Khi nghe Thẩm Thành hỏi vậy, quản gia lúng túng không biết trả lời ra sao. Thực ra, việc sắp xếp căn phòng này hoàn toàn do Quý Viễn Sinh tự tay làm, ngay cả ông cũng không rõ những món đồ này là ai đã đề xuất. Suy nghĩ một lúc, ông quay đầu nhìn Quý Viễn Sinh với vẻ mặt thắc mắc.
Quý Viễn Sinh tưởng rằng Thẩm Thành muốn cảm ơn bạn bè, nên vui vẻ đáp: "Là từ những người bạn của con đấy. Hai hôm trước, mẹ của Giản Thời Ngọ đã kéo ba vào nhóm phụ huynh của lớp các con, tiện thể giới thiệu thêm những gì con trai bà ấy thích. Mọi người rất nhiệt tình, còn giúp ba chọn lựa những món đồ này."
Giản Thời Ngọ?
Thẩm Thành hơi bất ngờ, nhưng cũng không ngoài dự đoán. Câu trả lời này khiến cảm xúc của hắn trồi lên rồi lại dịu xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Thẩm Thành, Quý Viễn Sinh cũng có chút bối rối, liền hỏi: "Con không thích à?"
Thẩm Thành định gật đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt có chút lo lắng của Quý Viễn Sinh, hắn chợt nghĩ lại. Theo lời quản gia, Quý Viễn Sinh đã chuẩn bị rất lâu và đã đặt nhiều tâm huyết vào đó.
Dù rằng những thứ này không hợp với sở thích của hắn, nhưng Quý Viễn Sinh thật sự đã rất tận tâm. Nghĩ vậy, Thẩm Thành quyết định không tỏ ra khó chịu nữa, thay vào đó, hắn trả lời: "Cũng được."
Quý Viễn Sinh nghe thấy vậy như trút được gánh nặng, cả người thả lỏng hơn nhiều.
Quản gia cũng mỉm cười: "Thiếu gia thích là tốt rồi. Đúng là ông chủ đã bỏ nhiều tâm huyết vào việc sắp xếp căn phòng này, không để ai khác nhúng tay vào."
Quý Viễn Sinh đứng trước mặt Thẩm Thành, cảm nhận rõ sự kỳ diệu của huyết thống. Chỉ cần Thẩm Thành đứng ở đây, ông đã thấy lòng mình tràn đầy yêu thương. Ông tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: "Không cần cảm ơn. Ba là ba của con, việc chăm lo cho con là điều hiển nhiên. Nếu con cần thêm gì, cứ nói, ba sẽ chuẩn bị đầy đủ cho con. Những thứ bạn bè con có, con cũng sẽ có, thậm chí con có thể có những thứ họ không có. Chỉ cần con muốn, ba sẽ đáp ứng hết."
Thẩm Thành nhướng mày nhìn Quý Viễn Sinh.
Quý Viễn Sinh cao hơn Thẩm Thành một cái đầu, đứng trước mặt con trai mình, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đầy tình yêu thương. Ông thấp giọng nói, như một lời hứa: "Vì con là con của ba."
Hôm sau tại trường học
Thời gian gần đây trong trường, mọi người đều đang bàn tán sôi nổi về vụ việc "Tráo đổi Thái Tử." Sau khi Cao Xán bị xử lý, câu chuyện này càng trở thành đề tài nóng hổi trong các cuộc trò chuyện.
Khi Thẩm Thành bước vào lớp học, ngay lập tức bị một đám học sinh vây quanh:
"Lớp trưởng!"
"Sao giờ cậu mới đến vậy?"
"Tớ thấy cậu ở cổng trường, nhà cậu có chiếc xe xịn thật!"
"Nhà mới có quen không?"
Tuy nhiên, điều làm bọn họ thất vọng là dù bây giờ Thẩm Thành là con nhà giàu, nhưng hắn vẫn mặc bộ đồng phục đơn giản, không đeo trang sức đắt tiền.
Nếu buổi sáng không nhìn thấy chiếc siêu xe đắt đỏ, mọi người hẳn sẽ nghi ngờ liệu Thẩm Thành có thực sự trở về nhà họ Quý hay không.
Thẩm Thành không thích sự náo nhiệt, trở về chỗ ngồi và nhắc nhở mọi người: "Hôm nay giờ tự học là tiết đọc sách buổi sáng của cô Hoàng."
Do cô Hoàng rất nghiêm khắc, nên nhiều học sinh ngay lập tức im lặng. Nhưng vẫn có một số người tò mò, gan dạ hỏi tiếp:
"Lớp trưởng, cậu có thể cho bọn tớ xem mô hình Tiga phiên bản giới hạn không?"
"Máy chơi game mới nhất!"
"Truyện tranh nữa!"
"Bọn tớ nghe nói cậu có tất cả những thứ đó."
...
Khi mọi người đang nói chuyện, Giản Thời Ngọ vừa bước vào lớp, vừa nghe thấy những lời đó, cậu liền nghĩ: "Ặc! Thật ra chính cậu là người kéo Quý Viễn Sinh vào nhóm chat, nhưng ý định ban đầu của cậu chỉ là muốn ông hiểu thêm về sở thích của bọn trẻ, chứ không phải để ông ấy chọn mua mấy món đồ kỳ quặc như vậy.
Nhưng không ngờ là...
Một mấy phút không chú ý, mọi người trong nhóm đã bắt đầu đề xuất những thứ như: mô hình Tiga phiên bản giới hạn, máy chơi game mới nhất, truyện tranh...
Điều khiến Giản Thời Ngọ khó hiểu nhất là Quý Viễn Sinh không những không thấy những món đồ này kì lạ, mà còn đồng ý mua tất cả, chỉ vì nghĩ rằng Thẩm Thành sẽ cảm nhận được sự chăm sóc.
Nhưng cậu biết, Thẩm Thành không thật sự cần những thứ đó, hắn chỉ cần thái độ quan tâm từ ba mình mà thôi.
Trong lúc suy nghĩ, cậu thấy Thẩm Thành lấy sách giáo khoa ra và bình thản hỏi: "Các cậu nghe ai nói vậy?"
Tiêu rồi.
Giản Thời Ngọ có kinh nghiệm nên lập tức nhận ra đây là dấu hiệu của một cái gì đó sắp đến!
Mấy học sinh xung quanh tưởng rằng Thẩm Thành đang hỏi để cảm ơn, nên họ nhiệt tình tích cực bán đứng đồng đội. Giản Thời Ngọ nhanh chóng chen vào: "Chào buổi sáng, lớp trưởng!"
Thẩm Thành liếc nhìn cậu: "Không còn sớm nữa đâu."
Giản Thời Ngọ cố gắng biện hộ: "Vẫn là buổi sáng mà, vẫn tính là sớm."
Thẩm Thành cầm bút, vẻ mặt đầy bình tĩnh. Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào, người khác không thể không cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm tàng.
Như một lời nhắc nhở: hãy cẩn thận từ lời nói đến hành động, nếu không sẽ gặp rắc rối.
"Ultraman..." Thẩm Thành chậm rãi nói: "Cũng là công của cậu à?"
Giản Thời Ngọ giả vờ không biết: "A, Ultraman gì cơ, tớ không rõ lắm."
Thẩm Thành nhướng mày: "Thật không?"
Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, nhưng Giản Thời Ngọ tự nhủ rằng lúc mấy đứa trong nhóm đề nghị mua Ultraman, cậu thật sự không biết, nên điều này không thể coi là nói dối được. Vì thế cậu gật đầu: "Đúng vậy."
Thẩm Thành thu lại ánh mắt: "Biết rồi."
Ngay sau đó, từ hành lang vang lên tiếng nói chuyện của Hầu Tử và vài người bạn. Qua cửa kính, họ nhìn thấy Thẩm Thành đã đến lớp liền lập tức lao vào: "Lớp trưởng tới rồi!"
Giản Thời Ngọ cảm thấy có điềm xấu.
Hầu Tử cười tươi, tiến tới gần: "Cậu nhận được quà chưa? Đó là phúc lợi mà bọn tớ tích cực đề xuất cho cậu đấy. Cái máy chơi game có phải xịn lắm không?"
Thẩm Thành đặt bút xuống, nắm ngay trọng điểm: "Nhóm chat?"
"Đúng vậy!"
Thẩm Thành giữ nét mặt bình thản, thậm chí còn mỉm cười nhẹ như không, trông thật nhã nhặn: "Có thể kéo tớ vào nhóm đó không?"
Giản Thời Ngọ ra sức nháy mắt với Hầu Tử, hy vọng hắn đừng tự đưa mình vào rắc rối. Đáng tiếc, Hầu Tử tưởng rằng Giản Thời Ngọ đang muốn giành công, nên liền ôm lấy cánh tay của cậu, rất nghĩa khí nói: "Chuyện nhỏ! Thời ca chính là trưởng nhóm, lần trước cậu ấy còn khen bọn tớ thật giỏi khi chọn toàn những thứ hot nhất, là những món đồ chơi được mấy đứa con trai yêu thích nhất hiện giờ!"
Giản Thời Ngọ chỉ muốn giữ hòa khí nên cố cười, nhưng trong lòng lại rối bời. Cậu cảm thấy như da đầu mình bắt đầu tê rần vì lo lắng.
Thẩm Thành chỉ nhàn nhạt đáp: "Được thôi, lát nữa thêm tôi vào nhé."
Mọi người xung quanh vẫn không kiềm được sự tò mò, có ngườihỏi:
"Lớp trưởng, chắc ba cậu mua cho cậu nhiều thứ lắm nhỉ?"
"Vậy cậu có món nào không thích thì tặng cho tớ đi."
"Đúng rồi, cho bọn tớ mượn chơi một chút."
"Ba cậu đối với cậu tốt thật đấy."
Giản Thời Ngọ liếc nhìn Thẩm Thành, cậu hiểu rõ không kể là kiếp trước hay kiếp này, Thẩm Thành đều không có hứng thú với mấy món đồ chơi đắt tiền.
Nhưng cậu cũng biết, tính chiếm hữu của Thẩm Thành rất lớn, những thứ đã vào tay hắn rồi, dù thích hay không, hắn sẽ không bao giờ để người khác đụng vào.
Dù sao thì, các bạn học sinh đã đối xử rất khác với Thẩm Thành ở kiếp này, cùng nhau tổ chức sinh nhật, giúp Quý Viễn Sinh lựa chọn những món đồ chơi cho hắn. Giản Thời Ngọ bỗng thắc mắc, liệu Thẩm Thành có thay đổi chút nào không vì những điều này?
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ, Thẩm Thành đã lên tiếng: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi rất thích."
Một số người tỏ vẻ thất vọng vì không sơ múi được gì, nhưng Giản Thời Ngọ không ngạc nhiên. Cái gì mà thích hay không thích, Thẩm Thành là người luôn giữ những gì thuộc về mình, không để ai dòm ngó.
Khi Giản Thời Ngọ vừa định quay lại suy nghĩ của mình, thì thấy Thẩm Thành lấy ra một hộp quà sang trọng từ dưới hộc bàn, bên trong là mấy chiếc bánh tinh xảo, nhìn cực kỳ ngon.
Thẩm Thành nói: "Đây là ba tôi nhờ tôi mang đến để cảm ơn. Mọi người chia nhau đi."
Cả lớp reo lên vui sướng.
Ngay lập tức, mấy đứa học sinh quên luôn chuyện đồ chơi, vui vẻ chia nhau bánh kẹo.
"Cảm ơn lớp trưởng nhé!"
"Lớp trưởng thật chu đáo."
