Tống Hữu Thành nhìn thấy cô, dường như có chút chột dạ, thế là lập tức dời mắt đi. Tống Miên Tư sửng sốt, nếu đó là Tống Hữu Thành thì người nói chuyện với gia đình họ Lâm chắc chắn là bác cả và bác đâu của cô.
"Bà Trần, đến giờ nhà bà vẫn chưa nhận được thư à?”
Liễu Hồng Hoa cố tình nhắc đến chuyện không vui, rõ ràng biết gần đây Trần Mai Hương rất bực bội vì chuyện này nhưng lại cố tình nhắc đến.
"Chuyện này liên quan gì đến các người." Trần Mai Hương vừa nghe đến chuyện này, mặt đã đen lại. Liễu Hồng Hoa nở nụ cười, như thể không để ý đến tính khí xấu của Trần Mai Hương: "Bà nói vậy là không đúng rồi. Dù sao hai nhà chúng ta cũng là thông gia, thông gia thì phải quan tâm lẫn nhau chứ. Bà Trần, tôi thực sự lo lắng cho bà. Nếu Lâm Hạ Thành có chuyện gì, nhà bà sẽ có thêm ba đứa trẻ bám váy.
"Cô đừng nói bậy." Trần Mai Hương khinh thường nói.
"Tôi không nói bậy." Liễu Hồng Hoa thở dài, như thể rất lo lắng cho Trần Mai Hương: "Bà nghĩ xem, nếu Lâm Hạ Thành không có chuyện gì, thư đã đến từ lâu rồi, đến giờ vẫn chưa đến, chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi. Nếu người mất thì thôi, nhưng nếu chỉ bị mất tay cụt chân, sau này không phải nhà bà phải bỏ tiền ra sao? Tôi nghe nói chữa khỏi phải tốn rất nhiều tiền. Những năm trước, trong xã chúng ta không phải có một người bị gãy chân, cả nhà phải bán hết đồ đạc, vay mượn khắp nơi, cuối cùng thì bệnh cũng khỏi nhưng người cũng trở thành người què, không làm được việc đồng áng, cũng không giúp H được việc gì. Liêu Hồng Hoa vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Trần Mai Hương.
Sắc mặt của Trần Mai Hương ngày càng đen, càng khó coi, An Thúy Hoa và những người khác bên cạnh nghe nói đến chuyện tốn kém như vậy đều sợ mất mật: "Không được, nhà chúng tôi không có tiền, tuyệt đối sẽ không lấy tiền ra chữa bệnh cho cậu ta."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT