Lần này, đại hội thể thao của trường trùng với lễ kỷ niệm 100 năm thành lập, nên nhà trường rất coi trọng dịp này. Dù là quy mô lễ khai mạc hay các hoạt động sau đó, thầy cô đều đã đầu tư rất nhiều công sức.

Giản Thời Ngọ đang nghe thầy giáo nói về các tiết mục chuẩn bị cho lễ bế mạc.

Thầy giáo cầm danh sách tiết mục trong tay, nhìn Giản Thời Ngọ với khuôn mặt đang bị thương, có chút khó xử: "Nói vậy, có phải không tiện cho lắm không?"

Giản Thời Ngọ cũng nhận ra vấn đề, không muốn gây thêm rắc rối: "Không sao đâu thầy, chỉ cần bỏ tiết mục của em là được."

"Không được đâu," thầy giáo sờ cằm, trầm ngâm: "Dù có tìm người thế chỗ, cũng không kịp để diễn tập. Hơn nữa, ngày mai là sự kiện rồi. Nếu cả em và Anne đều rút khỏi tiết mục, thì thật sự không còn ai có thể thay thế."

Giản Thời Ngọ cúi đầu xin lỗi: "Em xin lỗi, đã làm thầy khó xử."

Thầy giáo suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Hay là... em thử đi nói chuyện với Anne xem? Buổi tối đến thăm cô ấy, khuyên cô ấy tiếp tục biểu diễn?"

Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Em đi ạ?"

Cậu không thân thiết với Anne, chỉ vừa nói chuyện với cô hôm qua thôi. Bảo cậu đi khuyên Anne trở lại biểu diễn, có vẻ hơi quá sức.

Thầy giáo an ủi: "Em cứ thử xem, không cần phải ép buộc gì đâu. Chỉ cần em cố gắng, nếu khuyên được thì tốt, không thì xem như đi thăm bạn ấy. Bên này thầy cũng bận rộn với các công việc khác, không thể phân thân ra được, các em đều là bạn cùng lớp, cố gắng giúp đỡ nhau."

"...Dạ, em sẽ thử."

Giản Thời Ngọ thầm nghĩ, việc này nghe có vẻ như là điều mà nam chính nên làm, sao lại đến lượt cậu, một nhân vật phụ phải làm chứ? Thật là kỳ lạ.

___

Đại hội thể thao đã gần kết thúc, phần lớn các hạng mục thi đấu đều đã hoàn thành, nhiều học sinh cũng đã bắt đầu nghỉ ngơi.

Ở khu vực phía bắc sân vận động, có một góc hẻo lánh gần bức tường,có chứa một vài thiết bị và vật dụng chuẩn bị cho lễ bế mạc. Trong đó có một chiếc xe pháo mừng, trông giống như một chiếc xe chiến xa, trông rất ngầu.

Có vài nam sinh không kiềm chế được sự tò mò, muốn thử một lần xem sao.

Con đường nhỏ dẫn qua đây rất ít người biết, nhưng lại thông ra khu vực bán đồ ăn vặt. Kiều An và Nhị Cẩu vừa đi mua đồ xong, khi đi ngang qua bức tường, họ ngạc nhiên, cảm thán: "Ai để thứ này ở đây vậy?"

Thẩm Thành liếc nhìn thoáng qua, nhưng không mấy quan tâm.

Nhị Cẩu và Thiết Tử mới trở về sau khi bị bố mẹ trách mắng vì uống say, nên bỏ lỡ lễ khai mạc của đại hội thể thao. Giờ đây, nhìn thấy chiếc xe pháo mừng, họ cảm thấy rất thú vị: "Chúng ta lên xem thử đi."

Thiết Tử cười cầm điện thoại: "Chiếc chiến xa này ngầu quá, chúng ta lên chụp vài tấm ảnh nhé."

Kiều An không muốn bỏ lỡ trò vui, lập tức đồng ý: "Triển liền!"

Ba người họ chạy đến chơi, ban đầu chỉ nhìn thử, nhưng khi thấy không ai để ý, Nhị Cẩu mạnh dạn leo lên xe. Cậu ta vừa leo lên, vừa vẫy tay với bạn bè: "Ê, chụp cho tớ một tấm nhé, tạo dáng thế này ổn không?"

Các nam sinh cười đùa vui vẻ, tiếng cười nói vang lên khắp khu vực.

Kiều An đứng dưới nhìn hai người bạn tạo dáng trên xe, nhưng cũng không quên nhắc nhở: "Các cậu đừng bấm nhầm nút gì đấy nhé, lỡ xe chạy thì nguy to."