"Mình đã nói là lớp trưởng chắc chắn sẽ thích mấy món đồ chơi đó mà."
Giản Thời Ngọ hơi ngạc nhiên, cậu liếc nhìn Thẩm Thành, nhưng ngay lúc đó, Thẩm Thành cũng đang nhìn cậu: "Cậu cũng muốn mượn Ultraman của tớ?"
!!
Giản Thời Ngọ hoảng hốt lắc đầu: "Không đâu!"
"Không thích à?" Thẩm Thành nhướng mày: "Nhưng đó chẳng phải là món đồ yêu thích của mấy đứa con trai hiện giờ sao?"
......
Sao cậu ấy lại nhớ kỹ như vậy, còn cố ý nói để trêu mình nữa chứ, không hổ danh là người đàn ông thù dai!
Ở bên kia, hoàn cảnh của Quý Bắc Xuyên lại hoàn toàn khác, không khí yên ắng đến lạ thường.
Quý Bắc Xuyên nhìn những chiếc bánh đắt tiền trong tay, cả xe đưa Thẩm Thành tới trường cũng là siêu xe đắt đỏ. Dù Thẩm Thành vẫn mặc đồng phục giản dị, nhưng đôi giày dưới chân đã là hàng hiệu. Tất cả những điều này vốn dĩ thuộc về mình mới phải.
Mọi ánh hào quang dường như đều biến mất khỏi cuộc đời Quý Bắc Xuyên, để lại một khoảng trống mà ai cũng khó mà chấp nhận được.
Bạn ngồi cùng bàn với hắn vừa chia một miếng bánh vừa vui vẻ nói: "Bắc Xuyên, bánh này ngon lắm, cậu có muốn thử không?"
Quý Bắc Xuyên bực bội: "Muốn ăn thì tự ăn đi, có gì mà đặc biệt đâu, chẳng phải thường ngày cũng thường hay ăn rồi sao?"
Bạn cùng bàn sững sờ, nụ cười tắt ngấm. Trước giờ cậu ta luôn nhẫn nhịn với Quý Bắc Xuyên, phần vì sợ thế lực nhà hắn, phần vì tình cảm ngày trước.
Không ngờ bây giờ Quý Bắc Xuyên không còn là thiếu gia nữa mà vẫn giữ thói quen khó chịu đó: "Nhà tớ làm gì có điều kiện ăn mấy món ngon như này, nhưng cậu thì chắc từ nay cũng không còn được ăn đâu."
Quý Bắc Xuyên trợn tròn mắt, không thể tin nổi bạn cùng bàn của hắn dám nói như vậy với. Hắn định nói vài câu cay độc để lấy lại thể diện, nhưng chuông báo hiệu giờ học vang lên, thầy giáo bước vào lớp, cắt ngang mọi cơ hội của hắn.
Cả ngày hôm đó Quý Bắc Xuyên bực bội không thôi, mãi đến khi tan học về nhà vẫn chưa nguôi.
Hiện tại, hắn và Thẩm Đại Sơn sống trong một khu chung cư bình dân. Dù là hàng bình dân nhưng khu này cũng thuộc loại khá. Căn hộ ba phòng ngủ này là do bà nội để lại cho hắn, hiện tại chỉ có hai cha con ở đây.
Quý Bắc Xuyên mở khóa, bước vào nhà, liền thấy Thẩm Đại Sơn đang đứng trong bếp nấu ăn. Người đàn ông ấy đang xào rau, trên bàn là mấy món ăn bình thường, còn Thẩm Đại Sơn thì đang nấu cá. Thấy con trai về, ông vui vẻ nói: "Bắc Xuyên, con về rồi à?"
Quý Bắc Xuyên gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng.
Thẩm Đại Sơn tiếp tục: "Vậy chuẩn bị ăn cơm đi, hôm nay ba có nấu cho con mấy món ngon lắm."
Quý Bắc Xuyên cười khẩy, nghĩ thầm, "Mấy món này mà gọi là ngon à?" Ở nhà họ Quý, hắn toàn ăn những món do đầu bếp đỉnh cấp nấu, bày nửa bàn ăn đều là mỹ vị. So với những món này, đồ ăn trên bàn thật sự quá tầm thường. Hắn lạnh giọng: "Con không đói, ba ăn đi."
Thẩm Đại Sơn sững lại, nụ cười trên mặt cũng có phần gượng gạo, ông ngập ngừng: "Vậy... thôi được."
Khi đã nấu xong xuôi, Thẩm Đại Sơn lại đến gõ cửa phòng Quý Bắc Xuyên: "Bắc Xuyên, con không đói cũng ăn chút đi."
Bên trong không có ai trả lờii.
Một lát sau, Quý Bắc Xuyên mới mở cửa, gương mặt vẫn không vui: "Ba chưa dọn phòng của con sao? Ba đã giặt đồ chưa? Căn bản là không sạch!"
Thẩm Đại Sơn ấp úng: "Hả?"
Chiếc áo sơ mi trắng có vết dầu, ông đã cố gắng giặt mãi nhưng vẫn không sạch. Việc dọn dẹp phòng ốc thì càng không quen, vì Thẩm Thành chưa bao giờ yêu cầu ông làm những việc này, thậm chí còn tự giặt quần áo và giặt giúp ông luôn.
Quý Bắc Xuyên trách móc: "Ba ở nhà cả ngày mà không làm được việc gì ra hồn à!"
Thẩm Đại Sơn nhận lấy chiếc áo, trên khuôn mặt có chút già nua ấy hiện lên một nụ cười gượng gạo, ông nhẹ giọng: "Bắc Xuyên, ba làm không tốt, ba biết rồi, lần sau ba sẽ làm kỹ hơn. Con ra ăn chút gì đi, để nguội ăn không ngon đâu."
Nghe từ "ba" từ miệng Thẩm Đại Sơn, Quý Bắc Xuyên chỉ thấy chói tai. Nhưng dù sao hắn cũng đang đói, đành lạnh lùng bước ra phòng ăn, cố gắng ăn một chút. Nhưng chỉ ăn vài miếng, hắn đã phải nhổ ra: "Ba cho muối nhiều quá đấy!"
Thẩm Đại Sơn ngạc nhiên, đến gần nếm thử, rồi chần chừ nói: "Ba thấy vừa mà."
Quý Bắc Xuyên đã quen ăn đồ cao cấp, nên không thể chịu nổi, hắn hất đổ đũa rồi tức giận bước ra cửa: "Ba tự ăn đi, đừng để ý đến con nữa!"
Lúc này trời đã gần tối, bên ngoài gió thu thổi nhẹ, trong khu chung cư có mấy ông bà già đi dạo, cũng có nhà dắt chó đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Tiếng chó sủa, tiếng trẻ con nô đùa, tất cả tạo nên một bầu không khí náo nhiệt, hoàn toàn khác biệt với sự yên tĩnh ở trang viên.
Quý Bắc Xuyên mặt lạnh như tiền, đến khi chuẩn bị ra khỏi khu chung cư thì bắt gặp một người không ngờ đến: "Dì Lý?"
Dì Lý mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ, đứng ở cổng lớn, thấy Quý Bắc Xuyên ra thì vui mừng: "Bắc Xuyên!"
Quý Bắc Xuyên hỏi: "Sao dì lại ở đây?"
Dì Lý đã chăm sóc hắn từ nhỏ tới lớn, nên tình cảm hai người vô cùng thân thiết, dù chỉ mới vài ngày không gặp nhưng lại thấy như đã cách rất xa. Lúc này, đôi mắt dì Lý bắt đầu ngấn lệ: "Thiếu gia gầy đi nhiều quá."
Quý Bắc Xuyên cũng cảm thấy cay đắng: "Dì Lý, dì vẫn ổn chứ?"
Dì Lý thực ra không ổn chút nào, vì Thẩm Thành không thích bà. Thực ra, Thẩm Thành cũng không thích bất kỳ người hầu nào trong trang viên, luôn giữ thái độ lạnh nhạt với tất cả.
Chính vì vậy, bà càng bị những người khác coi thường. Bà đã lớn tuổi, lại không có nghề nghiệp gì nổi bật, hơn nữa lại có thân phận thấp hèn, rất có thể sẽ bị sa thải.
Điều đó sao mà chấp nhận được, công việc này chính là kế sinh nhai của bà!
Dì Lý lau nước mắt, rồi mở lời: "Thiếu gia, chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện đi."
Quý Bắc Xuyên gật đầu: "Được."
Sau khi nói chuyện, Quý Bắc Xuyên mới hiểu rằng, nửa tháng nữa là sinh nhật của bà nội, lần này bà muốn tổ chức lớn. Vì việc đại thiếu gia của Quý Gia đã trở về đã lan truyền khắp giới thượng lưu, nhiều người muốn tận mắt thấy người thừa kế này. Hơn nữa, sinh nhật lần này là mừng thọ 70 của bà nội, nên niềm vui càng lớn.
Trong sự kiện này, hắn vốn dĩ không được xuất hiện. Nhưng vì bà nội thương hắn, nên đã đặc biệt nhờ dì Lý mang thư mời đến, để hắn có thể đến chúc thọ vào ngày hôm đó.
Dì Lý nói: "Thiếu gia, trong lòng bà nội vẫn luôn thương cậu đấy."
Quý Bắc Xuyên buồn bã: "Có ích gì đâu, dù bà có thương yêu tôi thì cũng không thể thay đổi quyết định của ba được."
Dì Lý đến đây chính là vì chuyện này. Trong mắt bà lóe lên một tia sáng, rồi bà thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, cậu có muốn trở về không?"
Câu hỏi này không dễ dàng gì để nói ra.
Quý Bắc Xuyên ánh mắt hơi sáng lên, nhìn dì Lý rồi hỏi lại: "Dì có cách gì sao?"
Lý tẩu do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết tâm gật đầu: "Có, chính là ở bà nội. Chỉ cần cậu có thể làm bà thay đổi suy nghĩ, cảm thấy Thẩm Thành không tốt bằng cậu, thì bà nhất định sẽ cố gắng hết sức để đưa cậu trở về."
Quý Bắc Xuyên tò mò: "Nhưng tôi phải làm sao?"
Dì Lý thấy hắn đồng ý thì nhẹ nhõm hẳn, bà thở phào, rồi nói kế hoạch của mình: "Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu, mấu chốt là ở ngày sinh nhật của bà nội. Hôm đó, Thẩm Thành sẽ là người đại diện cho gia đình, luôn kề cận bên bà nội để tiếp khách. Điều này có nghĩa là hắn sẽ theo sát bà nội suốt cả ngày. Bà nội vốn có bệnh cao huyết áp và tim mạch, cần phải uống thuốc định kỳ."
Quý Bắc Xuyên nhíu mày, từ chối: "Dì muốn đổi thuốc của bà nội sao? Tôi không đồng ý!"
Dì Lý vội vàng giải thích: "Tôi nào dám làm vậy!"
Quý Bắc Xuyên lúc này mới bình tĩnh lại chút, hỏi tiếp: "Vậy dì định thế nào?"
"Chúng ta không cần thay đổi thuốc của bà, chỉ cần đổi thuốc thành loại bình thường, như viên bổ sung dinh dưỡng chẳng hạn. Nhưng vấn đề là những người bên cạnh bà nội canh giữ rất nghiêm, đặc biệt là có Thẩm Thành ở đó. Chỉ có cậu mới có thể tiếp cận và đổi được thuốc."
Mặc dù thời gian ở chung không lâu, nhưng Lý tẩu đã nhận ra rằng Thẩm Thành không phải người đơn giản. Tâm tư và thủ đoạn của hắn còn vượt qua Quý Bắc Xuyên, nên có hắn ở đó, sự việc sẽ khó mà thành công.
Lý tẩu chậm rãi nói rõ kế hoạch của mình: "Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu đánh lạc hướng Thẩm Thành, còn cậu thì nhân cơ hội này vào phòng để đổi thuốc. Nhớ kỹ, phải làm nhanh, Thẩm Thành rất thông minh, có thể sẽ quay lại sớm."
"Chỉ cần cậu đổi xong, thì không ai phát hiện ra, nhưng bà nội thì không thể chịu nổi bất kì kích thích nào cả. Bà rất yêu thương mấy con mèo và mấy con chó nhỏ của mình. Tôi sẽ lén cho chúng ăn một chút gì đó để kích động chúng. Khi chúng tấn công bà nội, cậu sẽ lao vào bảo vệ bà."
Quý Bắc Xuyên vẫn còn lo ngại: "Nhưng nếu bà nội thật sự phát bệnh thì sao?"
"Đừng lo, bác sĩ gia đình sẽ luôn có mặt trong nhà ngày hôm đó. Tôi cũng sẽ chuẩn bị sẵn thuốc giảm áp trong trường hợp cần thiết." Dì Lý sợ hắn không đồng ý nên nói thêm: "Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu không thử, thiếu gia có thể sẽ vĩnh viễn không trở về Quý gia được nữa."
Những lời này đã đánh trúng nỗi đau của Quý Bắc Xuyên.
Tuổi trẻ dễ nóng vội, đặc biệt là chỉ mới mười mấy tuổi. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm: "Được, làm vậy đi!"
Dì Lý mỉm cười hài lòng, hai người nói chuyện thêm một lúc rồi tạm biệt nhau.
Khi rời khỏi khu chung cư, chị Lý bấm một số điện thoại: "Alo, vâng, Quý Bắc Xuyên đã đồng ý hợp tác. Đến lúc đó trong nhà chắc chắn sẽ loạn, Quý Viễn Sinh cũng sẽ phải lo cho bà cụ, chẳng ai để ý chuyện khác đâu."
Người ở đầu dây bên kia cười khẩy: "Vậy cô có thể trộm được tài liệu không?"
"Tôi ở nhà họ Quý hơn mười năm rồi, góc khuất nào là nơi theo dõi, chỗ nào giấu được người tôi đều rõ hơn ai hết," dì Lý nói tiếp, "Nhưng tôi chỉ có thể tranh thủ cho các người khoảng 10 phút thôi. Còn sau đó... Tôi chỉ cần anh nói được thì làm được, chuyển một ngàn vạn vào tài khoản của tôi và vé xuất ngoại cho tôi, đảm bảo cuộc sống an nhàn."
Người ở bên kia vui vẻ đáp: "Nếu chuyện này thành công, cô sẽ không thiếu phần đâu."
Hắn hỏi tiếp: "Cô đã làm việc ở nhà họ Quý hơn mười năm, mà giờ lại đồng ý phản bội họ sao?"
Mắt dì Lý lóe lên tia lạnh lẽo: "Chính vì tôi đã làm việc hơn mười năm, mà giờ họ lại đối xử với tôi như thế, Quý Viễn Sinh thậm chí còn muốn sắp xếp cho tôi về quê dưỡng già chỉ vì tôi từng chăm sóc Quý Bắc Xuyên. Nếu họ đã bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa!"
Bên kia cười khẩy, đáp lời: "Được, sau khi xong việc tôi sẽ thực hiện đúng như cam kết."
Ngày hôm sau,
Biệt thự nhà họ Quý hôm nay đông đúc vô cùng, hôm nay là ngày đại thọ 70 của bà cụ nhà họ Quý, khách khứa đến tấp nập.
Gia đình Giản Thời Ngọ cũng có tên trong danh sách khách mời. Sáng sớm, cậu đã bị mẹ kéo ra khỏi giường, rửa mặt chải đầu chuẩn bị tươm tất. Tối qua cậu ráng thức khuya để làm xong bài tập, chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay.
Nên khi bị mẹ gọi dậy sớm, cậu không khỏi bất mãn: "Mẹ, tối qua con làm bài tập mệt quá mà."
"Mệt mỏi gì chứ!" Chân Mỹ Lệ kéo cậu xuống giường, "Cả đêm cứ hỏi Thẩm Thành hết câu này đến câu khác, sao không tự mình làm đi
."
"..."
Giản Thời Ngọ đành chịu, bị mẹ đẩy vào phòng tắm.
Khi cậu rửa mặt xong đi xuống lầu, thì thấy ba mẹ đã ăn diện lộng lẫy. Chân Mỹ Lệ mặc một chiếc váy dự tiệc, dáng người thanh thoát, làn da trắng mịn, dù đã ngoài 30 nhưng hình như thời gian không để lại bất kì dấu vết nào lên cô, nét mặt đẹp rạng rỡ.
"Không ngạc nhiên khi ba cứ mê mẩn mẹ, đúng là vạn người mê mà," Giản Thời Ngọ cười toe toét, "Cả mấy cô diễn viên trên TV chưa chắc đã đẹp bằng mẹ."
Chân Mỹ Lệ nói: "Thằng nhóc này, con giống mẹ đấy, hồi nhỏ không béo thì ai cũng bảo giống mẹ, không kém đâu."
Giản Thời Ngọ là một đứa trẻ rất dễ thương, đôi mắt to tròn, mũi cao, đặc biệt là làn da trắng mịn. Dù là một cậu bé mũm mĩm, nhưng vẻ đẹp tự nhiên của cậu vẫn không thể che giấu, nếu gầy đi, chắc chắn sẽ rất nổi bật.
Bố cậu vừa bước vào, ông cười nói: "Con nói đúng đấy, mẹ con hồi trẻ từng làm diễn viên với ca sĩ, bà ngoại con trước khi mất cũng là một nhạc sĩ có tiếng. Nếu không phải kết hôn với ba, chắc mẹ con giờ đã là một ngôi sao lớn rồi!"
Chân Mỹ Lệ kéo Giản Thời Ngọ lên xe: "Giờ mẹ không được như xưa nữa, công phu gì cũng bỏ bê nhiều năm rồi, không thể so với người trẻ được. Biết đâu sau này con của mẹ lại thành ngôi sao."
Giản Thời Ngọ kiếp trước không chủ động giảm cân, nhưng từ năm 20 tuổi trở đi, cậu bắt đầu gầy dần, càng lớn càng cuốn hút, ánh mắt và thái độ của mọi người xung quanh cũng dần thay đổi.
Tuy nhiên, sau khi kết hôn với Thẩm Thành, cậu cũng thử đi tìm việc làm, nhưng tất cả đều thất bại.
Điều này làm cậu nản lòng, cảm giác như không có công việc nào phù hợp với mình.
Giới giải trí nghe có vẻ hấp dẫn, đặc biệt là làm ngôi sao sẽ kiếm được nhiều tiền, nếu sau này gia đình phá sản, cậu vẫn có thể giúp đỡ.
Bố cậu nói: "Em phải hỏi ý kiến của con chứ, nhỡ thằng bé không thích diễn xuất hay ca hát thì sao?"
Giản Thời Ngọ ngây thơ trả lời: "Con thấy cũng được mà, nghe có vẻ thú vị."
"..."
Bố cậu do dự: "Ba nghe nói bây giờ làm ngôi sao phải có người nâng đỡ, phải có hậu thuẫn mới nổi tiếng được. Giới giải trí cạnh tranh ghê lắm, đầu óc của con có nhanh nhạy như người ta không, lỡ bị lừa còn đếm tiền giúp người ta nữa."
Giản Thời Ngọ liền không chịu, sao ba lại coi thường mình như thế: "Ai nói con không làm được, nhỡ đâu có người muốn nâng đỡ con thật thì sao!"
____
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT