Giản Thời Ngọ chậm rãi tiến tới trước bàn của Thẩm Thành.

Thẩm Thành đang ngồi trên ghế đọc sách.

"Thẩm Thành." tay Giản Thời Ngọ cầm sách bài tập, đôi mắt nhìn Thẩm Thành: "Cậu có rảnh không? Tớ có chuyện cần cậu giúp."

Thẩm Thành ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như ngọc. Hắn khẽ mở miệng: "Nếu không rảnh thì cậu sẽ không nói sao?"

"..."

Mặt Giản Thời Ngọ bỗng dưng đỏ lên.

"Khụ khụ."

Từ xa, nhóm bạn sợ cậu lùi bước, liền nhắc nhở.

Giản Thời Ngọ hít một hơi sâu, quyết định: "Tớ có bài này không hiểu, cậu có thể hướng dẫn giúp tớ được không?"

Nói xong, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối. Với kinh nghiệm theo đuổi Thẩm Thành mấy năm nay, bị từ chối không ít lần, nên cậu cũng không còn ngại ngùng nữa. Cậu nín thở chờ đợi, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Thành, lòng bồn chồn.

Thẩm Thành đặt sách xuống, đôi tay thon dài xuất hiện trước mắt Giản Thời Ngọ: "Đưa đây."

"Hả?"

Giản Thời Ngọ còn đang ngơ ngác, Thẩm Thành đã lấy quyển sách bài tập từ tay cậu. Hắn nhìn qua đề bài, chỉ vào một chỗ: "Chỗ này tính sai rồi."

Giản Thời Ngọ ghé sát vào.

Thẩm Thành viết lên giấy nháp, từng con số và ký tự hiện ra như một tác phẩm nghệ thuật. Giọng hắn lạnh lẽo như suối nước, giảng giải ngắn gọn, dễ hiểu, chỉ rõ sai sót của Giản Thời Ngọ.

Giản Thời Ngọ nghe xong hiểu ngay: "Thì ra là vậy, tớ hiểu rồi."

Thẩm Thành trả lại sách bài tập cho cậu.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Giản Thời Ngọ trở lại với nụ cười tươi, giơ quyển sách lên: "Tớ đã biết!"

Cả nhóm bạn reo hò.

Giản Thời Ngọ bắt đầu giảng giải lại cho các bạn: "Thực ra đề này rất đơn giản, chúng ta chỉ sai phương hướng. Công thức phải dùng thế này..."

Những đề khó mà Thẩm Thành vừa giải, qua lời giải thích của Giản Thời Ngọ, trở nên thật là dễ hiểu.

Mọi người gật gù: "Thì ra là vậy, nghe cậu nói thấy nó đơn giản thật!"

Tinh thần cả bọn hăng hái lên, cùng nhau giải tiếp các đề khác.

Giản Thời Ngọ chuyển bút sang đề tiếp theo: "Ừm..."

Ngòi bút dừng lại, Giản Thời Ngọ căng thẳng giải đề, nhưng kết quả vẫn sai.

Không khí có chút gượng gạo.

Khổng Văn Tĩnh nói: "Có phải đề trong sách bài tập ngày càng khó hơn không?"

Giản Thời Ngọ buông bút, gãi đầu ngượng ngùng: "Chắc là tớ làm sai rồi."

Lần trước, cậu được điểm cao chủ yếu nhờ Thẩm Thành hướng dẫn học và tóm gọn trọng điểm. Giờ phải tự mình giải đề mở rộng, Giản Thời Ngọ gặp khó khăn.

Hầu Tử đề nghị: "Đi hỏi Thẩm Thành thêm lần nữa đi."

Mọi người cùng hưởng ứng: "Ừ, hỏi thêm đi!"

Giản Thời Ngọ đứng dậy, quyết tâm.

Một lát sau, Giản Thời Ngọ trở lại với cách làm từ Thẩm Thành, tiếp tục chia sẻ với nhóm bạn.

Mặc dù cách này hiệu quả, nhưng thời gian không còn nhiều, chỉ còn năm sáu ngày trước kỳ thi, hiệu suất lại không cao. Cả nhóm quyết định bàn bạc để tìm ra giải pháp tốt hơn.

____

Ngày hôm sau

Trong tiết học, lại thêm một bài mà Giản Thời Ngọ không giải được.

Thẩm Thành đang ngồi đọc sách, bên cạnh hắn lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Giản Thời Ngọ cầm quyển sách bài tập, mặt hơi ngượng ngùng, phía sau còn có một nhóm người cũng cầm sách bài tập, Giản Thời Ngọ mỉm cười: "Chào cậu."

Thẩm Thành nâng mắt lên, im lặng nhìn.

Giản Thời Ngọ gãi đầu, giới thiệu: "Bọn tớ đều không làm được bài này, nên..."

Không khí trở nên yên lặng.

Thẩm Thành nhận thấy Giản Thời Ngọ ngày càng táo bạo hơn, không chỉ lá gan lớn mà còn biết cách lợi dụng tình thế. Trước đây còn dè dặt, giờ cậu ta lại thoải mái hơn nhiều.

Thấy Thẩm Thành im lặng, những người khác cũng căng thẳng, nín thở.

Do Thẩm Thành ít khi giao tiếp với mọi người và tính cách hơi lạnh lùng, xa cách, nên họ đều hơi sợ hãi hắn.

Giản Thời Ngọ sợ bị từ chối, lo lắng nói thêm: "Chỉ một bài thôi mà."

Thẩm Thành nhìn cậu với ánh mắt thản nhiên. Trước mặt là hình ảnh Giản Thời Ngọ khẩn trương, như một chú thỏ con vô hại, hoàn toàn tin tưởng và dựa vào mình. Cảm giác này khiến Thẩm Thành  vui vẻ một cách kỳ lạ.

Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Thành trở nên dịu dàng hơn, hắn nói: "Đưa bài đây."

Đồng ý rồi!

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Giản Thời Ngọ nhanh chóng đưa sách bài tập tới, chỉ vào một chỗ: "Ở đây."

Những người khác cũng vây lại để xem Thẩm Thành giải bài.

Được sự giúp đỡ của Giản Thời Ngọ, đây là lần đầu tiên họ nghe Thẩm Thành giảng bài. Hắn diễn giải câu hỏi trong sách một cách đơn giản, dễ hiểu, không vòng vo, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, sẵn sàng giải đáp các thắc mắc.

Nhìn Thẩm Thành nho nhã, lịch sự, như một cậu công tử cao quý.

Cuối cùng, Thẩm Thành hỏi: "Hiểu chưa?"

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Thẩm Thành cúi đầu: "Bài tiếp theo."

Lời hắn nói khiến mọi người kể cả Giản Thời Ngọ đều ngạc nhiên. Ban đầu họ chỉ định hỏi một bài, nhưng Thẩm Thành lại tiếp tục.

Chỉ có Giản Thời Ngọ mới dám hỏi tiếp: "Bài tiếp theo hả?"

Thẩm Thành không ngẩng lên: "Mấy bài phía sau cậu làm được không?"

"... Không."

"Nếu lát nữa lại phải hỏi thì làm luôn bây giờ cho xong."

Thẩm Thành dịch quyển sách bài tập về phía trước, mặt không biểu cảm: "Không cần lãng phí thời gian."

"... Được."

Dù có chút bất ngờ, nhưng mọi người rất vui. Từ khi Thẩm Thành bắt đầu giảng bài, hiệu quả tăng lên rõ rệt. Ban đầu chỉ có những bạn học yếu nghe Giản Thời Ngọ giảng bài, nhưng giờ cả những bạn học trung bình cũng đến nghe. Cuối cùng, xung quanh Thẩm Thành đều chật kín, nhiều người thậm chí còn không thể vào nghe.

Khi Quý Bắc Xuyên bước vào, cậu nhìn thấy cảnh tượng đó, cười nhạo: "Thường ngày làm ra vẻ thanh cao, giờ lại thích nổi bật."

Bạn ngồi cùng bàn thấy Quý Bắc Xuyên, vẫy tay: "Bắc Xuyên, cậu nói có vài bài khó làm không ra phải không? Mau tới xem, Thẩm Thành giải được rồi!"

"..."

Quý Bắc Xuyên cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái

Trong lòng hắn khó chịu, ngoài miệng cũng không buông tha: "Xem cái gì mà xem, tớ đến văn phòng hỏi giáo viên, chỉ là bài tập thôi, có gì ghê gớm."

Bạn cùng bàn bĩu môi, không để ý đến hắn, tiếp tục nghe bài giảng. Quý Bắc Xuyên tức giận lấy sách bài tập ra định đi hỏi thầy, nhưng vừa ra khỏi cửa chưa được bao xa thì nghe tiếng bàn tán từ trong lớp vọng ra:

"Quý Bắc Xuyên lúc dạy tụi mình hung dữ thế, hóa ra chính cậu ta cũng có bài không làm được."

"Chắc chắn rồi, lần trước thi cậu ta cũng không hơn Thẩm Thành đâu."

"Vẫn là Thẩm Thành tốt hơn."

"Đúng vậy, thành tích tốt mà tính tình cũng hiền." Σ (° ロ °) 

Những lời bàn tán như những nhát dao đâm vào lòng Quý Bắc Xuyên. Nếu không phải còn chút lý trí, hắn đã xông vào mà xé nát đám người kia. Nhưng vừa bước đi, hắn nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt của bố mình, đành dừng lại.

Không được. Sẽ bị gọi phụ huynh.

Quý Viễn Sinh, người được ca ngợi là thiên tài trong giới kinh doanh, nếu biết mình gây chuyện đánh nhau, chắc chắn sẽ rất thất vọng...

Quý Bắc Xuyên mang tâm trạng phẫn hận suốt cả ngày. Đến khi tan học, hắn vẫn chưa nguôi giận. Vừa định gọi tài xế thì có hai người đàn ông trung niên tiến lại, hỏi: "Cậu là Quý Bắc Xuyên?"

Quý Bắc Xuyên cảnh giác nhíu mày: "Các người muốn gì?"

Người dẫn đầu cười: "Chúng ta nói chuyện chút được không?"

"Tôi với các người không có gì để nói."

"Phải không?"

Người đàn ông cúi xuống thì thầm vào tai Quý Bắc Xuyên vài câu. Hắn trừng mắt, run rẩy: "Không thể nào!"

Hai người đàn ông liếc nhau cười.

Người dẫn đầu chậm rãi nói: "Cậu chưa từng thấy ảnh mẹ mình sao, không cảm thấy mình chẳng giống bà chút nào à?"

Quý Bắc Xuyên ngập ngừng.

Bố cậu bảo vệ mẹ rất kỹ, sau khi kết hôn không để ai nhìn thấy, mẹ cậu qua đời sau khi sinh cậu. Trong thư phòng chỉ có một bức ảnh mờ nhạt của mẹ, nhưng bố không cho ai vào, ngay cả cậu cũng chỉ thấy vài lần, chỉ nhớ mang máng rằng bà rất đẹp.

Người đàn ông tiếp tục cười: "Từ nhỏ đến lớn, có ai khen cậu giống bố không?"

"Cậu có thể không tin, không sao." Người đàn ông châm điếu thuốc: "Bố cậu không phải đã về nước rồi sao, cậu có thể tự làm xét nghiệm ADN. Nếu không đúng, cứ coi như chúng tôi nói bậy, sợ gì?"

Quý Bắc Xuyên nghiến răng: "Các người đang nói bậy."

Người đàn ông bên cạnh cười: "Cậu cứ tự đi giám định sẽ biết. Nếu chúng tôi đến gặp bố cậu nói đã tìm ra con ruột của ông ấy, ông ấy sẽ trả chúng tôi bao nhiêu?"

Người đàn ông đưa cho Quý Bắc Xuyên một mảnh giấy: "Cậu có ba ngày để suy nghĩ. Nếu không có phản hồi, chúng tôi sẽ tự tìm cách liên lạc với bố cậu."

Nói xong, họ bỏ đi.

Khi tài xế đến đón, Quý Bắc Xuyên vẫn trong trạng thái sững sờ, tay nắm chặt mảnh giấy như muốn nghiền nát nó. Hắn chỉ mới 14  tuổi, tin tức chấn động như vậy khiến hắn không thể bình tĩnh mà xử lý.

Về đến nhà, quản gia chào: "Thiếu gia hôm nay về sớm thế."

Quý Bắc Xuyên gật đầu, không có tinh thần: "Tôi về phòng nghỉ."

"Cậu muốn ăn gì để tôi báo bếp chuẩn bị, thầy dạy riêng đã ở trên lầu hai chờ." Quản gia cẩn thận cởi áo khoác cho cậu: "Trông cậu có vẻ không khỏe, muốn uống một ly sữa không?"

Sự chăm sóc chu đáo, người giúp việc chuyên nghiệp, đầu bếp tài hoa, giáo viên dạy kèm 1:1, tất cả những thứ Quý Bắc Xuyên từng tự hào, đều khiến hắn cảm thấy bản thân vượt trội hơn hẳn Thẩm Thành. Nhưng nếu...

Nếu tất cả những điều này thuộc về Thẩm Thành, thì hắn còn lại gì?

Nếu tất cả...

Đều không phải của mình, hắn phải nhận cha mẹ nghèo khó của Thẩm Thành làm gia đình.

Lòng ngực Quý Bắc Xuyên phập phồng, hắn nói với quản gia: "Không cần, tôi lên lầu, đừng quấy rầy tôi!"

Hắn chạy lên lầu ba, những lời của hai người đàn ông cứ vang vọng trong đầu. Không thể nào, không thể nào, mình mới là con trai của bố, hai người kia là kẻ nghèo khổ mà Thẩm Thành thuê đến. Thẩm Thành vì tiền mà phát điên rồi, mới bày trò này ra.

Khi Quý Bắc Xuyên dừng lại, hắn đã chạy đến tầng ba, nơi bố hắn thường ở đó. Cuối hành lang là phòng của bố.

Xét nghiệm ADN... cần một chút mẫu da.

Quý Bắc Xuyên thở dốc, trên tay vẫn nắm chặt mảnh giấy, tuổi còn nhỏ, hắn không biết phải xử lý việc này thế nào.

___

Tác giả có lời muốn nói

Đề cử truyện mới, là câu chuyện giữa một người đáng yêu và một chàng trai phúc hắc. Mọi người nhớ đón xem nhé!

Tựa: 《 Hào môn tổng tài bị tôi bội tình bạc nghĩa 》

Văn án

Khi còn bé, Giản Hữu bị bắt cóc đưa đến núi lớn, thân thể yếu ớt, không thể làm việc nặng, phải chịu nhiều đau khổ. Cho đến khi gặp một anh trai làm việc chăm chỉ trong làng.

Vì chân bị đau, Giản Hữu nhẫn nhịn, ngọt ngào nói: "Anh đối với em thật tốt" "Em thích anh nhất" "Mãi mãi bên anh."

Sau này, bọn buôn người bị bắt, gia đình đến đón cậu về. Tiểu thiếu gia trở về nhà, dần dần quên mất anh trai trong núi.

Nhiều năm sau, gia đình họ Giản phá sản, Giản Hữu phải tìm đường cứu gia đình, tìm đến nhà Lệ gia giàu có. Nghe nói đại thiếu gia Lệ gia là người rất tàn nhẫn, khó gần, ai cũng sợ. Giản Hữu chuẩn bị tinh thần bị làm khó dễ, cho đến khi gặp mặt...

Từ từ, sao anh zai này lại quen mắt thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play