Nhị Cẩu xoay tròn trên xe, không để tâm: "Không sao đâu, xe này đậu ở đây thì có gì mà phải lo..."

"Oanh!"

Ngay khi cậu vừa dứt lời, một nút nào đó bị ấn xuống, chiếc xe pháo mừng bỗng nhiên rung lên bần bật.

Khi Kiều An nhìn thấy chiếc xe lớn phát ra tiếng động cơ khởi động, kêu lên những âm thanh "kẽo kẹt, kẽo kẹt", hắn lập tức nhận ra có điều không ổn.

Hai học sinh đang ngồi bên trong khoang điều khiển, cửa sổ vốn dĩ đang mở thì giờ không biết bấm nhầm nút nào, khiến tấm kính pha lê đóng lại. Bánh xe của chiếc xe pháo mừng cũng bắt đầu nhúc nhích, khiến Kiều An hét to: "Chúa ơi! Các cậu đang làm gì vậy, mau tắt nó đi!"

Nhị Cẩu và Thiết Tử bên trong đã bị dọa đến choáng váng. Khi nghe thấy tiếng la của Kiều An, Nhị Cẩu cố gắng vặn chiếc cần màu đen, nhưng lần này dù cậu ta có cố gắng thế nào cũng không có tác dụng.

Bên tai chỉ còn nghe tiếng máy móc chạy rầm rập, lúc này đúng giữa trưa, nắng chiếu xuống làm cho không gian bên trong khoang điều khiển trở nên ngột ngạt và nóng bức vô cùng.

"Không mở được..."

Nhị Cẩu trán đã ướt đẫm mồ hôi, vừa lo lắng vừa mất kiên nhẫn, cậu ta gõ mạnh vào bảng điều khiển: "Nó hoàn toàn không phản ứng gì cả!"

Thiết Tử sợ đến nỗi mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào. Cả hai biết mình đã gây ra chuyện lớn, trước đó họ chỉ nghĩ xe đã tắt máy và đậu ở đây, nên chỉ leo lên chụp vài bức ảnh để khoe khoang. Ai ngờ lần này thật sự gặp rắc rối.

Không, thậm chí còn không biết mình đã ấn nhầm nút nào, liệu có thể ra khỏi đây không còn là một câu hỏi lớn...

Phía dưới, Kiều An cũng đang hoảng loạn. Khi hắn định chạy đi tìm người giúp, bỗng một bóng dáng đã nhanh chóng vượt qua hắn.

"Phanh!"

Nhị Cẩu và Thiết Tử nghe thấy tiếng ai đó đập mạnh vào tấm kính pha lê. Họ quay đầu lại và nhìn thấy Thẩm Thành đã leo lên xe, nửa người dựa vào tấm kính, biểu cảm của hắn lạnh lùng và bình tĩnh đến đáng sợ.

Giữa lúc nguy cấp này, Thẩm Thành lại tỏ ra điềm tĩnh, không hề có dấu hiệu hoảng loạn.

Thiết Tử nước mắt đã rơi lã chã, khóc thút thít: "Thẩm Thành!"

Thẩm Thành lạnh lùng hỏi: "Nghe được tiếng tôi không?"

Nhị Cẩu vốn dĩ không định khóc, nhưng sự hoảng loạn của Thiết Tử đã làm cậu ta cũng mất bình tĩnh. Cậu không thể nghe thấy tiếng nói bên ngoài, chỉ biết la lớn: "Thẩm Thành, cứu mạng!"

Thẩm Thành mặt vẫn lạnh như băng, cất giọng: "Im miệng."

...

Hai người bên trong xe pháo không dám kêu lên nữa.

Chiếc xe vẫn đang hoạt động như đang chuẩn bị cho việc bắn pháo hoa. Thẩm Thành gọi to: "Góc trái phía trên, cái nút màu đỏ, ấn xuống đi."

Tiếng động cơ quá lớn, khiến hai người bên trong khó nghe rõ lời của Thẩm Thành. Hắn nhíu mày, liếc nhìn xung quanh thân xe rồi quyết định bỏ qua việc giao tiếp bằng lời.

Hắn nhanh chóng leo lên thanh vịn của xe, trong khi chiếc xe đang chuyển động, cả hai người bên trong thì đang hoảng loạn. Thẩm Thành leo lên phía trước của thân xe, chỉ vào vị trí của cái nút, và dùng hết sức đập vào: "Ấn vào đây!"

Tiếng động lớn từ cú đập của Thẩm Thành cuối cùng cũng truyền vào trong xe. Nhờ vào sự chỉ dẫn rõ ràng của hắn, ngay trong những giây cuối cùng trước khi xe pháo kích hoạt, Nhị Cẩu run rẩy ấn xuống nút màu đỏ.

"Oanh"

Chiếc xe rung lên mạnh mẽ, khiến Thẩm Thành bị chấn động ngã xuống từ độ cao gần một mét.

May mắn thay, hắn rơi vào một chiếc thùng vật tư chuẩn bị cho lễ bế mạc. Thùng hình vuông, với các góc cạnh rõ ràng, đập vào lưng hắn gây ra cơn đau nhói.

"Ê, các cậu làm cái gì đấy?!"

Người phụ trách trông coi vật phẩm từ nhà vệ sinh quay lại, thấy cảnh này liền tức giận.

Từ xa, anh ta không thể thấy rõ mọi người, chỉ thấy Thẩm Thành đang nằm trên thùng vật tư. Khi Nhị Cẩu và Thiết Tử bò ra khỏi xe, người trông coi liền chạy tới, chưa biết rằng xe đã khởi động, chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Thành: "Có phải cậu đã động vào cái gì không?"

Người trông coi hét lên: "To gan thật! Cậu có biết chiếc xe này quý giá thế nào không? Nếu nó bị hỏng, cậu chuẩn bị tinh thần bị đuổi học đi!"

Người trông coi quay sang hỏi những người khác: "Các cậu cũng tham gia vào phải không?!"

Các học sinh đều choáng váng, đặc biệt là Nhị Cẩu và Thiết Tử. Họ vừa mới bị cha mẹ giáo huấn cách đây vài ngày, giờ lại không may gây ra chuyện lớn.

Nếu bị đuổi học và gọi gia đình đến, họ sẽ không biết phải đối mặt thế nào.

Nhị Cẩu ấp úng: "Em, chúng em..."

Cậu quay lại nhìn Thẩm Thành, nhưng Thẩm Thành chỉ ngồi dựa vào thùng, không có vẻ gì là quan tâm đến chuyện mình đã làm gì.

Nhị Cẩu nhớ lại những lời đồn về Thẩm Thành trong lớp, rằng nhà hắn rất giàu có, hắn không thiếu thốn gì. Phải chăng vì vậy mà Thẩm Thành không lo lắng về việc bản thân bị đổ lỗi?

Nhị Cẩu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thiết Tử, cả hai đều nhận ra suy nghĩ trong đầu đối phương.

"Chúng em... không phải chúng em..." Thiết Tử run rẩy nói, đầy sự hối hận: "Chúng em thật sự không biết..."

Người trông coi phát hiện chiếc xe pháo không đúng, có lẽ bên trong cũng bị đụng vào. Anh ta gọi thêm đồng nghiệp đến, mọi người bắt đầu kiểm tra chiếc xe quý giá, không còn tâm trí đi tìm học sinh để trách phạt.

Khi Giản Thời Ngọ đến nơi, cảnh tượng đã trở nên hỗn loạn. Sau khi nghe những người xung quanh kể lại sự việc, cậu nhìn thấy Thẩm Thành ngồi im lặng bên cạnh thùng vật tư.

Hầu Tử sau khi tìm hiểu sự việc xong, nói với Giản Thời Ngọ: "Nghe nói Thẩm Thành là người khởi đầu vụ này."

Giản Thời Ngọ buột miệng nói: "Không thể nào!"

Câu nói của cậu chắc nịch, thể hiện niềm tin tuyệt đối. Ngay cả Nhị Cẩu và Thiết Tử cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.

Ánh mắt sâu thẳm và trầm tĩnh của Giản Thời Ngọ khiến họ cảm thấy tội lỗi và xấu hổ vô cùng.

Giữa lúc hiện trường hỗn loạn, Thẩm Thành vẫn ngồi lặng lẽ bên cạnh thùng vật tư, không hề nhúc nhích.

Giản Thời Ngọ vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Thành, giọng nói nhẹ nhàng: "Cậu có sao không?"

Thẩm Thành ngẩng đầu nhìn cậu. Ánh nắng giữa trưa chói chang làm mắt Thẩm Thành nheo lại.

Còn Giản Thời Ngọ, có lẽ vì vừa chạy đến đây mà hơi thở gấp gáp, trên mặt lấm tấm mồ hôi mỏng, ánh mắt quan tâm lo lắng nhìn hắn. Đôi mắt to tròn lấp lánh của cậu phản chiếu hình bóng Thẩm Thành, như thể thế giới này chỉ có hắn tồn tại.

"Thẩm Thành."

Giản Thời Ngọ lên tiếng, giọng cậu trong trẻo và vang vọng: "Họ nói cậu bị ngã, có bị thương không?"

Ngay khoảnh khắc ấy, ký ức của Thẩm Thành chợt ùa về.

Hắn nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ, khi hắn lang thang trên con đường nhỏ dưới ánh đèn mờ ảo, bên cạnh con suối róc rách trên núi, giữa những bữa tiệc sinh nhật đông đúc với hàng ngàn người.

Trong vô số khoảnh khắc của cuộc đời, chỉ có cậu, Giản Thời Ngọ là người duy nhất nhìn thấy hắn.

Hắn giống như một mảnh cỏ dại mọc lên trong góc tối, không ai để ý.

Nhưng chính cậu lại chạy đến, mang theo ánh sáng ấm áp, nhẹ nhàng nói: "Nó lớn lên ở đây, chắc là rất khó khăn nhỉ."

Khi cỏ dại lớn lên một mình, chịu đựng mưa gió mà không ai để ý, hắn không cảm thấy mình đáng thương. Nhưng khi có người đến bên và dịu dàng vuốt ve rồi lại rời đi, chỉ còn lại hắn một mình, cảm giác ấy mới thật đáng thương.

Thẩm Thành không muốn để Giản Thời Ngọ đến quá gần. Giọng hắn có chút xa cách: "Cậu không phải có cuộc thi sao?"

Anh nhớ Giản Thời Ngọ buổi chiều có trận thi đấu.

"Giáo viên không gọi cậu à?" Thẩm Thành hơi nghiêng người, cố tình giữ khoảng cách: "Cậu đến đây làm gì?"

Thực ra, Thẩm Thành che giấu rất khéo, nhưng Giản Thời Ngọ vẫn thoáng ngửi thấy mùi máu.

Khi vệt máu đỏ dần thấm vào áo, hơi thở Giản Thời Ngọ bắt đầu gấp gáp, mắt nhìn chằm chằm vào vệt đỏ, không tự chủ được mà nín thở.

Khi ngẩng đầu lên, cậu thấy khuôn mặt Thẩm Thành vẫn bình thường, không có biểu hiện gì. Dù trong lúc này, Thẩm Thành vẫn dặn dò: "Cậu trở về đi, chuẩn bị cho trận đấu. Đừng quên nửa tiếng nữa cậu phải ghi danh tham gia."

Thực ra Thẩm Thành giấu giếm rất giỏi. Nếu không phải vì vết thương trên lưng khiến mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, có lẽ Giản Thời Ngọ đã tin lời hắn.

"Thẩm Thành."

Giản Thời Ngọ nhẹ nhàng nói: "Để tớ đưa cậu đến phòng y tế nhé?"

Sắc mặt Thẩm Thành lập tức thay đổi, không khí dường như lặng đi trong khoảnh khắc. Ngay cả Kiều An, người không để ý xung quanh cũng nhận ra: "Thẩm Thành, cậu bị thương sao?"

Vì lời nói của Kiều An, Nhị Cẩu và Thiết Tử cũng biết chuyện. Họ vội vàng chạy lại, cả nhóm người kéo nhau lại gần Thẩm Thành.

Khi thấy lưng hắn bị thương do va vào thùng đã nhuốm đỏ máu, ai cũng kinh ngạc.

Thiết Tử, mặc dù có biệt danh là "Thiết Tử," nhưng thật ra lại là một chàng trai đa sầu đa cảm. Vừa nhìn thấy, cậu đã "Oa" lên khóc nức nở, cảm giác áy náy khi trốn tránh trách nhiệm và lòng thương cảm dành cho Thẩm Thành.

Cậu khóc đến không kìm được: "Thực xin lỗi."

Thẩm Thành bị tiếng khóc làm cho đau đầu, hắn nghiến răng, cố kìm nén cơn giận: "Tôi còn chưa chết."

Thiết Tử thậm chí còn quỳ xuống bên cạnh, nếu không bị ngăn cản, có lẽ cậu ta đã dập đầu xin lỗi.

May thay, vẫn còn người giữ được bình tĩnh, Nhị Cẩu và những người khác vội vã muốn đưa Thẩm Thành đến phòng y tế. Họ vây quanh Thẩm Thành, khiến Giản Thời Ngọ không có cơ hội thể hiện gì thêm.

Thẩm Thành cũng hoàn toàn không giống người đang bị thương, dù trong hoàn cảnh này, hắn vẫn đứng thẳng, chỉ lúc đi qua Giản Thời Ngọ mới khẽ nói: "Cố gắng thi đấu tốt."

Sau khi Thẩm Thành đi, người ta mới phát hiện trên lưng áo của hắn có vết máu. Nhưng trước khi mọi người nhận ra điều đó, hắn đã ngồi yên lặng ở đó, không một tiếng kêu than, dù cho đau đớn đang lan khắp cơ thể.

Giản Thời Ngọ đứng lặng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Thẩm Thành bị mọi người vây quanh đưa đi, rất lâu không bước nổi bước nào.

Kiều An nói: "Bị dọa rồi hả?"

Giản Thời Ngọ khẽ lắc đầu.

"Hắn là người như vậy đấy," Kiều An gãi đầu, "Cậu đừng nhìn hắn ngày thường ít nói ít cười, thực ra Thẩm Thành rất tốt với bạn bè anh em. Khi mới vào trường, hắn là học sinh chuyển trường, bị vài kẻ tìm cách gây khó dễ. Lúc đó tuy tớ có giúp hắn, nhưng hắn lại không thể hiện gì. Sau này, nhà tớ gặp chuyện, tớ bị bắt cóc ngay trong trường. Giữa bao nhiêu người, chỉ có hắn đứng ra cứu tớ."

Kiều An nở nụ cười, ánh mắt đầy cảm thán: "Cậu ta thật sự rất giỏi chịu đứng, trước đó, tớ cứ tưởng hắn là người vô tình vô nghĩa."

Giữa trưa, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào Giản Thời Ngọ, khiến cậu cảm thấy toàn thân ấm áp.

Nhìn theo bóng dáng Thẩm Thành dần xa, Giản Thời Ngọ thu hồi ánh mắt, im lặng hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: "Cậu ấy chỉ là không giỏi biểu đạt mà thôi."

Điều gì đã khiến Thẩm Thành trở thành người như vậy?

Là vì không được yêu thương, vì có một người mẹ luôn khắt khe, luôn lợi dụng hắn?

Là vì sự cô đơn, dù cho hắn có bị thương đầy mình cũng không có ai để sẻ chia?

Hay là vì bản tính mạnh mẽ, lòng kiêu ngạo không cho phép hắn yếu thế trước người khác?

Chỉ có những đứa trẻ được đối xử dịu dàng mới biết cách dịu dàng với người khác.

Họ đều trách Thẩm Thành không sống như họ mong muốn, nhưng chưa bao giờ hỏi vì sao hắn lại sống như vậy.

Mọi người luôn khen ngợi khi hoa nở rực rỡ, nhưng khi bông hoa khô héo, họ lại tránh né, than vãn không ngừng về nó.

"Là vì cái gì?"

Dưới ánh nắng, Giản Thời Ngọ chợt nhớ đến câu hỏi đầy uất ức của Thẩm Thành: "Tớ chưa từng đối xử tệ với cậu."

Vì sao chứ?

Giản Thời Ngọ đứng im lặng tại chỗ, tâm trí bỗng chốc sáng tỏ điều mà trước đây cậu vẫn luôn mơ hồ.

Trước đây, cậu luôn nghĩ rằng vận mệnh của thế giới này và cuộc đời Thẩm Thành đã được định sẵn. Cậu cho rằng tính cách của Thẩm Thành cùng vận mệnh của hắn đã định hình rõ ràng, rằng chính cậu cũng không thể thay đổi số phận của mình.

Thực ra, cậu luôn sợ hãi Thẩm Thành, nên đã vô thức bỏ qua rất nhiều điều.

Giống như năm đó, bên dòng suối nhỏ, Thẩm Thành đã dũng cảm đứng ra để băng bó vết thương cho bạn học. Mặc cho năm tháng thay đổi, mặc cho bây giờ hắn đã bộc lộ cá tính sắc bén hơn, mặc cho Anne luôn miệng chỉ trích, nhưng Thẩm Thành vẫn là Thẩm Thành của ngày ấy, vẫn là cậu thiếu niên sẽ đứng ra bảo vệ bạn bè khi có nguy hiểm.

Vậy thì cậu có thể tin rằng, thế giới này vẫn có thể thay đổi.

Năm ấy, khi cậu lựa chọn đứng ra bảo vệ hắn, cậu đã gieo vào lòng hắn một chút thiện ý, và điều đó vẫn còn giữ nguyên trong lòng Thẩm Thành cho đến bây giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play