Bầu trời đen kịt, không gian như chìm trong sắc tối u ám.

Mưa rơi tầm tã.

Quý Viễn Sinh nhìn thiếu niên đang đứng trước ngôi mộ, dáng vẻ trông thật đơn độc. Trong lòng ông dâng lên một cảm giác khó tả. 

Mối liên hệ của huyết thống thật kỳ diệu, khó có thể diễn tả thành lời. Khi Quý Bắc Xuyên khóc, ông không thấy xúc động lắm, nhưng khi Thẩm Thành đứng im không rơi một giọt nước mắt nào, ông lại thấy lòng mình nặng trĩu.

Quý Viễn Sinh tiến đến, che ô lên người Thẩm Thành, đồng thời cúi người kéo hắn lên: "Đừng để cảm lạnh, đứng dậy đi."

Hình bóng to lớn của Quý Viễn Sinh che chắn cho Thẩm Thành, như một cái cây vững chãi giữa cơn bão. Thằng bé đứng trước mặt ông, thấp hơn ông nửa cái đầu, toàn thân ướt sũng, nước mưa chảy xuống từ mái tóc rối bù, trượt qua khuôn mặt gầy guộc. Quý Viễn Sinh muốn đưa tay lau nước mưa trên mặt Thẩm Thành, nhưng khi ánh mắt Thẩm Thành nhìn ông, có chút xa cách và đề phòng.

Bàn tay ông khựng lại giữa không trung, rồi rút khăn lụa từ túi áo vest ra, nhẹ nhàng lau nước mưa trên mặt Thẩm Thành. Mày hơi nhíu lại, giọng có chút trách móc: "Sao lại bỏ ô đi, lỡ bệnh thì làm sao?"

Quý Bắc Xuyên đứng bên cạnh, trong lòng thầm vui mừng. Cha đang trách Thẩm Thành sao? Nếu là mình, chắc chắn đã sợ hãi xin lỗi rồi. Nhưng sự việc không diễn ra như Quý Bắc Xuyên nghĩ, Thẩm Thành chỉ đáp: "Sẽ không bị bệnh đâu."

Quý Viễn Sinh vừa định nói thêm, thì nghe Thẩm Thành nhẹ nhàng nói: "Chỉ mới dầm mưa chút thôi, con quen rồi."

Quen rồi?

Tiếng mưa rơi lộp độp trên ô, cả thế giới như lặng đi. Quý Viễn Sinh nắm chặt cán ô, cảm giác áy náy dâng lên như thủy triều, gần như nhấn chìm trái tim của người đàn ông gần 40 tuổi này.

Ông cảm thấy rất khó chịu, nhất là khi đứng trước mộ của vợ mình. Không chăm sóc tốt cho đứa trẻ này khiến nó chịu đựng nhiều khổ cực như vậy.

Nếu năm nay ông không trở về nước, có lẽ họ sẽ mãi mãi bỏ lỡ nhau. Đứa trẻ này là máu mủ duy nhất của ông, người mà Thẩm Ấu Đình đã dùng cả sinh mệnh để đánh đổi.

Quý Viễn Sinh cởi áo khoác vest, khoác lên vai Thẩm Thành, bao bọc cậu bé trong lớp vải còn ấm áp, như muốn xua tan cái lạnh của cơn mưa.

Thẩm Thành ngạc nhiên, ngước mắt nhìn ông.

Quý Viễn Sinh giúp hắn chỉnh lại áo, giọng nói trầm ổn mang theo chút ôn nhu, dù không giỏi biểu đạt nhưng ông vẫn cố gắng nói: "Bất kể trước kia thế nào, bây giờ ba đã về, ba sẽ không để con phải dầm mưa nữa."

Thẩm Thành im lặng một lúc, không có động tác gì, hoặc có thể nói, đây là lần đầu tiên hắn không bài xích khi Quý Viễn Sinh tiếp xúc. Hắn đứng ngoan ngoãn trước mặt người đàn ông này, khoảnh khắc hiếm hoi thể hiện sự yếu đuối khiến Quý Viễn Sinh càng thêm đau lòng.

Nhìn đứa trẻ trước mặt, cơ thể nhỏ bé dưới lớp áo khoác rộng lớn càng khiến hắn trông gầy gò hơn. Dù tỏ ra mạnh mẽ, trưởng thành, nhưng suy cho cùng, Thẩm Thành vẫn chỉ là một đứa trẻ 14 tuổi. Giọng nói của Quý Viễn Sinh nhẹ nhàng hơn: "Muốn về tắm rửa một cái không? Xe ở bên ngoài, về nhà với ba nhé?"

Dù ngoài trời mưa gió vẫn dữ dội, nhưng lúc này, không khí quanh đây lại thật ấm áp.

Nhưng rồi, Quý Bắc Xuyên bước tới, mang theo một luồng khí lạnh: "Cha, chúng ta về nhà ngay bây giờ sao?"

Quý Viễn Sinh nhận thấy rõ sự thay đổi trong sắc mặt của Thẩm Thành khi Quý Bắc Xuyên đến gần.

Quý Bắc Xuyên tự động chen vào dưới ô, nói: "Chúng ta cùng về nhé? À mà, khi về đến nhà, để em dẫn anh đi tham quan phòng mà dì Lý đã chuẩn bị cho anh. Nhưng mà trời mưa to thế này, chắc xe khó chạy được, hay là mình về khách sạn trước?"

Thẩm Thành không trả lời, thậm chí hắn còn lùi lại hai bước khi Quý Bắc Xuyên bước vào dưới ô, giữ khoảng cách với hai người.

Quý Bắc Xuyên hơi bất ngờ.

Thẩm Thành nói: "Đừng đến gần quá, chúng ta không thân."

Quý Bắc Xuyên nghe Thẩm Thành thẳng thừng từ chối mà tức đến nỗi mặt mũi nhăn nhó. Nếu không phải vì muốn sống trong gia đình này, để không phải quay lại cái nhà nghèo kia, hắn thật sự không nhịn nổi: "Vậy không cùng ba về nhà, anh định đi đâu?"

Ngay lúc đó, một giọng nói khác vang lên từ phía sau: "Cậu sợ cậu ấy không có nhà để về à?"

Quý Bắc Xuyên kinh ngạc: "Cậu...?"

Giản Thời Ngọ bước tới, mở ô: "Có gì lạ sao?"

"Thẩm Thành là con của ba tôi, sao lại không về  nhà cùng chúng tôi?" Quý Bắc Xuyên nhìn sang Quý Viễn Sinh, cảm thấy cần sự đồng tình: "Chuyện này là không đúng."

Giản Thời Ngọ thẳng thắn: "Đó không phải là nhà của cậu, đó là nhà của Thẩm Thành, và đó cũng không phải là ba của cậu, mà là ba của Thẩm Thành."

Quý Bắc Xuyên đơ người ra, muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì. Hắn nhìn Quý Viễn Sinh để mong ông nói đỡ cho mình, nhưng Quý Viễn Sinh không hề lên tiếng mà chỉ im lặng nhìn Thẩm Thành với vẻ suy tư. 

Trong suốt mấy chục năm qua, hắn chưa bao giờ thấy Quý Viễn Sinh, người luôn bận rộn với công việc, lại để tâm đến những chuyện bên ngoài như vậy.

Giản Thời Ngọ nhìn thấy Thẩm Thành đứng nửa người ngoài trời mưa, bèn ngẩng đầu nói với Quý Viễn Sinh: "Chú à, chỉ có một cái ô thôi, không đủ cho hai người che đâu. Nếu cứ đi ba người thì sẽ có hai người bị mưa ướt. Chú không thể vì có một người bị ướt rồi mà nghĩ là cậu ấy không cần che nữa."

Nói xong, Giản Thời Ngọ nhích ô của mình về phía trước, cố gắng che cho Thẩm Thành. Khuôn mặt tròn trĩnh của cậu hiện lên sự nghiêm túc: "Chú có thể không thay đổi, nhưng cậu ấy không thể cứ đứng mãi trong mưa được."

Lời nói của trẻ con đôi khi lại đánh thẳng vào lòng người.

Quý Viễn Sinh rất thông minh, làm sao không hiểu được Giản Thời Ngọ đang ám chỉ điều gì. "Ba..."

Thẩm Thành nhìn Quý Viễn Sinh và Quý Bắc Xuyên đứng chung một chỗ, không muốn nói thêm gì nữa. 

Hắn nhận ô từ Giản Thời Ngọ rồi lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Quý Viễn Sinh, giọng trầm xuống: "Khách sạn đã chuẩn bị phòng rồi, cháu sẽ tự tắm rửa. Chú đưa Quý Bắc Xuyên về đi, cảm ơn vì đã cho cháu mượn ô."

Quý Viễn Sinh định bước tới, nhưng Thẩm Thành đã không còn nhìn ông nữa.

Lúc này, Chân Mỹ Lệ cầm ô đi tới, đứng bên cạnh bọn trẻ: "Thôi nào, trời mưa thế này, đừng đứng đây mà bàn chuyện. Ấu Đình không phải người thích ồn ào, đứng đây chỉ làm phiền cô ấy thôi. Mưa lớn thế này, không đi được đâu, Thẩm Thành, về trước đi, được không?"

Thẩm Thành gật đầu.

Giản Thời Ngọ che ô, chạy đến trước bia mộ đặt hộp bánh lên, cúi lạy hai lần rồi quay lại. Cậu bé mỉm cười với Thẩm Thành: "Đi thôi."

Sau đó, Giản Thời Ngọ quay sang Quý Viễn Sinh: "Chào chú Quý, chúng cháu về trước nhé."

Quý Viễn Sinh đáp lại, nhìn theo hai đứa trẻ rời đi, rồi cúi đầu nói với Quý Bắc Xuyên: "Con cũng về khách sạn chờ đi."

Quý Bắc Xuyên hôm nay đã diễn cả ngày, mệt mỏi lắm rồi. Dù hắn muốn về cùng Quý Viễn Sinh, nhưng suốt mấy năm qua, hắn đã học cách nghe lời và phục tùng, nên chỉ gật đầu: "Vâng ạ."

Khi Quý Bắc Xuyên đi rồi, nơi này chỉ còn lại Chân Mỹ Lệ và Quý Viễn Sinh.

Chân Mỹ Lệ cầm ô, nói với ông: "Quý tiên sinh, mối quan hệ giữa Thẩm Thành và Quý Bắc Xuyên thế nào, anh cũng thấy rõ rồi. Đặc biệt là Thẩm Thành, một đứa trẻ trọng tình cảm như vậy, tôi tuy là người ngoài, không tiện nói nhiều, nhưng vì lợi ích của con cái, vì mối quan hệ giữa anh và Thẩm Thành, chỉ cần Quý Bắc Xuyên còn ở đây, cậu ấy sẽ không mở lòng với anh đâu."

Quý Viễn Sinh nhíu mày: "Tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho thằng bé..."

Chân Mỹ Lệ cười nhẹ, lắc đầu: "Trên đời này không phải ai cũng sống vì tiền bạc. Nếu anh nghĩ Thẩm Thành thiếu thốn từ nhỏ và có thể dùng tiền để làm thằng bé cảm động, thì anh sai rồi."

Đối với Thẩm Thành, vì thiếu thốn tình cảm nên với hắn, tình cảm là quan trọng hơn.

Những người đàn ông như Quý Viễn Sinh đúng là suy nghĩ đơn giản, không hiểu được điều này.

"Nếu anh thật lòng muốn có mối quan hệ tốt đẹp với con trai mình, thì bây giờ là cơ hội tốt nhất." Chân Mỹ Lệ không phải giúp Quý Viễn Sinh, mà là giúp Thẩm Ấu Đình: "Đừng để đến khi đứa trẻ thực sự tuyệt vọng mới bắt đầu đền bù, nếu bỏ lỡ thì có thể cứu vãn, nhưng một khi lòng người đã lạnh, rất khó để làm ấm lại."

Quý Viễn Sinh nhăn mày lại, rồi trầm giọng gật đầu: "Cảm ơn."

Chân Mỹ Lệ cười cười, sau đó cùng chồng đi tới trước mộ để cúng tế.

Mưa lớn, Quý Viễn Sinh bước đến cổng, vệ sĩ đưa điện thoại cho ông và nói: "Phu nhân đã gọi cho ngài nhiều lần."

Quý Viễn Sinh nhận điện thoại, vừa nghe máy, giọng bà lão đầu kia liền vang lên đầy tức giận: "Viễn Sinh, sáng nay sao không thấy Bắc Xuyên? Nghe nói con dẫn thằng bế lên núi Phượng Đài?"

Quý Viễn Sinh đáp: "Đúng vậy."

"Anh đưa nó lên đó làm gì?"

Quý Viễn Sinh nhìn về hướng khác của núi Phượng Đài: "Lần cuối cùng lên để xóa tên khỏi gia phả."

Phía bắc núi Phượng Đài là nghĩa trang dành cho gia tộc Quý, có một bia đá lớn khắc tên của từng thế hệ từ khi sinh ra. Phía nam là nơi chôn cất Thẩm Ấu Đình, khi còn sống cô đã từ chối vào khu mộ tổ tiên vì những lời đàm tiếu khi cô gả vào nhà Quý.

Bà lão ở đầu dây bên kia sững sờ: "Lần cuối cùng? Anh thực sự muốn gửi Bắc Xuyên về cái gia đình nghèo đó? Con nuôi không phải là con sao? Cao Xán và Thẩm Đại Sơn là hai kẻ điên, anh muốn đẩy Bắc Xuyên vào đó, muốn nó chết sao? Anh chưa từng nuôi dạy đứa trẻ này, mười mấy năm qua tôi là người chăm sóc nó. Lúc đó tôi đã nói không muốn nuôi đứa nhỏ, nhưng anh vẫn phải ra nước ngoài để phát triển, bỏ lại nó ở đây. Bây giờ tôi không thể bỏ mặc nó. Nếu anh nhất định phải đưa nó đi, thì tôi sẽ không nhận anh là con trai nữa!"

Quý Viễn Sinh nghe mắng, chỉ thở dài một hơi. Những chiêu trò của Quý Bắc Xuyên hắn đều nhìn thấy. Nói gì đi nữa, ông cũng có chút tình cảm với đứa bé này, nhưng nếu thằng bé có thể sống tốt với Thẩm Thành, thì mọi chuyện cũng không đến nỗi nào. Sự nuông chiều quá mức của bà lão khiến Quý Bắc Xuyên trở nên vô pháp vô thiên, thậm chí đã làm những việc quá đáng.

Có lẽ Giản Thời Ngọ nói đúng, ông không thể bảo vệ cả hai đứa trẻ, giống như mười mấy năm qua, Quý Bắc Xuyên thì sống sung sướng, còn Thẩm Thành - con ruột của ông lại chỉ biết sống  trong sợ hãi và tuyệt vọng.

Thấy ông im lặng, bà lão nổi giận: "Anh có nghe không? Lúc anh cưới Thẩm Ấu Đình, tôi đã không đồng ý. Mười mấy năm trước anh đã cãi nhau với tôi vì cô ta, bây giờ lại muốn cãi nhau vì con trai cô ta sao?"

Quý Viễn Sinh cầm điện thoại, quay lại nhìn nghĩa trang, nơi có bức ảnh của người vợ mà hắn yêu sâu đậm. Nhiều năm trước, ông đã không bảo vệ được cô, nhưng giờ đây, ông không thể để mất đi con trai của họ. Đôi mắt ông tối lại: "Mẹ có thể không nhận tôi, nhưng tôi không thể mất con trai một lần nữa."

Bà lão nghe xong hít thở không thông: "Anh... anh nói cái gì?"

Cuộc gọi bị cắt đứt.

____

Trên núi, mưa gió kéo dài suốt một ngày không dứt.

Nhà nghỉ im lìm, trong phòng chỉ có một cái tivi đen trắng cũ kĩ, đây là phương tiện giải trí duy nhất. Nhưng do trời mưa, tín hiệu kém nên phải liên tục điều chỉnh ăng-ten. 

Sau đó, bị sét đánh hỏng, tivi không xem được nữa, Thẩm Thành và  Giản Thời Ngọ bắt đầu làm bài tập. Cả ngày tập trung đã làm xong tất cả các môn, một phần đều nhờ có lớp trưởng bên cạnh.

Nhưng Giản Thời Ngọ nhận ra Thẩm Thành hôm nay không vui.

Dù từ đầu đến cuối Thẩm Thành không nói gì, nhưng Giản Thời Ngọ vẫn cảm nhận được. Thật ra, hắn rất để tâm, có những chuyện nếu giữ trong lòng quá lâu sẽ sinh bệnh.

Giản Thời Ngọ hỏi: "Lớp trưởng, cậu không vui à?"

Thẩm Thành buông bút xuống: "Không có."

"Đừng lừa tớ, tớ biết mà." Giản Thời Ngọ ôm bài tập: "Nhưng cậu đừng lo, chú Quý là người rất có trách nhiệm. Tớ thấy chú ấy rất quan tâm cậu. Nếu có gì không ổn, mẹ tớ cũng là mẹ nuôi của cậu, cậu cứ mách, nhà tớ sẽ giúp cậu!"

Mắt Thẩm Thành hơi động.

Giản Thời Ngọ sợ hắn hiểu lầm: "Hồi tớ mới quen Hầu Tử, biết mẹ kế của cậu ta hay lén bắt nạt cậu ta. Sau khi mẹ tớ biết, đã gọi Hầu Tử qua nhà tớ ở, rồi còn gọi điện mắng bà ta một trận. Tớ ở bên cạnh làm quân sư quạt mo, khiến Hầu tử cảm động lắm, vậy nên từ đó về sau, Hầu Tử toàn gọi tớ là "Thời ca".

Vừa nói, cậu vừa cười: "Gặp chuyện bất bình phải ra tay giúp đỡ."

Cậu nghĩ Thẩm Thành sẽ vui, nhưng sắc mặt hắn lại dần lạnh đi.

Thẩm Thành nói nhẹ: "Vậy nếu ai đáng thương cậu đều giúp à? Mọi người đều giống nhau phải không?"

Giản Thời Ngọ ngẩn người.

Cậu không hiểu Thẩm Thành đang nói gì, không biết vì sao tự nhiên hắn lại nói như vậy. Gia đình của hắn khác với Hầu Tử, phức tạp hơn nhiều, không lẽ hắn nghĩ cậu xem hắn là đứa trẻ yếu đuối. Nhưng cậu không có ý đó, cậu chỉ muốn giúp thôi.

Bên ngoài, mẹ Giản gọi: "Làm xong bài tập chưa? Dưới lầu tivi xem được rồi."

Giản Thời Ngọ lảng sang chuyện khác: "Mẹ gọi, xuống xem tivi nhé?"

Thẩm Thành quay mặt đi: "Cậu tự đi đi."

Sự từ chối của hắn khiến Giản Thời Ngọ có chút buồn. Có lẽ những ngày qua cậu đã quá vui vẻ nên quên mất rằng Thẩm Thành không thích mình. Dù cậu hiểu rõ và chấp nhận điều đó từ lâu, nhưng mỗi khi nhận ra lại thấy lòng rát nặng nề. Giản Thời Ngọ chớp chớp mắt, cố nén những giọt nước mắt tủi thân vào lòng.

"Vậy tớ đi nhé."

Cậu đóng cửa lại, trong phòng yên tĩnh hẳn. Sự náo nhiệt và ấm áp dường như rời đi cùng cậu. Thẩm Thành ngồi đó, nghe tiếng bước chân xa dần, tay hắn siết chặt đến nỗi gân xanh nổi lên.

Giúp đỡ kẻ yếu ư?

Vậy ra họ chỉ thương hại hắn thôi sao.

Cho nên mới đối xử tốt với hắn, nói những lời đó chỉ vì thấy hắn đáng thương. Nếu người khác gặp khó khăn, họ cũng sẽ đồng cảm và đối xử tốt với người khác như vậy. Thẩm Thành biết mình đang vô lý, nhưng không thể kiềm chế cơn giận. Khi thấy Giản Thời Ngọ cúi đầu buồn bã, lòng hắn lại đau nhói.

Hắn không nên giận cậu ấy.

Tính cách thất thường của hắn khiến cậu ấy buồn.

Nhưng hắn thực sự giận, Giản Thời Ngọ nói thích hắn, nhưng lại đối xử với hắn chẳng khác gì với người khác. Mắt Thẩm Thành tối sầm lại, hắn thông minh, nên đã nhận ra ngay từ đầu. Từ trước đến giờ, tình cảm hắn dành cho Giản Thời Ngọ đã không còn như trước nữa.

____

Dưới nhà

Mưa vẫn rơi rả rích bên ngoài, nhưng trong quán trọ lại rất yên bình. Bà chủ quán cùng Chân Mỹ Lệ đang tán gẫu chuyện gia đình, vừa trò chuyện vừa chuẩn bị cán bột làm bánh. Giản Thời Ngọ cũng đứng bên cạnh, ra dáng học tập rất nghiêm túc.

Bà chủ quán hỏi: "Cậu bé, con cán bột để làm gì thế?"

Giản Thời Ngọ hai tay lấm lem bột trắng, trả lời: "Cháu muốn tự làm một bát mì."

Bà chủ quán chỉ tay về phía tủ: "Ở kia có sẵn một túi mì sợi đấy."

"Cháu muốn thử tự tay cán bột." Giản Thời Ngọ nghiêm túc nói, mặt đầy quyết tâm: "Mẹ cháu làm bột cũng thế này."

Chân Mỹ Lệ định nói rằng chỉ vào dịp sinh nhật mới cán mì trường thọ cho Giản Thời Ngọ, nhưng rồi cô chợt hiểu ra điều gì đó. Cô nhìn cậu bé với ánh mắt đầy thấu hiểu, mỉm cười rồi nói với bà chủ quán: "Trẻ con thích làm gì thì để chúng làm thôi."

Bà chủ quán mỉm cười: "Cậu bé cố gắng lên nhé!"

Giản Thời Ngọ tiếp tục cặm cụi cán bột.

Thật ra, cậu không định quan tâm đến Thẩm Thành. Hắn ghét mình như vậy, cậu cũng chẳng thèm nhìn đến hắn, càng không cần phải làm mì trường thọ cho hắn ăn!

Nhưng khi cậu xuống nhà, vô tình nghe được Chân Mỹ Lệ nhắc đến việc Quý Bắc Xuyên chưa bao giờ có một bữa tiệc sinh nhật tử tế.

Giản Thời Ngọ liền nghĩ, trong ngày giỗ của mẹ, không có ai nhớ đến việc chúc mừng sinh nhật hắn, còn Thẩm Thành thì sao? 

Hắn suốt mười mấy năm qua chưa từng được ăn mừng sinh nhật, vừa mới có một gia đình tốt thì có thể cũng không có cơ hội để được tổ chức ngày sinh nhật tử tế.

Cậu nhớ lại hôm ở khách sạn, khi Thẩm Thành được nấu cho một bát mì, hắn đã rất vui. Nếu không phải vì Cao Xán đến gây sự, Thẩm Thành đã có thể thưởng thức mì trường thọ của mình.

Sau đó, khi người phục vụ đến dọn dẹp, nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Thẩm Thành khi ai đó lấy bát mì đi, cậu cảm thấy lòng đau nhói.

Nhưng cậu không muốn thừa nhận rằng mình thực sự có chút đau lòng!

Lại nghĩ, nếu Thẩm Thành thực sự giận cậu, thì mình nên nhường nhịn một chút. Làm một người đàn ông tốt thì không nên so đo với Thẩm Thành.

Chỉ là làm mì sợi thôi mà, nếu Thẩm Thành không ăn thì cậu tự ăn, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, hừ!

...

Đến chiều, cuối cùng mì sợi cũng được cán ra.

Chân Mỹ Lệ và bà chủ quán đã ra ngoài xem TV, Giản Thời Ngọ tự hào ngắm nghía tác phẩm của mình. Khi cậu chuẩn bị thêm nguyên liệu để nấu mì, thì cửa bếp mở ra, Quý Bắc Xuyên bước vào.

Quý Bắc Xuyên nhìn thấy cậu đang chuẩn bị mì sợi liền hỏi: "Cậu đang làm mì sợi à?"

Giản Thời Ngọ tự hào ngẩng mặt lên, chuẩn bị khoe thành quả, nhưng chưa kịp nói gì thì Quý Bắc Xuyên đã bật cười: "Cán gì mà xấu thế?"

"..."

Giản Thời Ngọ tức giận đáp lại: "Liên quan gì đến cậu chứ, đây đâu phải làm cho cậu ăn!"

Quý Bắc Xuyên hừ một tiếng: "Tớ cũng chẳng thèm."

Giản Thời Ngọ không thèm để ý đến hắn, tiếp tục rửa sạch rau rồi bắt đầu cắt. Cậu không giỏi cắt gọt, nên khi cắt dưa leo, miếng thì to, miếng thì nhỏ, không đều nhau.

Quý Bắc Xuyên cười khẩy: "Nhìn cậu cắt chẳng ra hồn."

Giản Thời Ngọ trừng mắt lườm hắn một cái, định mở miệng mắng, nhưng Quý Bắc Xuyên đã bước tới, giật lấy dao và  xẹt xẹt vài lát đã cắt xong dưa leo một cách trơn tru. Hắn đắc ý giơ lên miếng dưa leo đẹp mắt: "Thấy chưa, đây mới là kỹ thuật!"

Dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là kĩ năng dùng dao của Quý Bắc Xuyên không tệ chút nào.

Lạ thật, người được nuông chiều từ bé như Quý Bắc Xuyên sao lại có thể cắt đồ ăn giỏi thế nhỉ?

Giản Thời Ngọ bĩu môi: "Cũng thường thôi!"

Cậu giật lấy quả dưa chuột Quý Bắc Xuyên vừa gọt xong rồi bắt đầu rửa cải thìa và đánh trứng. Quý Bắc Xuyên đứng bên cạnh suốt quá trình nhưng không nói gì.

Giản Thời Ngọ bật bếp gas, tò mò nhìn hắn: "Nếu muốn ăn, sao không vào bếp lớn phía trước? Cô chủ cũng ở đó mà. Ở đây làm gì? Chỉ có mì thôi, bếp lớn còn có sủi cảo."

Quý Bắc Xuyên như bị chạm nọc, vội vàng phản bác: "Ai nói tớ ở đây? Tớ chỉ muốn xem cậu nấu lần này có tệ như lần trước không thôi!"

"......"

Có bệnh à?

Quý Bắc Xuyên có lẽ cũng cảm thấy đứng ở đây hơi mất mặt, nên sau một lúc thì xoay người bỏ đi. Giản Thời Ngọ vừa nấu nước vừa liếc qua, thấy bóng dáng hắn có chút cô đơn. 

Thật ra, từ lúc nhìn thấy mì, ánh mắt Quý Bắc Xuyên đã không rời khỏi nó. Hắn mới 14 tuổi, dù có kiêu ngạo đến đâu, hắn cũng chỉ vừa tốt nghiệp tiểu học. Tâm tư trẻ con của hắn lộ rõ ra mặt.

Nước sôi, cậu thả mì vào, mùi hương từ từ lan tỏa.

Khi mì đã chín hẳn, một bát mì trông khá xấu xí đã hoàn thành. Cậu múc một bát rồi mang ra bên ngoài.

Quý Bắc Xuyên đang ngồi trên bàn không xa, trước mặt là đĩa sủi cảo, nhưng hắn không ăn nhiều. Thấy Giản Thời Ngọ bước ra, hắn chỉ bĩu môi, không nói gì.

Giản Thời Ngọ đi ngang qua hắn, nói: "Tớ nấu nhiều, trong nồi còn đấy."

Quý Bắc Xuyên ngạc nhiên.

Hắn nhìn Giản Thời Ngọ, cậu thiếu gia kiêu ngạo lần đầu tiên không tỏ ra đối nghịch. Tay hắn nắm lại, môi mấp máy, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn."

Giản Thời Ngọ không đáp lại, cậu trực tiếp lên lầu. Bên ngoài vẫn đang mưa. Cậu bưng bát mì về phòng, phát hiện Thẩm Thành đang rửa mặt trong nhà vệ sinh. Cậu đặt bát mì lên bàn, dọn dẹp sách vở để chuẩn bị ăn, thì bất ngờ phát hiện bài tập đã được ai đó chỉnh sửa.

Trong sách toán, những phần cậu không hiểu ban ngày đều được Thẩm Thành đánh dấu. Dù trông hắn rất lạnh lùng, nhưng lúc cậu không để ý, hắn vẫn âm thầm giúp cậu làm bài, sửa lỗi.

Cánh cửa nhà vệ sinh kêu "kẽo kẹt" mở ra.

Thẩm Thành bước ra sau khi đã rửa mặt xong, trong phòng tràn ngập mùi mì. Giản Thời Ngọ đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp, vẫy tay với hắn: "Thẩm Thành, mau tới, tớ để phần cho cậu rồi này."

Trước khi Giản Thời Ngọ lên lầu, Thẩm Thành đã nghĩ rằng có thể cậu ấy sẽ giận mình.

Thậm chí, có khi đêm nay Giản Thời Ngọ sẽ chuyển sang phòng khác, không quay lại nữa. Dù thế nào, hắn cũng chấp nhận.

Nhưng điều hắn không ngờ là, sau khi chịu hết những cảm xúc hỉ nộ vô thường của hắn, Giản Thời Ngọ không ghét bỏ, không sợ hãi, cũng không rời xa hắn.

Thẩm Thành chậm rãi bước tới, dừng lại trước bàn, nhìn vào bát mì trường thọ không mấy đẹp mắt, nhưng đầy đủ màu sắc và rau quả. Trên cùng là một quả trứng chiên.

Giản Thời Ngọ cười tủm tỉm: "Nhìn tô mì không ngon lắm, cậu tạm chấp nhận chút nhé?"

Thẩm Thành nhìn đôi tay đỏ bừng của cậu, vốn trắng nõn mềm mại nhưng giờ đã đỏ ửng vì cán bột. Mì thì xiêu vẹo, rõ ràng không phải là bút tích của người lớn. Hắn mở miệng, giọng trầm khàn: "Cậu làm?"

Giản Thời Ngọ gãi đầu, cười ngốc nghếch: "Ừa, cũng xem như là vậy."

"À đúng rồi," cậu lục túi, móc ra món đồ nhỏ, giấu giấu giếm giếm đưa cho Thẩm Thành xem. Giản Thời Ngọ mặt mày háo hức: "Nhìn này! Bất ngờ không, ngạc nhiên không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play