Hầu Tử và Kiều An đang chơi game, Thẩm Thành thì ngồi trên ghế sofa đọc sách. Căn phòng vốn rộng rãi giờ trở nên hơi chật chội vì đông người.
Ánh nắng hoàng hôn len lỏi qua cửa sổ, những tiếng cười nói nho nhỏ vang lên, dưới lầu có tiếng leng keng của bếp núc, mùi xương hầm phảng phất qua khe cửa, khiến không khí trong phòng trở nên ấm cúng, đầy ắp hương vị của cuộc sống.
Giản Thời Ngọ bất chợt nghĩ đến từ "Năm tháng yên bình", cảm thấy trong lòng ngập tràn sự thoã mãn và ấm áp.
Hầu Tử nghe thấy tiếng đông, quay lại nói: "Cậu dậy rồi à?"
Kiều An rời mắt khỏi màn hình, vẫy tay gọi: "Ngọ, lại đây chơi một ván không?"
Giản Thời Ngọ ngáp dài: "Không đâu, các cậu chơi đi."
Bàn học bên kia vẫn còn bài tập mới làm xong buổi trưa.
Ban ngày, bọn họ đã làm gần hết bài tập, chỉ còn lại một ít phần khó nhất cần phải học thuộc lòng.
Giản Thời Ngọ lướt qua đám bạn đang chơi game, bước về phía bàn học.
Thẩm Thành ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, liếc nhìn cậu: "Cậu dậy rồi à?"
"Ừm!"
Giản Thời Ngọ vừa đi vừa oán thán: "Phòng này nhiều đồ thật đấy, có mấy thứ để lâu quá rồi, cảm giác như bừa bộn quá, sắp tới chắc phải dọn dẹp lại một chút."
Thẩm Thành khẽ nhướn mày: "Trong phòng có những gì?"
Giản Thời Ngọ ngẫm nghĩ một chút, nhận ra có nhiều thứ mình đã quên mất.
Hầu Tử chen vào: "Cái rương to bên kia hình như đựng đầy đồ chơi gì đó, Tiểu Nguyệt, cậu có sở thích sưu tầm à?"
Giản Thời Ngọ hững hờ đáp: "Không phải của tớ đâu."
Hầu Tử tò mò nhìn cậu.
Giản Thời Ngọ bỗng thấy mình hơi mất tự nhiên, nói: "Hình như là quà của người khác tặng..."
Hầu Tử kéo dài giọng "À..." một tiếng, rồi liếc Thẩm Thành đầy ẩn ý. Nói là quà của người khác, nhưng ai cũng đoán được đó chắc chắn là quà của mấy người thích cậu gửi tặng.
Giản Thời Ngọ băn khoăn: "Vấn đề là tớ không biết ai gửi, không thể trả lại được, nên cứ để đó thôi. Mà cũng chiếm chỗ, muốn vứt đi thì cũng không đành."
Thẩm Thành lên tiếng, giọng nhàn nhạt không biểu lộ cảm xúc: "Nhiều người tặng lắm à?"
Giản Thời Ngọ chợt cứng người lại.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng chạy dọc lên.
Quay người lại, cậu thấy Thẩm Thành đang lười biếng ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nhìn cậu chăm chú. Mặc dù vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh và vô hại, nhưng theo bản năng sinh tồn, Giản Thời Ngọ hiểu rằng mình cần trả lời cho đúng.
Giản Thời Ngọ đáp: "Không nhiều lắm."
Thẩm Thành không nói gì, chỉ nhướn mày.
Giản Thời Ngọ đi tới bàn học, ngồi xuống, nói một cách vô tư: "Tớ không hứng thú với mấy món quà đó. Có những người tớ còn chẳng biết là ai, nếu có cơ hội, tớ đã trả lại từ lâu rồi."
Thẩm Thành vẫn im lặng nhìn cậu, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ nhợt nhạt.
Nếu Giản Thời Ngọ không hứng thú với những món quà đó, chẳng phải có nghĩa là cậu ấy không để tâm đến những người khác sao? Vậy thì cơ hội của mình chẳng phải lớn hơn nhiều sao?
Sau đó, Giản Thời Ngọ tiếp tục nói: "Chúng ta ở tuổi này, dĩ nhiên phải lấy học tập làm trọng chứ!"
Không khí trở nên yên tĩnh trong thoáng chốc.
Thẩm Thành ngước mắt nhìn Giản Thời Ngọ, thấy cậu cầm quyển bài tập trên tay, mỉm cười và nói với mấy người kia: "Hay là chúng ta làm bài tập toán đi?"
...
Ba người kia chỉ lạnh nhạt nhìn cậu.
Giản Thời Ngọ đợi một lúc, cuối cùng đành hạ cuốn sách bài tập xuống, ngượng ngùng nói: "Thôi, nếu vậy thì để lát nữa làm cũng được."
Sao ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ thế nhỉ?
Khi Giản Thời Ngọ chuẩn bị đặt bài tập xuống, Thẩm Thành đứng dậy và đi ra ngoài. Giản Thời Ngọ tò mò hỏi: "Thẩm Thành, cậu đi đâu thế?"
Thẩm Thành không quay đầu lại, trả lời: "Xuống lầu giúp dì Chân."
Giản Thời Ngọ mừng rỡ, nghĩ rằng nếu mình cũng đi giúp, có thể tranh thủ ăn được mấy miếng thịt: "Tớ cũng đi nhé!"
"Cậu không cần đi."
"Sao lại không?"
Thẩm Thành quay lại nhìn cậu, thiếu niên anh tuấn nhướng mày, trong ánh mắt như có điều gì ẩn giấu, môi mỏng khẽ mở: "Tuổi này của cậu, nên lấy việc học làm trọng."
...
Giản Thời Ngọ nghẹn lời.
___
Xuống lầu.
Chân Mỹ Lệ đang nấu cháo, thấy Thẩm Thành đi đến, cô cười hỏi: "Sao không ở trên đó chơi với bọn họ một lát?"
"Ra đây hít thở không khí." Thẩm Thành đứng bên cạnh bếp, hỏi: "Dì đang làm thịt kho tàu ạ?"
"Ừ, con thích ăn mà." Chân Mỹ Lệ dò hỏi: "Con có muốn học làm không?"
Thẩm Thành đứng yên tại chỗ, rũ mắt che giấu suy nghĩ, thấp giọng đáp: "Con đến giúp dì."
Chân Mỹ Lệ mỉm cười, hiểu nhưng không nói ra, bà nhẹ nhàng nói: "Vậy con giúp dì chuẩn bị nguyên liệu đi. Món này là bí quyết riêng của dì, thực đơn ngoài kia không có đâu."
Mặc dù còn nhỏ, nhưng Thẩm Thành lại rất thành thạo, không làm phiền đến cô.
Động tác của hắn rất thuần thục, từ rửa rau đến thái rau, mọi thứ đều trôi chảy như nước, điều này phản ánh rõ sự ảnh hưởng từ gia đình trước đây.
Chân Mỹ Lệ nhìn thấy, có chút đau lòng, cô hỏi: "Thẩm Thành, mấy năm qua ở nước ngoài con... sống có tốt không?"
Thẩm Thành dừng tay một chút.
Vóc dáng thiêu niên thẳng tắp, trong vài năm ngắn ngủi đã cao lên nhiều, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng, cứng cỏi hơn, không còn nét thanh tú như trước, mà thay vào đó là sự sắc bén.
Chân Mỹ Lệ làm sao mà không nhìn ra sự mạnh mẽ ẩn sau đó, cô thở dài: "Ở nước ngoài, không ai thân thích, dì biết rõ Quý tổng là người thế nào. Ông ấy là người cuồng công việc, nhất là khi quay về công ty, làm sao thường xuyên ở bên cạnh con, làm bạn với con được. Con không nói với dì, nhưng dì cũng đoán được vài phần."
Thẩm Thành im lặng, không trả lời.
Chân Mỹ Lệ khuấy đều nồi cháo, hỏi hắn: "Hội thao lần này, Quý tổng có biết không?"
Thẩm Thành đáp: "Chưa nói."
"Sao vậy?"
"Không có gì." Thẩm Thành nói khẽ: "Ông ấy bận nhiều việc, không thể vì mấy ngày hội thao mà đi đi về về giữa hai nơi, làm chậm trễ công việc kiếm tiền."
Chân Mỹ Lệ nhìn cậu thiếu niên đang làm việc bên cạnh, cảm thấy lòng khó chịu.
Mấy năm qua, người bà thương nhất chính là Thẩm Thành, không vì điều gì khác, cậu bé này từ nhỏ đã hiểu chuyện khiến ai cũng thương. Nếu không có sự cố ngoài ý muốn, hắn lẽ ra phải là đứa trẻ được mọi người nâng niu.
Nhưng vừa sinh ra đã gặp nhiều khó khăn, sau đó được Quý gia đón về, theo lý thì hắn nên được hưởng phúc, nhưng lại phải sang nước ngoài không ai thân thích.
Hẳn là, Thẩm Thành đã chịu đựng quá nhiều mà không ai biết.
Ngày xưa cô không thể chăm sóc tốt cho mẹ của Thẩm Thành, giờ đây cô nhất định phải chăm sóc tốt cho đứa con của cô ấy.
Chân Mỹ Lệ hít một hơi sâu, nói với Thẩm Thành: "Con nghĩ như vậy sao? Không lâu trước, ba Thời Ngọ và Quý tổng có làm ăn chung, trong các cuộc họp từ xa, Quý tổng luôn nhắc đến con. Dù ông ấy không nói rõ, nhưng mọi người đều thấy rõ, ông ấy thực sự rất để tâm đến con, xem con như niềm tự hào của mình."
Thẩm Thành dừng tay.
Chân Mỹ Lệ tiếp nhận món rau đã thái mà Thẩm Thành đưa, rồi cho vào chảo xào.
Cô nói tiếp: "Là cha mẹ, họ kiếm tiền nuôi gia đình là để cho con cái có cuộc sống tốt hơn. Con cái có thể sống tốt, nhưng nếu không thể có thời gian ở bên cạnh con, thì tiền kiếm được có ích lợi gì? Chẳng lẽ Quý tổng nói với con rằng ông ấy chỉ muốn ở Mỹ để kiếm tiền sao?"
Thẩm Thành cúi đầu, che giấu cảm xúc trong lòng.
Nửa ngày sau, hắn mở miệng nói: "Ông ấy mỗi ngày đều bận đến đêm khuya mới về nhà."
Chân Mỹ Lệ hỏi: "Mỗi ngày sao?"
"Ừ."
Thẩm Thành vừa dùng giẻ lau sạch bàn ăn vừa nói: "Ông ấy có nhiều buổi tiệc xã giao, đôi khi là làm thêm giờ, đôi khi là các buổi tiệc rượ. Thường thì ban ngày không gặp được, chỉ có đêm khuya mới chạm mặt nhau."
Hai người sống chung nhưng lại rất xa cách.
Thậm chí, ngay cả khi có gặp nhau vào ban ngày, Quý Viễn Sinh cũng chỉ nói chuyện vài câu với Thẩm Thành, sau đó chỉ còn lại sự im lặng giữa hai người.
Nhiều lúc Thẩm Thành nghĩ, có lẽ mình đối với Quý Viễn Sinh chỉ là một người xa lạ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của ông ấy, chứ không phải một người thân thiết từ nhỏ lớn lên bên cạnh.
Dù có mới mẻ cũng chỉ là nhất thời, phải không?
Thẩm Thành không bao giờ nghĩ rằng Quý Viễn Sinh lại quan tâm đến mình, cho đến khi nghe Chân Mỹ Lệ nói ra điều đó.
Chân Mỹ Lệ cảm thấy có điều gì đó không đúng: "Mỗi ngày? Đêm khuya con vẫn chưa ngủ sao?"
Thẩm Thành xoay người rửa sạch giẻ lau trong, cúi đầu giấu đi cảm xúc, nhỏ nhẹ trả lời: "Tan lớp tự học buổi tối."
...
Chân Mỹ Lệ cảm nhận có gì đó không đúng.
Một người là tan học lớp tự học buổi tối, một người là làm việc đến đêm khuya. Vậy nên mỗi ngày họ vẫn có thể gặp nhau.
Nếu thật sự không muốn gặp, rõ ràng một người có thể chọn ở lại trường, còn người kia có thể tránh thời gian tan học của con để không phải gặp.
Nhưng họ không làm vậy.
Dường như cả hai đều bày tỏ sự quan tâm một cách lặng lẽ và khó nói thành lời.
Chân Mỹ Lệ dừng lại một chút, cười: "Chính vì Quý tổng bận rộn mỗi ngày như vậy, mới nên dành thời gian để nghỉ ngơi chứ."
Thẩm Thành ngẩng đầu nhìn cô.
"Nhớ không lầm thì sau kỳ thi cuối kỳ, trường sẽ tổ chức họp phụ huynh." Chân Mỹ Lệ mở nắp nồi canh, nhấp một ngụm canh sườn ngon ngọt, cười với Thẩm Thành, giọng ôn nhu và hiền từ: "Lần này thử gọi điện cho ông ấy xem sao?"
Trong lòng Thẩm Thành như được trấn an.
Trước đây, hắn cảm thấy như mình luôn đứng trước một cánh cửa khép hờ, do dự không dám tiến vào. Nhưng giờ đây, có ai đó đã nhẹ nhàng đẩy hắn một bước, dù lực không lớn, nhưng đủ để hắn dũng cảm bước vào trong.
Chân Mỹ Lệ vẫn dịu dàng nhìn hắn, kiên nhẫn hỏi: "Được không?"
Tiếng nước trong nồi canh sôi lên bùng bùng, rau trong chảo phát ra tiếng xèo xèo khi tiếp xúc với dầu nóng. Trong khung cảnh ấm áp và náo nhiệt này, thiếu niên khó nói thành lời khẽ gật đầu, giọng khàn khàn đáp: "Được."
___
Buổi tối, khi ăn cơm, mấy đứa trẻ đều ăn đến no nê.
Giản Thời Ngọ gần như đã ăn hết một bát thịt kho tàu, Hầu Tử không tranh giành được với cậu, trách móc: "Cậu không sợ béo à!"
Nhưng Giản Thời Ngọ chỉ có thể giữ mình tỉnh táo trước các món ăn khác, còn khi đối diện với thịt kho tàu thì không thể cưỡng lại được.
Sau khi bị giành mất miếng thịt cuối cùng, cậu tức giận nhìn Hầu Tử, giọng nói tuy yếu ớt nhưng không chịu thua: "Mập thêm bao nhiêu chứ, hơn nữa, Thẩm Thành đã nói rồi, có ăn cũng không béo đâu."
Hầu Tử vừa nhai miếng thịt kho tàu vừa lẩm bẩm: "Đúng vậy, may mà Thẩm Thành nuôi được cậu."
?
Nói thế mà cũng được sao?
Giản Thời Ngọ giận dữ quay đầu nhìn Thẩm Thành: "Cậu xem kìa!"
Khí thế của Giản Thời Ngọ lập tức giảm mạnh, giống như một con mèo nhỏ vừa định giơ móng vuốt lên nhưng bị chủ nhân vuốt ve, cuối cùng ngoan ngoãn thu móng lại, chỉ biết nhìn Hầu Tử rồi cúi đầu uống canh.
Chân Mỹ Lệ cười: "Nói đến chuyện này, hồi nhỏ con còn nói sau này ai làm thịt kho tàu cho con mỗi ngày thì con sẽ cưới người đó."
Hầu Tử cười phá lên.
Giản Thời Ngọ bị nói về chuyện cũ, mặt lập tức đỏ bừng, nhìn cô: "Mẹ!"
Hầu Tử thấy thế nổi ý đồ xấu xa muốn chọc ghẹo. Cậu đặt đũa xuống, ho nhẹ một tiếng: "Vậy thì khó trách, mấy cậu có biết hồi đầu năm khi vừa khai giảng lớp 10, có một cô bé giữa trưa mang một hộp cơm đặt trên bàn của Thời ca, bên trong có cơm thịt kho tàu cùng số điện thoại liên lạc. Khi Thời ca thấy món ăn đó, cậu ấy ăn sạch sẽ, rồi gọi điện cho cô gái đó, mọi người đoán cậu ấy nói gì?"
Mọi người trên bàn đều nhìn Hầu Tử.
Hầu Tử cười không ngớt, mặt đỏ bừng, nói: "Thời ca hỏi cô gái đó hộp cơm bao nhiêu tiền, trả qua Alipay hay WeChat, liệu sau này còn có thể đặt cơm nữa không."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT