kín này, sự hiện diện của Thẩm Thành lại mang đến cho cậu cảm giác an toàn rất lớn. Cậu sợ Thẩm Thành cúp máy, nếu vậy thì thảm rồi.
Nghĩ đến đây, Giản Thời Ngọ liền ngoan ngoãn ngồi xổm xuống góc thang máy, giọng mũi nhẹ nhàng phát ra một tiếng: "Ừ..."
Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng cửa thang máy lộc cộc.
Đèn chớp tắt vài lần, màn hình hiển thị số tầng đang từ từ phục hồi, cửa thang máy chầm chậm mở ra, phía trước là một người đàn ông cao lớn đẹp trai.
Thẩm Thành đứng nhìn cậu từ trên cao, theo cửa thang máy mở ra, luồng khí lạnh từ máy điều hòa ngoài sảnh cũng ùa vào, xua tan cái nóng hầm hập bên trong. Hắn bước vào, dừng lại trước mặt Giản Thời Ngọ.
Có những người, chỉ cần có mặt đã giống như cột trụ vững chắc giữa biển khơi.
Ánh đèn thang máy chiếu lên người Thẩm Thành, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy cánh tay đang hơi run của Giản Thời Ngọ. Tay hắn mát lạnh, giữa mùa hè nóng nực thế này, làm người ta muốn dựa sát vào để tìm sự an toàn. Giản Thời Ngọ ngước mắt nhìn hắn, có chút không tin: "Cậu, cậu vào bằng cách nào?"
Thẩm Thành điềm nhiên đáp: "Đi vào thôi."
"......"
Giản Thời Ngọ âm thầm siết chặt tay, xác định đây không phải là mơ. Thang máy thật sự đã mở, cả người cậu căng cứng giờ mới thả lỏng. Khuôn mặt trắng trẻo giờ đã nhăn nhúm lại, cậu lẩm bẩm: "Thang máy mới ở đây đáng sợ quá..."
Nghe như đang làm nũng.
Khóe miệng Thẩm Thành nhếch lên: "Ừ, để tớ bảo người phá đi làm lại."
"Hả?" Giản Thời Ngọ nghe vậy, trong lòng không còn bực bội nữa, ngoan ngoãn nghĩ ngợi rồi nói: "Sửa lại cũng đúng."
Có lẽ vì ở trong thang máy quá lâu, hoặc cũng vì bị dọa sợ, khuôn mặt trắng nõn của cậu giờ đã ửng đỏ, trán cũng lấm tấm mồ hôi, tóc được thợ tạo kiểu cũng rối bù.
Thẩm Thành ánh mắt ôn hòa, lấy khăn tay từ túi áo mình lau mặt cho cậu: "Nóng quá à? Cả người đều đầy mồ hôi."
Giản Thời Ngọ hơi ngượng ngùng nói: "Thật ra cũng không nóng lắm, chỉ là vừa rồi tưởng thang máy sắp rơi, nên sợ đổ mồ hôi."
Thẩm Thành mỉm cười: "Chưa học cách tự cứu trong thang máy sao?"
"Đương nhiên là có!"
Giản Thời Ngọ theo phản xạ đáp lại: "Tớ còn ấn mấy cái nút khẩn cấp nữa."
"Cái nào?" Thẩm Thành nhướng mày, nhìn quanh thang máy một lượt: "Ở đâu?"
Giản Thời Ngọ làm mẫu ấn một nút trên bảng điều khiển bị che khuất, chỉ cho hắn xem: "Chính là cái này."
"......"
Thang máy im lặng trong chốc lát.
Giản Thời Ngọ như bừng tỉnh, tự đánh tay mình một cái, bấm xong mới cảm thấy hối hận.
Lúc đầu, cậu không biết nút nào để xử lý tình huống, nhưng Thẩm Thành phản ứng nhanh hơn cậu nhiều.
Khi Giản Thời Ngọ còn chưa kịp phản ứng, một chiếc áo khoác đã được phủ lên đầu cậu, ngay sau đó, không biết từ đâu, hệ thống phun nước bắt đầu xả nước xuống.
Đây là một tính năng trong tòa nhà, được thiết kế để phòng trường hợp cúp điện giữa trời nắng nóng mùa hè, lo sợ người trong thang máy có thể bị say nắng hoặc thiếu oxy.
Ở phía khác của tòa nhà, Kim Triệt đang mệt mỏi leo cầu thang đến tầng 13.
Diêu Đào báo cho hắn biết Giản Thời Ngọ có thể đang bị mắc kẹt trong thang máy do cúp điện. Nghe tin này, hắn cảm thấy lo lắng, dù hắn không thích Giản Thời Ngọ lắm, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, đã từng cùng nhau chiến đấu nhiều ngày.
Hơn nữa, hôm nay Giản Thời Ngọ đã thể hiện rất tốt, khiến hắn bắt đầu nghĩ rằng cậu ấy không chỉ đơn giản là một người nhờ vào may mắn hay quan hệ để đạt được thành công.
Giản Thời Ngọ từng nói cậu không dựa vào quan hệ.
Cũng đúng thôi, nghĩ lại thì Giản Thời Ngọ không kiêu ngạo, không nóng nảy, cũng chưa từng ra vẻ gì cả, hoàn toàn không giống người có hậu thuẫn.
Kim Triệt nghĩ rằng, đã đến lúc hắn nên gạt bỏ thành kiến và nhìn nhận lại Giản Thời Ngọ...
"Ơ..."
Một âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ thang máy gần đó.
Vừa mới quyết tâm xong, Kim Triệt đột ngột ngừng lại. Hắn đứng yên, mắt trợn to nhìn vào thang máy cách đó không xa.
Bên trong, có hai người dựa vào nhau. Giản Thời Ngọ ngồi xổm ở góc, khoác một chiếc áo khoác. Người đứng trước cậu là một người đàn ông cao lớn, toát lên sự mạnh mẽ. Áo sơ mi trắng của hắn đã ướt đẫm, dính sát vào người, lộ rõ vòng eo săn chắc.
Hắn đứng lên, đưa tay vuốt ngược mái tóc ướt ra sau, động tác đơn giản nhưng đầy gợi cảm.
Kim Triệt hít một hơi thật sâu.
Dù khoảng cách chỉ khoảng 10 mét, chỉ là một cử động rất nhỏ, nhưng người đàn ông trong thang máy đã nhanh nhạy quay đầu về phía hắn. Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén và nguy hiểm.
"Thẩm..."
Kim Triệt tròn mắt nhìn, vô thức che miệng lại, khi thấy đoàn làm phim đang tiến tới, hắn nhanh chóng kéo tay thợ quay phim, dẫn họ sang chỗ khác. Đó là phản xạ tự nhiên, hắn cảm thấy cảnh này không nên để người khác nhìn thấy.
...
Trong thang máy
Giản Thời Ngọ nhờ có áo khoác mà không bị ướt nhiều, nhưng Thẩm Thành thì không tránh được, thiết bị khẩn cấp đã ngừng hoạt động, nước chảy đầy sàn.
Hiện tại, Giản Thời Ngọ cảm thấy rất áy náy: "Thật xin lỗi."
Cậu nhanh chóng đứng dậy, cầm chiếc khăn lụa mà Thẩm Thành đã đưa để lau mồ hôi trước đó, định lau cho hắn: "Để tớ lau cho cậu một chút..."
Giọng Thẩm Thành trầm thấp: "Đừng lau."
Giản Thời Ngọ dừng lại, ngước nhìn: "Hả?"
Người đàn ông nhìn sâu vào mắt cậu, nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra khỏi eo mình: "Cậu cứ ngồi yên là giúp tớ rồi."
Giản Thời Ngọ đỏ mặt, ngồi im thin thít.
Có còn ai ngốc như mình không? Thật mất mặt muốn chết.
Nếu biết sẽ thế này, dù có chết cậu cũng không làm chuyện ngốc nghếch này nữa.
Thẩm Thành không có gì phàn nàn, chỉ nhắc nhở: "Đoàn làm phim của các cậu đều đang ở dưới lầu, cậu ở đây làm gì?"
Giản Thời Ngọ đột nhiên nhớ ra: "A, quần áo của A Hoa!"
Thẩm Thành bình thản nói: "Bên cạnh còn có một thang máy khác, bây giờ xuống lầu vẫn kịp."
"Thế, còn cậu..."
Cậu có chút áy náy, Thẩm Thành đã cứu mình, vậy mà mình lại làm hắn ướt nhẹp. Nếu biết đó chỉ là một tình huống cúp điện bình thường, cậu có thể đã suy nghĩ khác.
Thẩm Thành nhướng mày: "Trên sân thượng có phòng tắm riêng."
Giản Thời Ngọ yên tâm hơn, nhìn thang máy sắp đến, chần chừ hỏi: "Vậy, vậy tớ đi trước nhé?"
"Ừ."
Thẩm Thành nhìn cậu vẫn có vẻ lo lắng, nhướng mày: "Không đi chẳng lẽ muốn ở lại tắm với tớ à?"
Giản Thời Ngọ nhìn chiếc áo sơ mi ướt đẫm của Thẩm Thành, vô thức nhớ lại vài hình ảnh không nên nghĩ tới, cậu đỏ mặt, vội vàng chui vào thang máy vừa đến: "Tớ đi đây!"
Khi xuống tới dưới lầu, không ai trách móc cậu, ngược lại mọi người còn tỏ ra rất quan tâm.
Giản Thời Ngọ thắc mắc: "Kim Triệt đâu rồi?"
Diêu Đào trả lời: "Cậu ấy đi tìm em mà, hai người không gặp nhau sao?"
"Không..."
Giản Thời Ngọ cảm thấy có chút bất an, nếu Kim Triệt nhìn thấy thì không hay rồi, nhưng không thể nào, chắc là không thể nào...
Đúng lúc đó, một nhóm người từ tòa nhà đi ra.
Kim Triệt xuất hiện, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì: "Tìm cậu mãi, nhìn thấy cậu từ tầng trên xuống, nên tớ cũng đi thang máy xuống theo. Cậu không sao chứ?"
Giản Thời Ngọ đáp: "Tớ không sao."
Kim Triệt liếc cậu một cái đầy ẩn ý: "Không sao là tốt rồi."
Ánh mắt đó khiến Giản Thời Ngọ cảm thấy lo lắng, nhưng đồng thời lại thấy kỳ lạ. Trước đây, Kim Triệt luôn tỏ ra khinh thường cậu, đối đầu với cậu, nhưng bây giờ ánh mắt đã trở nên phức tạp hơn, như thể có chút kính trọng và ngạc nhiên?
Sau khi trở về công ty, mọi người tiếp tục công việc, đến chiều thì hoàn thành xong. Vì họ hoàn thành sớm, nên giờ tan làm cũng sớm hơn.
Giản Thời Ngọ không ngờ rằng Kim Triệt lại chủ động mời cậu đi ăn mừng, thực chất chỉ là tìm một quá lẩu cá hầm cải chua.
Giản Thời Ngọ cảm thấy có gì đó không bình thường: "Ừm..."
Kim Triệt gọi một ly rượu trái cây, uống cạn một hơi rồi đẩy kính lên: "Đừng nói gì nữa, tớ biết hết rồi."
"Hả?"
Cậu biết gì cơ?
Giản Thời Ngọ cảm thấy càng lúc càng kỳ lạ: "Cậu có phải lại hiểu lầm gì không...?"
"Không, tớ rất khâm phục cậu." Kim Triệt, người trước đây luôn khinh thường Giản Thời Ngọ, giờ mới nhận ra chính mình mới là kẻ ngu ngốc: "Cậu... Dù ở hoàn cảnh nào cũng không kiêu ngạo, không lợi dụng thân phận của mình để hưởng đặc quyền gì, thật khiến người khác cảm thấy hổ thẹn."
Giản Thời Ngọ cảm thấy nghẹn ngào.
Kim Triệt ăn một miếng cá, rồi tiếp tục nói: "Nhưng tớ có một câu hỏi."
"Gì vậy?"
"Cậu và quản lý Cố có tin đồn với nhau, Thẩm Tổng không ghen sao?"
?!
Giản Thời Ngọ trố mắt: "Tớ với Cố Đoan thật sự trong sáng."
"...Tớ chỉ nói vậy thôi, sao cậu phải kích động thế?"
"Cậu thật sự hiểu lầm rồi."
Giản Thời Ngọ nghĩ rằng có lẽ Kim Triệt đã nhìn thấy cậu và Thẩm Thành trong thang máy, nên liền giải thích: "Tớ phải giải thích với cậu, tớ và Thẩm Tổng chỉ là bạn bè bình thường. Cậu đừng, đừng nói lung tung với người khác, nếu trong công ty mà lan truyền tin đồn gì giữa tớ và hắn, cậu biết Thẩm Thành mà... Tính tình của hắn đôi khi không tốt lắm, lúc đó cậu có khi cũng gặp rắc rối đấy."
Kim Triệt nhìn cậu, có chút ngạc nhiên.
Giản Thời Ngọ cảm thấy khó chịu khi Kim Triệt cứ nhìn chằm chằm vào cậu: "Cậu nhìn gì vậy?"
"Bạn bè?" Nụ cười trên mặt Kim Triệt có chút chế giễu: "Cậu đang đùa à? Thẩm Tổng mà lại làm bạn với cậu sao? Hắn là du học sinh ở nước ngoài, còn cậu chỉ học trong nước. Chưa kể, gia đình Quý Thị của hắn có nguồn gốc từ Wall Street, gia đình lớn, sự nghiệp lớn. Người như hắn mà lại làm bạn với cậu?"
"......"
Hai từ "bạn bè" nghe thật mỉa mai.
Giản Thời Ngọ cảm thấy trong lòng lạnh ngắt.
Cậu muốn phản bác, nhưng lại không tìm ra lý do nào. Nếu bỏ qua thời gian ở trung học, cậu tự hỏi liệu một người như Thẩm Thành có thể thực sự làm bạn với cậu hay không.
Nghĩ lại kiếp trước, ngay cả khi Thẩm Thành chưa thừa kế Quý Thị, hắn cũng đã có công ty riêng, là một ngôi sao mới nổi trong thương trường với vị thế đặc biệt. Cho dù không có mối quan hệ từ thời đi học, bọn họ chắc chắn không bao giờ có thể làm bạn bè.
Kim Triệt đẩy gọng kính, tiếp tục: "Thêm nữa, một người như Thẩm Tổng, liệu có cần bạn bè không?"
Trong làn khói nghi ngút từ nồi lẩu cá hầm cải chua, Giản Thời Ngọ đột nhiên nhớ lại một cuộc đối thoại từ nhiều năm trước:
"Chúng ta có thể ở bên nhau, chúng ta là những người bạn tốt nhất..."
"Tớ không cần bạn bè."
"Tớ cần cậu."
Giản Thời Ngọ cảm thấy lòng mình nặng trĩu, cậu cầm đôi đũa, dù bụng đang đói, món ăn trước mặt cũng không tài nào nuốt nổi.
Kim Triệt nhìn cậu, rồi hỏi: "Vậy các cậu thực sự là bạn bè chứ?"
Giản Thời Ngọ đáp chậm rãi, như thể câu nói bị nghẹn lại: "Bạn cùng lớp thời trung học..."
"Xì."
Kim Triệt bật cười, rõ ràng hắn là người rất thẳng thắn: "Vậy cậu quả là may mắn. Cậu biết không, giờ đây hầu hết mọi người đều rất ít khi liên lạc với bạn học cũ, chứ đừng nói đến chuyện còn giữ được mối quan hệ thân thiết. Tôi chỉ nói sự thật thôi, cậu đừng có phản bác."
Giản Thời Ngọ ngồi im, mỗi câu Kim Triệt nói đều khiến cậu khó chịu vô cùng.
Thấy cậu thẫn thờ, Kim Triệt tò mò: "Này, cậu có thích hắn không?"
"Lạch cạch."
Chiếc thìa trong tay Giản Thời Ngọ rơi xuống, đập vào thành chén.
Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, vội nhìn đi chỗ khác: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Chỉ là tò mò thôi." Kim Triệt uống một ngụm canh: "Trước đây, khi tôi du học, tôi đã thấy tên của Thẩm Tổng trên bảng vinh dự của trường. Hắn thật sự là một nhân vật rất xuất sắc, thời trung học chắc chắn cũng không tệ, đúng không?"
Thời trung học?
Giản Thời Ngọ nhớ lại Thẩm Thành khi ấy, một người không có gì trong tay, ánh mắt của cậu dần trở nên dịu dàng hơn, cậu cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Hắn trước giờ luôn là người giỏi nhất."
Kim Triệt gật đầu: "Cũng đúng thôi. Khi tôi du học, rất nhiều cô gái thích hắn, thậm chí có người còn lén theo dõi. Ở bên đó, người ta cởi mở hơn nhiều lắm, đủ mọi kiểu người. Thực ra mà nói, với điều kiện của Thẩm Tổng, nếu là tớ, tớ cũng thích hắn thôi."
Giản Thời Ngọ không biết phải trả lời thế nào.
"Các cậu thật sự là bạn bè sao?" Kim Triệt nhìn cậu, không khỏi tò mò: "Tớ đã sớm nói là cậu may mắn rồi, nhưng không ngờ lại may đến vậy. Thực sự, nếu cậu có cơ hội, hãy cố gắng một chút. Nếu thành công, thì đúng là tổ tiên tích đức, bao nhiêu người sẽ ghen tị với cậu. Tất nhiên, nếu cậu thật sự không thích hắn, thì là chuyện khác."
Giản Thời Ngọ chỉ biết cúi đầu, tiếp tục ăn cá.
Khả năng để một người dễ dàng chia sẻ những suy nghĩ sâu kín nhất của bản thân là hiếm có, nhưng một vài điều đã nằm sâu trong đáy lòng Giản Thời Ngọ suốt bao năm, nay được gợi ra, cậu lại thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
Cậu mở lời, giọng nói nhỏ nhẹ: "Không xứng."
Kim Triệt hỏi: "Cái gì?"
"Không xứng," Giản Thời Ngọ cúi đầu, hàng mi dài khẽ rũ xuống: "Cậu ấy quá ưu tú, còn tớ thì chỉ là một người bình thường, không có kết quả gì đâu. Thà rằng đừng ôm những ý nghĩ không nên có, nếu không, cuối cùng chỉ nhận về kết cục chẳng ra gì..."
Lời nói chân thành ấy lại đổi lấy tiếng cười nhạo.
Kim Triệt nhìn cậu như nhìn một kẻ ngốc, giọng nói đầy vẻ lười biếng: "Cậu nghĩ thế thì sai rồi. Những gia đình giàu có thì thường coi trọng môn đăng hộ đối, gia đình quyền thế thì chú trọng sạch sẽ. Nhưng với những gia tộc đỉnh cao như Quý gia, họ không cần phải quan tâm nhiều như vậy, vì họ đủ giàu, nên họ có thể tự do theo đuổi thứ mình thích."
"Vì thế mà cậu thấy trong giới này không ít người muốn trèo lên giường của các đại gia" Kim Triệt tiếp lời: "Đó là lý do tại sao tớ nói cậu ngốc. Trong khi cậu còn đang do dự, người khác đã cướp lấy cơ hội rồi. Nếu cậu không tận dụng cơ hội này, sau khi bị người khác cướp mất, cậu sẽ chỉ giống như món cải chua trên bàn này thôi, hoàn toàn thừa thãi."
"......"
Giản Thời Ngọ bị nói đến mức không thốt nên lời.
Sau đó, họ trò chuyện thêm nhiều điều nữa, mà hầu hết những gì được nói ra, Giản Thời Ngọ đều không còn nhớ rõ. Có lẽ Kim Triệt đã uống quá nhiều, hoặc có thể hôm nay hắn chạm đến dây thần kinh nào đó, nên mới nói nhiều đến thế.
Khi chia tay, Kim Triệt kéo Giản Thời Ngọ lại và nói: "Tôi không biết có ai đã nói với cậu chưa."
Giản Thời Ngọ hỏi: "Về chuyện gì?"
"Cậu thật sự không giỏi nói dối," Kim Triệt thở dài, nở nụ cười mờ mịt: "Cậu đặc biệt vụng về, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngay."
Giản Thời Ngọ cảm thấy buồn bực.
Kim Triệt nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cậu mà trong lòng lại thấy hả hê, cảm giác như mọi ấm ức trước đó đều được giải tỏa. Mặc dù Giản Thời Ngọ nói rằng cậu và Thẩm Thành chỉ là bạn, nhưng Kim Triệt không tin một chữ nào.
Tầng 13 căn bản không ai ở, Thẩm Thành cớ gì vì một người bạn cùng lớp thời trung học mà phải đến tận nơi như thế? Hơn nữa, ánh mắt bảo vệ của hắn khi ấy, rõ ràng không phải chỉ đơn thuần là bảo vệ bạn bè.
"Ai," Kim Triệt nói với Giản Thời Ngọ: "Đừng bỏ lỡ cơ hội khi nó đang ở trước mắt, để rồi phải hối tiếc."
Giản Thời Ngọ cứng đờ.
Kim Triệt cười cười. Thực ra, hắn không phải là người tốt để phải nhắc nhở Giản Thời Ngọ, chỉ là hắn mong rằng nếu Giản Thời Ngọ có thể ở bên Thẩm Thành, thì ít nhất hắn sẽ không bị trả thù.
Nếu may mắn hơn, có thể làm bạn với họ và hưởng chút lợi lộc cũng không tồi. Dù sao thì hắn chắc chắn không có cơ hội, nên việc này lợi nhiều mà không hại, cớ sao mà không làm? Khi chiếc taxi đến, Kim Triệt nói: "Xe tới rồi, ngày mai gặp lại."
Giản Thời Ngọ gật đầu một cách máy móc: "Ừ, tạm biệt."
Đêm mùa hè đôi khi lạnh lẽo đến lạ. Trước cửa quán ăn không còn ai, con đường vắng lặng chỉ có vài chiếc xe lao nhanh qua, để lại làn khói mờ.
Xa xa, ánh đèn đường vàng ấm rọi xuống.
Giản Thời Ngọ chậm rãi bước lên cầu, đứng trên bờ sông, cậu vuốt ve đầu con sư tử bằng đá. Cảm giác thô ráp và lạnh lẽo chạm vào tay, từ xa, cậu thấy một người mẹ đang dắt con trở về nhà sau lớp học thêm, họ lướt qua cậu.
Cô bé nói: "Mẹ ơi, có phải trời sắp mưa không?"
"Dự báo thời tiết nói có mưa đấy." Người mẹ nhẹ giọng trả lời: "Mau về nhà thôi, ba con sắp tan làm rồi, chúng ta còn phải ăn cơm nữa."
Họ cứ đi xa dần, mang theo cái mát mẻ đặc trưng của đêm hè.
Tiếc nuối sao...
Giản Thời Ngọ tựa mình vào lan can cầu, nhớ về cha mẹ mình. Khi cậu vừa tái sinh, cha mẹ cậu vừa mới qua đời chưa đầy một tháng. Khi ấy, cậu vẫn chưa thể điều chỉnh được tâm trạng, trong lòng đầy oán hận và sợ hãi đối với Thẩm Thành.
Đến giờ, cậu vẫn cảm thấy sợ.
Đã bốn năm trôi qua kể từ khi công ty lên sàn thành công.
Sau khi Thẩm Thành trở về nước, gia đình cậu cũng bình an vượt qua khủng hoảng, mọi thứ sau đó đều thuận buồm xuôi gió, không thể tốt hơn.
Cha mẹ cậu vẫn còn sống, cậu cũng không kết hôn với Thẩm Thành. Giống như kiếp trước, những sai lầm cậu từng có đều đã tránh hết, theo lý mà nói, cậu không nên có gì hối tiếc.
Nhưng, đó chỉ là theo lý mà nói, trong lòng cậu vẫn luôn có một giọng nói nhỏ, nói với cậu rằng, mọi thứ không phải như vậy.
Cậu vẫn tiếc nuối, không ngừng tiếc nuối.
Cậu tiếc nuối vì đã không thể cùng Thẩm Thành sống bên nhau đến cuối
Cậu tiếc nuối vì chưa kịp nói với chàng trai cậu yêu nhất rằng cậu vô cùng muốn kết hôn với hắn
Cậu tiếc nuối vì còn quá nhiều điều chưa thể nói ra, tất cả đều bỏ lỡ, cuối cùng phải giữ kín trong lòng.
Sau đó, trời cao lại ban cho Giản Thời Ngọ một cơ hội sống lại để lựa chọn lại cuộc đời của mình.
Cậu đứng nhìn mặt hồ xanh biếc, nhẹ nhàng tháo xuống chiếc bùa bình an luôn treo trên cổ. Đó là món quà chia tay Thẩm Thành tặng cậu bốn năm trước.
Chiếc bùa này dường như đã thực hiện được lời cầu nguyện trước đó, gia đình cậu đều bình an, không phải trải qua những đau khổ và chia ly như trước.
Cuộc sống lần này có lẽ không giống với kiếp trước.
Có lẽ... nếu cậu dũng cảm hơn một chút, thì mọi thứ đều có thể chăng?.
___
Sáng hôm sau
Khi Giản Thời Ngọ đến công ty, đội ngũ chương trình đã bắt đầu quay. Kim Triệt vẫy tay chào cậu, khiến Tôn Lê Mạn không thể tin vào mắt mình khi thấy hai người họ bắt đầu trở nên thân thiết.
Tôn Lê Mạn lẩm bẩm: "Thế giới này thật điên rồ."
Tô Vũ Lạc chỉ nhún vai.
Kim Triệt kéo Giản Thời Ngọ ra một góc, thì thầm: "Nghe nói Thẩm tổng bị cảm rồi."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
"Tôi nghe lén," Kim Triệt nhỏ giọng đáp: "Nghe lén được từ phòng trà khi mấy sếp đang tán gẫu. Cậu đừng hiểu lầm nhé!"
"......"
Quá nhiều thông tin.
Giản Thời Ngọ do dự: "Có nghiêm trọng không?"
"Không biết," Kim Triệt chọc chọc cậu: "Có phải do hôm qua cậu xối nước lạnh lên đầu hắn nên hắn mới cảm không? Cậu không đi thăm hắn à?"
Giản Thời Ngọ vừa cắn bánh bao suýt thì nghẹn: "Tớ làm sao mà đi được? Có camera giám sát khắp nơi, hơn nữa, cậu nghĩ tớ cũng làm tổng tài à? Muốn đi là có thể đi chắc?"
Kim Triệt bĩu môi: "Thế thì cậu tự nghĩ cách đi."
Giản Thời Ngọ trầm ngâm.
Cậu nghĩ rằng tốt nhất là không nên hành động bồng bột, có lẽ sẽ gửi một tin nhắn qua WeChat, nhưng hiện tại thì cứ thành thật một chút sẽ tốt hơn.
Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của cậu vào lúc đó. Đến gần trưa, khi các thực tập sinh đang làm việc trong văn phòng, Tôn Lê Mạn cầm theo trà sữa chạy vào, vẻ mặt đầy kích động: "Tin nóng đây, tin nóng hổi vừa thổi vừa lắng cái tai mà nghe đi này!"
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô.
Tôn Lê Mạn nở nụ cười đầy bí ẩn: "Lúc nãy, khi tớ đang mua trà sữa ở dưới lầu, các cậu đoán xem tớ nhìn thấy gì?"
Tô Vũ Lạc hối thúc: "Nói nhanh đi!"
Tôn Lê Mạn trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi mới lên tiếng: "Tớ nhìn thấy một đại mỹ nữ mang theo cà mên, đi thang máy chuyên dụng của tổng tài để lên lầu!"
"......"
Cả phòng rơi vào im lặng.
Kim Triệt liếc Giản Thời Ngọ với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôn Lê Mạn chia trà sữa cho mọi người: "Cái thang máy đó chỉ có thể vào nếu được lễ tân đồng ý cấp quyền hạn. Nói cách khác, Thẩm tổng và cô ấy là người quen với nhau, hơn nữa, hắn đã đồng ý cho cô ấy lên lầu. Mặc dù tớ đứng xa không thấy rõ, nhưng đó là một mỹ nhân tóc vàng, dáng người siêu đẹp, đặc biệt lộng lẫy, mặc bộ đồ mới nhất của mùa này, cực kỳ đắt đó!"
Sắc mặt mọi người trong phòng thay đổi.
Kim Triệt chọc chọc Giản Thời Ngọ, nói nhỏ: "Thấy chưa, do dự là thất bại, quyết đoán là thắng lợi. Tớ nói đâu có sai."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT