Nhiều người nghe tin chạy đến, Vương Kiến An và Mã Tử đã được người hầu dùng khăn bông quấn kỹ lưỡng, còn có cả bác sĩ gia đình đến chăm sóc.
Vương Lệ Na nhìn thấy con trai trong tình trạng thảm hại, sắc mặt thay đổi hẳn: "Ối, con trai tôi!"
Chân Mỹ Lệ cũng vừa kịp đến nơi.
Giản Thời Ngọ đứng trên con đường nhỏ, gọi: "Mẹ ơi."
Vương Lệ Na chạy tới chỗ Vương Kiến An, thấy tóc ướt nhẹp dính trên mặt, mặt mày sưng vù lên, từ dáng vẻ soái ca bây giờ thành thảm hại không tả nổi. Thấy mẹ tới, Vương Kiến An sụt sịt mũi: "Mẹ..."
Vương Lệ Na trong lòng chùng xuống: "Ai đánh con, sao lại thành ra thế này?"
Vương Kiến An theo bản năng liếc mắt nhìn Giản Thời Ngọ, nhưng e dè Thẩm Thành, không dám nói gì, chỉ lắp bắp nói: "Không, không ai đánh con cả."
Vương Lệ Na vốn là người tinh tường, cho dù con không nói, bà vẫn nhìn ra được vấn đề.
Bà quay sang hỏi Giản Thời Ngọ: "Mấy đứa sao lại tụ tập với nhau?"
Dù sao đây cũng là nơi ít người qua lại, mà hai bên lại không thân quen nhau.
Giản Thời Ngọ thành thật trả lời: "Bọn con tình cờ gặp nhau thôi."
"......"
Mọi người rơi vào im lặng.
Vương Lệ Na lập tức biết có chuyện gì đó mờ ám, bà liếc mắt nhìn Mã Tử: "Thế nào mà hai đứa lại rơi xuống hồ?"
Bà chỉ thiếu điều hỏi thẳng, có phải Giản Thời Ngọ đã đẩy các con xuống không.
Người xung quanh ngày càng tụ tập đông hơn, Vương Lệ Na muốn mượn cơ hội này để kiếm cớ cho con trai, đồng thời bôi xấu danh tiếng của Giản Thời Ngọ.
Thường ngày, con bà không phải là kẻ nhát gan, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao lại giống như bị dọa cho chết khiếp, không nói được lời nào. Nếu không moi được gì từ con, bà liền chuyển sang Mã Tử, ý định tìm hiểu xem có manh mối gì không.
Không ngờ —
Mã Tử lắc đầu như trống bỏi: "Tụi con không cẩn thận ngã xuống thôi!"
"......"
Vương Lệ Na cứng họng.
Bà có chút không cam lòng nhìn Giản Thời Ngọ, còn định nói thêm gì đó thì nghe Chân Mỹ Lệ cất lời: "Chị Vương, trời vào thu đêm lạnh, có gì vào phòng nói, nếu lỡ cảm lạnh thì không hay đâu, lúc đó tôi nghĩ Quý tiên sinh cũng sẽ khó xử."
Những lời này hàm ý sâu xa.
Thứ nhất, con chị bị rơi xuống nước, thay vì lo chăm sóc cho con mình, lại đứng đây lải nhải, chẳng giống một người mẹ chút nào.
Thứ hai, đây là địa bàn nhà họ Quý, chị làm ầm lên ở đây, chẳng phải là đang làm mất mặt nhà họ Quý sao?
Quả nhiên, sắc mặt Vương Lệ Na thay đổi.
Chân Mỹ Lệ quay sang nói với Giản Thời Ngọ: "Các con ra sảnh trước đi, mẹ sẽ theo sau."
Giản Thời Ngọ có chút lo lắng: "Mẹ, mẹ không đi cùng sao?"
"Ừ."
Chân Mỹ Lệ vỗ vai cậu: "Con cứ đi cùng với Thẩm Thành trước."
Là một người mẹ, cô hiểu rõ con mình, miệng thì nói vậy thôi, nhưng trong lòng đã đoán được Vương Kiến An bị ai đánh, nên cô không muốn đi cùng để tránh Vương Lệ Na gây chuyện.
Giản Thời Ngọ còn chưa kịp nói gì, Chân Mỹ Lệ đã quay sang Thẩm Thành: "Nhờ con nhé."
Thẩm Thành khẽ gật đầu.
Trong sự ngỡ ngàng của Giản Thời Ngọ, Chân Mỹ Lệ cứ thế yên tâm mà đi, mọi thứ diễn ra một cách rất tự nhiên, nhưng chỗ nào cũng toát lên sự khó hiểu!!
Khi họ vừa đi khỏi, những vị khách xung quanh cũng nhanh chóng tản đi.
Thẩm Thành đưa Giản Thời Ngọ lên phòng trên tầng hai, rồi hắn mở tủ, lấy ra hộp thuốc và nói: "Kéo tay áo lên."
"À... Ừ."
Giản Thời Ngọ ngoan ngoãn đưa tay ra. Ở khuỷu tay trắng nõn của cậu có vài vết trầy rõ rệt, màu đỏ nổi bật trên cánh tay cậu.
Thẩm Thành dùng tăm bông thấm povidone chấm lên vết thương của cậu.
Giản Thời Ngọ hít một hơi: "Tê..."
Thẩm Thành không ngẩng đầu lên: "Đau không?"
Giản Thời Ngọ cảm thấy nam nhi thì không nên yếu đuối, dù hốc mắt đã đỏ bừng nhưng miệng vẫn cứng cỏi: "Không đau."
Thẩm Thành không biểu lộ cảm xúc gì, băng bó xong tay này liền chuyển sang tay khác. Cánh tay này không bị trầy da, mà là bầm tím, cần phải xoa bóp cho tan, nếu không sau này sẽ càng đau hơn. Hắn đặt tay lên và bắt đầu xoa...
"Éc!!!"
"Đau đau đau..."
"Nhẹ chút, nhẹ chút thôi, tớ sai rồi... huhu..."
Thẩm Thành nhướng mày, nhìn cậu bé trước mặt vừa nãy còn ra vẻ cứng rắn, bây giờ mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước trông y như con thú nhỏ đáng thương vừa bị bắt nạt, giờ thì đang làm nũng.
Ánh mắt Thẩm Thành trở nên tối lại, hắn cúi đầu, chuyển hướng chú ý và hỏi: "Sao lại đánh cậu ta?"
Giản Thời Ngọ không ngờ Thẩm Thành lại hỏi như vậy.
Thật ra lý do cũng chẳng có gì phức tạp. Khi Vương Kiến An nói về cậu, cậu không tức giận lắm. Nhưng đến khi nghe Vương Kiến An nói xấu Thẩm Thành, cậu mới thấy khó chịu trong lòng, không thể kiềm chế được.
Suy nghĩ một lúc, Giản Thời Ngọ lắp bắp: "Tại vì cậu ta nói xấu mọi người."
Thẩm Thành nhướng mày: "Hắn nói cậu à?"
"...Cũng gần như vậy."
Thẩm Thành không ngẩng đầu lên, giọng vẫn nhàn nhạt: "Hắn gọi ai là tên bạn trai nhà giàu mới nổi?"
!!
Giản Thời Ngọ mở to mắt, lập tức hoảng hốt. Nếu để Thẩm Thành nghe thấy mấy lời đó, không chừng hắn lại hiểu lầm cậu có ý đồ gì xấu thì sao? Không thể để chuyện này đến tai hắn được.
Giản Thời Ngọ lo lắng phủ nhận: "Bạn trai nhà giàu mới nổi gì chứ, cậu nghe nhầm rồi. Cậu biết mà, Vương Kiến An chỉ giỏi nói nhảm... Tê, đau quá."
Thẩm Thành chợt dùng sức mạnh hơn khi xoa vết thương, khiến cậu đau đến mức hít một hơi.
Thẩm Thành ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mắt đen thăm thẳm, không nói lời nào. Nhưng chính sự im lặng ấy lại càng khiến người khác lo sợ.
Giản Thời Ngọ không hiểu sao khi nhìn vào mắt hắn, cậu chợt thấy trong nháy mắt một nỗi buồn thoáng qua rồi biến mất. Sao lại thế nhỉ? Có phải hắn buồn vì nghe người khác nói mình là "nhà giàu mới nổi" không?
Đúng rồi, nếu bị vạch trần vết thương lòng, ai mà không đau khổ chứ.
Là lỗi của mình, nếu mình đánh nhanh hơn chút thì đã không để Thẩm Thành nghe thấy rồi, còn làm hắn đau lòng.
...
Khoảnh khắc im lặng kéo dài.
"Phải không?"
Hắn nhạy cảm với cảm xúc của người khác, điều đó đôi khi khiến chính hắn cảm thấy có chút buồn bực.
Vì vậy, hắn gần như ngay lập tức cảm nhận được sự chống đối từ Giản Thời Ngọ, như thể có liên quan đến hắn là một điều gì đó đáng sợ.
Hắn cúi đầu trầm ngâm, không nói gì, nhưng chính sự im lặng này lại khiến Giản Thời Ngọ càng khó chịu.
"Thẩm Thành..."
Thẩm Thành đáp nhẹ: "Ừ."
Giản Thời Ngọ không đoán được tại sao hắn lại đột nhiên trở nên trầm tư như vậy, chỉ đành hỏi: "Lúc ấy sao cậu lại xuất hiện ở đó?"
Thẩm Thành tiếp tục xoa vết thương cho cậu, đáp: "Người hầu báo tin cho tớ."
"...... À."
Cả hai lại rơi vào im lặng. Thẩm Thành không nói thêm gì.
Có chút khó chịu xoay quanh trong lòng, như một cơn lốc xoáy màu đen thâm trầm, hắn cúi đầu, ánh mắt ngập tràn u tối.
Một lúc sau, giọng Giản Thời Ngọ vang lên: "Vậy cậu đến chỉ để giúp tớ thôi à?"
Thẩm Thành khựng lại một chút.
Giản Thời Ngọ cười khúc khích: "Có phải cậu sợ tớ không đánh lại họ sẽ bị thương không?"
Thẩm Thành nhếch môi cười lạnh, giọng hắn lạnh lùng, nói những lời mà chỉ hắn hiểu được sự chua xót: "Tớ chỉ sợ mấy cậu làm ầm lên, gây ảnh hưởng xấu thôi."
"Thật vậy à?"
Giản Thời Ngọ giọng mềm mại: "Vậy sao cậu còn đẩy bọn họ xuống hồ?"
"......"
Căn phòng rơi vào im lặng kỳ lạ.
Thẩm Thành nhấp môi.
Nhưng khi bóng tối trong lòng hắn chưa kịp lan tỏa, thì một bàn tay trắng nõn đã vươn đến trước mặt hắn. Trên lòng bàn tay Giản Thời Ngọ là hai viên sô cô la, bao bì đã nhăn nhúm, không biết đã để trong túi bao lâu.
Giản Thời Ngọ nói: "Này, tớ cho cậu một viên."
Thẩm Thành không nhận.
"Cậu ở cửa với chú tiếp khách lâu thế, chắc là đói rồi." Giản Thời Ngọ khẽ nói, "Thực ra tớ đã định mang cho cậu từ sớm, nhưng đông người quá, không thể chen vào được."
Người hầu kể Giản Thời Ngọ rất đói bụng nhưng vẫn cất chocolate để dành, không dám ăn.
Thấy Thẩm Thành không nhận, Giản Thời Ngọ chủ động nắm lấy tay hắn, đặt viên chocolate vào lòng bàn tay: "Cậu thử đi."
Viên chocolate dường như còn sót chút hơi ấm từ tay Giản Thời Ngọ, ánh đèn chiếu xuống tạo nên một ánh sáng nhè nhẹ.
Thẩm Thành cúi đầu nhìn, bất chợt nhớ đến vài năm trước, cũng trong bữa tiệc, có người đã đứng sau tượng sư tử đá để đưa đồ ăn cho hắn.
Hôm đó tiệc rất đông, người người qua lại tấp nập, hắn như là trung tâm của bữa tiệc, ai cũng khen ngợi thành tích của hắn, gọi hắn là thiên chi kiêu tử. Nhưng chỉ có một người lo lắng hắn ăn không đủ no, sợ hắn đói.
Thế nhưng hắn không cần sự quan tâm đó.
Thà chịu đói còn hơn giờ đây bị người đó giày vò.
Giản Thời Ngọ nhìn hắn, đôi mắt long lanh: "Cậu thử đi?"
Thẩm Thành nắm chặt viên chocolate, cúi đầu nhìn và trầm giọng nói: "Tớ không thích đồ ngọt."
"À..."
Giản Thời Ngọ cười nhẹ: "Nó không ngọt đâu, là chocolate đen mà."
Thẩm Thành hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Giản Thời Ngọ đang tự mình bẻ một miếng nhỏ rồi cho vào miệng, mặt trắng trẻo liền nhăn lại đầy vẻ khó chịu: "Đắng quá."
Thấy bộ dạng khó chịu của Giản Thời Ngọ khi ăn, Thẩm Thành không khỏi mỉm cười.
Giản Thời Ngọ khó khăn nuốt xuống, rồi cúi đầu, chợt bắt gặp Thẩm Thành đang cười nhạt. Hắn nửa dựa vào sofa, tư thế lười biếng, gương mặt anh tuấn nở nụ cười, một vẻ văn nhã nhưng lại rất bướng bỉnh, cực kỳ cuốn hút.
"Khụ..."
Cậu bị sặc chocolate.
Thẩm Thành nhíu mày, chưa kịp nói gì thì điện thoại của Giản Thời Ngọ trong túi reo lên. Cậu nhìn màn hình, thấy là Chân Mỹ Lệ gọi, vội đứng dậy, giống như đứa trẻ trốn vào phòng tránh bị bố mẹ tra hỏi: "Mẹ tớ gọi, tớ đi trước đây."
Thẩm Thành đáp: "Đi đi."
Cậu vừa đi, căn phòng trở lại yên tĩnh.
___
Bữa tiệc kết thúc nhanh chóng, khách khứa dần rời đi, căn biệt thự trở lại yên lặng như xưa. Đêm thu mang theo hơi sương lạnh lẽo, mùi thuốc lá và rượu dần tan biến, hương hoa trong vườn nhẹ nhàng thoảng qua.
Khi Kiều An đến, thấy Thẩm Thành đang ngồi bên cửa sổ lớn. Trong căn phòng nặng mùi rượu, có vẻ hắn đã uống không ít. Phòng không bật đèn, ánh trăng trên cao chiếu vào, phủ lên nền đất một lớp ánh sáng trắng mờ.
Kiều An lên tiếng: "Này, tiệc tàn rồi, sao cậu lại ngồi đây uống rượu một mình?"
Thẩm Thành im lặng.
Kiều An ngồi xuống cạnh hắn: "Người Trung Quốc thích mượn rượu giải sầu, cậu có gì mà buồn, để tớ đoán xem, tiền bạc hay học hành?"
Thẩm Thành liếc hắn một cái, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Kiều An gãi mũi: "Không phải hả? Thế là chuyện tình cảm?"
Thiên chi kiêu tử như Thẩm Thành không thiếu thứ gì, dường như chẳng có gì mà hắn không đạt được. Trong suốt hai năm du học, Kiều An chưa từng thấy Thẩm Thành chịu thua điều gì.
Kiều An cầm chai rượu dưới đất, nhấp một ngụm. Hắn tựa vào sofa, ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng lên ánh trăng.
Kiều An đoán đúng phần nào: "Cậu uống rượu giải sầu, có phải vì Tiểu Nguyệt không thích cậu?"
Thẩm Thành vẫn không nói gì.
Nửa thân hắn chìm trong bóng tối, chẳng cần ánh đèn. Có lẽ trong môi trường như vậy, hắn mới cảm thấy thoải mái nhất. Nếu không phải vì ánh trăng chiếu xuống, chắc hẳn bóng tối đã hoàn toàn nuốt chửng hắn.
Hắn không ngừng nhớ lại ánh mắt Giản Thời Ngọ lúc phủ nhận mọi mối quan hệ, một ánh mắt đầy kháng cự.
Mỗi khi nghĩ đến, hình ảnh đó lại hiện lên, phóng đại và cuối cùng dựng thành một bức tường kiên cố, nặng nề đè lên, khiến hắn không thở nổi, không tìm được lối ra.
Có lẽ tình cảm vốn dĩ là một bài toán không có lời giải.
Kiều An thấy hắn cứ uống mãi: "Sao lại uống nhiều thế, muốn uống thì ra quán bar mà uống, ở đó vừa có thể uống vừa có thể chơi!"
Cuối cùng, Thẩm Thành mở miệng: "Không đi."
Cả hai ngồi dưới đất, cơn gió từ một góc thổi qua, mang theo cái lạnh đặc trưng của mùa thu. Trước cửa sổ là một bồn hoa, lá nhẹ nhàng lay động, thê lương nhưng vẫn đẹp.
Kiều An nghĩ thoáng hơn: "Tiểu Nguyệt dù có tốt thật, nhưng nếu cậu ấy không thích cậu, sao không thử đổi người khác đi? Này, điều kiện của cậu cũng không tệ đâu. Đừng nói là trong trường học, ngay cả tiệc hôm nay, bao nhiêu tiểu thư thế gia đều muốn dính vào cậu đấy."
"Hừm."
Kiều An cười nói: "Mấy năm nay tớ chưa thấy ai bên cạnh cậu. Sao cậu không thử với người khác xem, biết đâu lại được."
Kiều An quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Thành. Hắn có vẻ đã uống rất nhiều, nhưng đôi mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Dưới ánh trăng, hắn mở miệng, giọng nói như phá tan lớp băng trong lòng, mang theo chút nóng bỏng khó ai có thể nhận ra: "Không phải là cậu ấy thì không được."
____
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT